Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 128: Có chuyện



Edited by Bà Còm in Wattpad

Trong hôn lễ của Tĩnh tỷ nhi, rốt cuộc Tiết Thần cũng gặp được Đường Phi, bộ dáng không thư sinh tuấn lãng như ca ca Đường Ngọc nhưng lại mày rậm mắt to uy vũ sinh phong, nhìn một cái liền thấy thập phần hăng hái, nói chuyện trên dưới rõ ràng, hiện giờ hắn vẫn chưa có quan chức, bất quá cách nói chuyện lại không có cảm giác tự ti một chút nào, nói tóm lại là một nam tử không tệ.

Tiết Thần là người đưa gả nương tử nên cũng nhận đôi tân nhân thi lễ. Đường Phi thoải mái hào phóng gọi theo Tĩnh tỷ nhi hô Tiết Thần một tiếng trưởng tỷ, mặc kệ tuổi hắn có phải lớn hơn Tiết Thần hay không. Hơn nữa, trong lúc kính rượu vào buổi tối, Đường Phi ở trước mặt mọi người vẫn xưng hô "trưởng tỷ’ với Tiết Thần, cũng không bởi vì khách khứa nhiều mà sửa miệng hoặc là không gọi, điểm này đối với các nam nhân hay thích tôn trọng sĩ diện mà nói thì vô cùng đáng quý, thật là một người lỗi lạc. Dưới ánh mắt của Tiết Thần, Đường Phi coi bộ nhìn có tiền đồ hơn Đường Ngọc nhiều -- Đường Ngọc cá tính dường như rất ôn nhu, dáng vẻ trí thức, tính tình này cũng có thể thấy được ở nữ tử, nhưng hắn là nam tử, lại còn là đích trưởng tử của Võ An Bá gia, vậy thì liền có chút vấn đề.

Đời trước Đường Ngọc này hình như không tạo ra được tiền đồ lớn gì, chẳng qua sau đó chỉ miễn cưỡng kế tục tước vị Võ An Bá, làm một Bá gia có sẵn. Nếu so với Đường Phi tự mình dốc sức xây dựng tiền đồ thì cả đời Đường Ngọc thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ tiếc hắn cưới chính là Tống Dục Hoa, bởi vì ả ta mà có khả năng cả đời Đường Ngọc cũng chưa được sống những ngày yên ổn. Vì thế cho nên tới thời điểm tập tước ở tuổi trung niên, hắn bèn thề non hẹn biển với một nha hoàn, nháo đến nông nỗi muốn hưu thê, chẳng qua sau đó bởi vì Trường Ninh Hầu phủ tạo áp lực nên mới miễn cưỡng thỏa hiệp chỉ thu nha hoàn kia làm thiếp thị. Bất quá lúc sau liền hoàn toàn trở mặt với Tống Dục Hoa, theo như Tống An Đường kể lại, sau khi Đường Ngọc vào độ tuổi trung niên thì hình như không còn vào phòng của Tống Dục Hoa.

So sánh với Đường Ngọc thì Đường Phi có tiền đồ hơn rất nhiều, học được một thân võ nghệ, tiến vào Bắc Trấn Phủ Tư bắt đầu làm tay chân cho người ta từ tầng dưới chót, một đường chém giết lên tới vị trí Phó Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, khiến cho ai gặp đều phải kêu hắn một tiếng Đường đại nhân.

Tĩnh tỷ nhi gả cho hắn vẫn là một lựa chọn không tồi, huống chi bản thân Tĩnh tỷ nhi đã có một ấn tượng đặc thù về Đường Phi, quan hệ giữa phu thê khó cầu nhất chính là loại ấn tượng đặc thù khắc sâu vào tim này.

Bận rộn cả một ngày, Tiết Thần thẳng đến buổi tối mới xong nhiệm vụ. Hôm nay Lâu Khánh Vân có việc ở Đại Lý Tự, ăn xong cơm trưa liền vội vàng về nhiệm sở. Tiết Thần cùng vài vị phu nhân ra cửa chờ xe, Võ An Bá phu nhân đích thân đưa tiễn các nàng, Tống Dục Hoa mang bộ mặt âm u đi theo sau giống như là tiễn người, nhưng nếu ai không biết mà nhìn biểu tình của ả ta chắc còn cho rằng ả ta muốn hại người đấy chứ.

“Thế tử giữa trưa phải rời đi rồi, Thế tử phu nhân chỉ về một mình sao?” Tiết độ sứ phu nhân thân thiết hỏi Tiết Thần. Tức phụ của bà ta cũng đi theo mời mọc: “Nếu phu nhân nguyện ý, chúng ta có thể đưa phu nhân về phủ, một mình cũng không an toàn.”

Tiết Thần cười trả lời: “Không cần đâu, ta có xe ngựa còn có hộ vệ, vài ngày nay ta đều ở tại ngõ Yến tử cách nơi này không phải rất xa. Đa tạ phu nhân và Thiếu phu nhân.”

Tôn thị nói theo: “Thế tử phu nhân không cần khách khí, nếu phu nhân chỉ có một mình thì vẫn nên để chúng ta đưa về tốt hơn, chờ lát nữa ta sẽ tự mình đưa phu nhân trở về đàng hoàng, nhân tiện có thể bái kiến bà thông gia.” Hôm nay là lang quân gia đãi tiệc nên nương tử gia không tham dự, Tôn thị nói như vậy hoàn toàn chính là cho Tiết Thần mặt mũi.

Tống Dục Hoa dựa vào cạnh cửa phát ra một tiếng cười lạnh, vài vị phu nhân liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sắc mặt Tôn thị có chút khó coi nhưng cũng không phát tác ngay tại chỗ, Tiết Thần càng không thèm để ý đến ả ta.

Thật sự cảm kích sự yêu quý của các phu nhân "ngươi một lời ta một ngữ" thuyết phục, Tiết Thần đang muốn gật đầu thì nghe từ đầu ngõ nhỏ truyền đến tiếng vó ngựa vang vang, chỉ thấy Lâu Khánh Vân như một mảnh mây sắc huyền thổi đến, quan phục màu đen bạc trong đêm tối càng thêm oai phong, thân hình thẳng tắp như một lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ, tuấn nhan như họa, mày kiếm xếch lên, đôi mắt đào hoa tinh anh dường như chỉ quét một đường là có thể sát phạt, nhìn thấy Tiết Thần còn ở nơi này mới kéo căng dây cương dừng lại hắc mã. Lâu Khánh Vân tiêu sái lưu loát xoay người nhảy xuống, ba bước biến thành hai liền tới trước mặt Tiết Thần, động tác như nước chảy mây trôi, giơ tay nhấc chân đều tản ra phong thái quý khí trời sinh.

Tiết Thần nhìn thấy phu quân thì nụ cười tươi rói liền nở trên gương mặt xinh đẹp, nói với các phu nhân đứng bên cạnh: “Thế tử đã tới, vậy không nhọc các phu nhân đưa tiễn.”

Nói xong liền hướng về phía Lâu Khánh Vân đi đến, bàn tay hai người thật tự nhiên giao nắm với nhau. Lâu Khánh Vân đưa Tiết Thần đến bên cạnh, sau đó mới ôm quyền nói một tiếng chúc mừng với Tôn thị, lại cùng các phu nhân khác nói câu đa tạ, sau đó chờ Tiết Thần cáo từ với các phu nhân mới nắm tay Tiết Thần đi đến trước con hắc mã hỏi: “Cưỡi ngựa trở về được không?”

Tiết Thần vuốt ve bộ lông của hắc mã, dịu dàng trả lời: “Ta không biết cưỡi ngựa.”

Lâu Khánh Vân thấy bộ dáng của nàng đáng yêu lợi hại, cũng bất chấp đang ở trước công chúng, liền duỗi tay nhéo nhéo gò má của Tiết Thần, sau đó bế xốc nàng lập tức đưa lên lưng ngựa, lại cẩn thận đặt chân nàng trên bàn đạp, chờ nàng ngồi ổn rồi mới nhẹ nhàng tung người lên ngựa, chắp tay thi lễ với các phu nhân đứng ở cửa, ôm Tiết Thần giữ chặt trong lòng rồi kẹp vào bụng ngựa, chậm rãi đi về hướng đầu ngõ.

Các phu nhân nhìn bọn họ rời đi không khỏi lại khen vài câu trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, cuối cùng vài vị phu nhân mới cáo từ lẫn nhau lên xe ngựa nhà mình.

*Đăng tại Wattpad*

Tiết Thần dựa vào lồng ngực của Lâu Khánh Vân, quay đầu lại nhìn chàng một cái, vừa lúc phát hiện chàng ta cũng đang nhìn mình bèn thu hồi ánh mắt. Lâu Khánh Vân ôm nàng càng chặt hơn lên tiếng: “Buổi tối nàng ăn no chưa? Loại yến hội như vậy ta không bao giờ ăn đủ no.”

“Vậy tối nay chàng đã ăn gì chưa?” Lúc nãy sốt ruột chạy tới đón nàng như vậy, ngay cả quan phục cũng chưa kịp thay, rất có khả năng cơm chiều cũng chưa ăn đâu. Quả nhiên thấy Lâu Khánh Vân lắc đầu: “Chưa ăn, hôm nay Hình Bộ phá lệ hội nghị thật lâu, mãi đến vừa rồi ta mới thoát thân liền vội vàng tới đón nàng, ta có phải thật ngoan hay không?”

Lâu Khánh Vân vừa nói vừa đem đầu gác ở trên vai Tiết Thần, ý vị làm nũng nồng đậm thổi hơi vào tai Tiết Thần. Tiết Thần bị trêu chọc nhột quá, quay đầu lại oán trách quét mắt lườm thủ phạm một cái, đôi mắt câu hồn khiến Lâu Khánh Vân "tâm viên ý mã", đột nhiên quay đầu ngựa nói: “Đi, bồi ta ăn hoành thánh! Đã sớm muốn dẫn nàng đi ăn hoành thánh của lão Mễ rất nổi tiếng. Ăn no một chút buổi tối còn phải làm việc.”

(Tâm viên ý mã: "tâm" nhảy nhót "như khỉ", "ý" nghĩ lồng lộn "như ngựa". Câu này miêu tả trạng thái tâm trí không yên tính toán không ngừng)

Tiết Thần khó hiểu hỏi: “Buổi tối chàng còn phải đi Hình Bộ sao?” Thần tỷ nhi thiên chân thuần khiết không hề nghe ra ẩn ý trong lời nói của tướng công tà ác, thẳng đến khi Lâu Khánh Vân ở bên tai nàng thầm thì một câu nàng mới đỏ bừng cả mặt.

“Chán ghét!” Bên đường mà còn thản nhiên nói ra loại chuyện tư mật này, thật là gan lớn.

Lâu Khánh Vân lại không để bụng: “Chán ghét cái gì chứ? Cũng không biết là ai định ra quy củ, phu thê ở nhạc phụ gia không thể cùng phòng. Mấy ngày nay ta đã bị nghẹn biết bao nhiêu, nàng cũng không nói một câu đáng thương cho ta, còn nói ta chán ghét. Ta mặc kệ, đêm nay liền hồi Quốc Công phủ đi, lúc nãy ta đã phái người báo cho ngõ Yến tử, đồ đạc ngày mai tới dọn dẹp, đêm nay chúng ta về Công phủ trước.”

“...” Hồi Công phủ làm gì Tiết Thần không cần phải được nhắc, chỉ cảm thấy ngượng ngùng đến lợi hại, không nhịn được xoay mình đập người nào đó một cái, đưa tới hậu quả chính là Lâu Khánh Vân cười hắc hắc, sau đó đột nhiên ở đường cái giơ roi thúc ngựa khiến Tiết Thần sợ tới mức đành phải chặt chẽ ôm lấy cánh tay chàng ta không dám buông ra.

Hương vị hoành thánh của lão Mễ thật là ngon, Tiết Thần còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng ăn, chính là Lâu Khánh Vân bưng chén nhảy vào từ cửa sổ phía tây đưa đến cho nàng. Khi đó Tiết Thần cảm thấy hoành thánh đêm đó có được không dễ, hương vị quả thực có thể so với bất luận món ăn mỹ vị trân quý gì, chỉ tiếc cuối cùng bị thúc giục nên không thưởng thức xong.

Lâu Khánh Vân dường như thật sự rất thích ăn món này, một mình ăn liền ba chén đủ loại nhân khác nhau, Tiết Thần ăn hoành thánh nhân thịt bắp cải, vẫn cảm thấy ăn ngon đặc biệt như cũ. Tay nghề độc nhất vô nhị của lão Mễ thật xứng với danh hiệu Đệ nhất kinh thành.

Ăn uống no đủ xong hai người mới chậm rãi dắt ngựa đi bộ trở về Quốc Công phủ. Một đêm quả thực theo như lời Lâu Khánh Vân đã nói -- vô cùng hao tổn sức lực. Tới nửa đêm Tiết Thần quả thực muốn trở lại quán của lão Mễ ăn thêm ba chén lớn, thật sự quá hao thể lực!

Bất quá, trải qua một đoạn thời gian không thích ứng lúc mới bắt đầu, hiện giờ thể lực của Tiết Thần tăng lên rất nhiều, đã có thể cùng Lâu Khánh Vân tranh tài hai hiệp cũng không chịu thua, điểm này làm Lâu Khánh Vân miễn bàn hài lòng biết bao nhiêu.

Đánh nhau kịch liệt một đêm, ngày hôm sau Lâu Khánh Vân sáng sớm đã đi nha sở, Tiết Thần ngủ đến giờ Thìn canh ba mới dậy, chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều mềm nhũn, bắt đầu từ tứ chi đến ngũ tạng lục phủ đều bị một loại cảm giác thỏa mãn chiếm cứ.

Thức dậy rửa mặt xong xuôi, Tiết Thần đi thỉnh an Lão thái quân và Công chúa, sau đó bèn đến Tiết gia dọn dẹp đồ đạc.

Trở lại ngõ Yến tử, Tiết Thần đụng phải Tiêu thị từ trong viện bước vội ra, trong tay cầm một chồng giấy trên dưới so sánh đối chiếu. Tiết Thần đi qua hỏi: “Thái thái đang làm gì vậy?”

Tiêu thị quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Thần, sau đó đem chồng giấy trong tay giao cho Tiết Thần nói: “Sáng nay Đường gia phái người tới nói, thẩm tra đối chiếu danh mục của hồi môn có chút không hợp. Bên trong danh sách này rõ ràng viết ba ngàn lượng ngân phiếu trong của hồi môn, chỉ là Đường gia lại không thể nào tìm được ngân phiếu áp đáy hòm kia, nói rằng không có cách gì nhập kho. Nhưng ta nhớ rõ ràng, ba ngàn lượng ngân phiếu kia là do chính tay ta bỏ vào phần hồi môn của Tĩnh tỷ nhi, không thể có khả năng không có.”

Số lượng của hồi môn cùng danh sách ký lục không trùng khớp, đây cũng chẳng phải là tin tức dễ nghe gì. Tiết Thần cúi đầu kiểm tra hai phần danh mục của hồi môn, quả nhiên cả hai danh sách đều viết ba ngàn lượng ngân phiếu, nhưng làm thế nào lại không tìm được đây chứ?

Tiêu thị chợt nhớ ra vò đầu - người của Đường gia còn ở bên ngoài chờ bà lên tiếng - Tiêu thị thở ra một hơi đi vào trong phòng, từ trong tư khố của mình lấy ra một chồng ngân phiếu chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Tiết Thần kéo lại hỏi: “Thái thái định làm gì thế? Nếu Thái thái đã khẳng định tự tay thả ngân phiếu vào rương của hồi môn, vậy nếu bị mất chính là vấn đề của Đường gia, vì sao ngài phải bổ sung thêm một phần?”

Tiêu thị thở dài: “Ai nha, Tĩnh tỷ nhi vừa mới thành thân ngày thứ hai, loại sự tình này nếu nháo lên, mặc kệ kết quả thế nào đều không dễ nghe. Cứ để ta bổ sung vào trước, cho Tĩnh tỷ nhi vô cùng vui vẻ ngày mai mang cô gia về nhà lại mặt.”

Nói xong lại muốn đi, Tiết Thần lấy lại ngân phiếu trong tay Tiêu thị nói: “Ngân phiếu cứ giao cho con, để con đi hỏi một chút rốt cuộc sao lại thế này. Ngân phiếu sao có thể vô duyên vô cớ biến mất? Lý do gì mà những thứ khác trong của hồi môn không biến mất mà chỉ mất ngân phiếu? Chuyện này tuyệt đối không phải bình thường! Con sẽ không làm ầm ĩ đâu, chỉ muốn hỏi một chút tình huống thế nào, loại sự tình này nếu cứ bỏ qua không truy cứu, tương lai Đường gia đều cho rằng Tĩnh tỷ nhi và ngài dễ bắt nạt, nếu là người có tâm muốn tính kế, vậy thì phải làm thế nào cho phải?”

Tiêu thị nhìn Tiết Thần, làm sao bà lại không biết chuyện này có vấn đề, nhưng hôm qua Tĩnh tỷ nhi vừa mới thành thân mà hôm nay liền xảy ra chuyện này, Đường gia còn phái người tới cửa nói với bà, đây là có ý muốn ép buộc bà phải bỏ ra thêm một phần. Hơn nữa ngày mai cô nương sẽ hồi môn, bọn họ cũng liệu định bà sẽ không ở ngay lúc này khơi mào ra chuyện gì, có bị ủy khuất cũng đành phải cắn răng nhịn xuống. Không thể không công nhận, người làm ra chuyện này chính là biết lợi dụng tâm lý này của bà, thực sự mưu mô đến tận xương tủy.