Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 132: Lôi ra



Edited by Bà Còm in Wattpad

Sau khi Úc thị thay Tống Dục Hoa nhanh chóng bán đi miếng đất kia, hai người bèn mất liên lạc với Trương Toàn. Bất quá Úc thị lại không lo lắng, mụ ta không sợ từ đây Trương Toàn không xuất hiện nữa -- bạc thật đều đã nắm được trong tay, nếu hắn xuất hiện thì hai người sẽ kiếm được nhiều hơn một chút, nhưng nếu không xuất hiện thì cửa hàng kia cũng sẽ không bị hoang phí, vẫn còn có thể tiếp tục tìm được một kẻ coi tiền như rác kế tiếp.

Chẳng qua cảm giác của Tống Dục Hoa lại không thảnh thơi như Úc thị, rốt cuộc ả đã bán đi chính là tế điền của Đường gia. Sau khi trải qua cảm giác mừng như điên khi vừa mới nhìn thấy bạc, kế tiếp kéo đến chính là nỗi lo lắng nồng đậm. Tuy nói Úc thị cũng từng bán qua ruộng đất của Tống gia, chỉ là khi đó Úc thị đã là Hầu phu nhân, tổ mẫu cho dù còn sống nhưng tất cả việc quản gia đều đã bàn giao cho Úc thị, hơn nữa mấu chốt nhất chính là, Tống gia chỉ có một đích tử chính là Tống An Đường do Úc thị sở sinh, tuy nhiên Đường gia lại không giống vậy, có đến hai đích tử, phía dưới Đường Ngọc còn có một Đường Phi. Tế điền chính là tài sản chung, một khi bị phát hiện thì cho dù Đường Ngọc nhẫn tâm muốn hưu ả thì đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Càng nghĩ càng sợ hãi, mấy ngày nay Tống Dục Hoa không hề sống yên ổn chút nào.

*Đăng tại Wattpad*

Mỗi ngày buổi sáng Đường gia đều ngồi cùng nhau ăn điểm tâm, Tôn thị hướng dẫn Tĩnh tỷ nhi dọn chén đũa, múc cháo cho mọi người xong thì người một nhà liền vây quanh bàn ngồi xuống. Mới vừa động đũa liền nghe Tĩnh tỷ nhi đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: "Phụ thân, mẫu thân, có chuyện này tức nhi muốn bẩm báo cùng các ngài."

Tôn thị nhìn tức phụ dịu dàng của tiểu nhi tử, luôn cảm thấy nhìn thuận mắt hơn rất nhiều so với trưởng tức, vì thế lời nói ra cũng rất khoan dung, mỉm cười hỏi: "Lão Nhị tức phụ muốn nói chuyện gì? Người một nhà cũng không cần phải cố kỵ."

Tĩnh tỷ nhi cúi đầu nhìn chén cháo trước mặt, sau đó mới quay đầu nhìn thoáng qua Đường phi thần sắc vẫn nghiêm túc như thường đang ăn cơm sáng, thấy phu quân cũng không hề có ý muốn nhắc nhở mình phải ngưng lại, nàng liền buông xuống chiếc đũa, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy. Tống Dục Hoa sắc mặt đại biến, giành trước một bước đè lại tay Tĩnh tỷ nhi, nhíu mày lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Tĩnh tỷ nhi liếc mắt nhìn ả ta một cái, giật tay mình ra rồi trao tờ giấy vào tay Tôn thị, không màng sắc mặt Tống Dục Hoa chỉ tiếp tục trình bày: "Đây là danh sách của hồi môn của tức nhi được sao chép từ danh sách trong tay của Phó tổng quản Triệu Vọng. Trong danh sách có liệt kê ba ngàn lượng ngân phiếu, là nương của tức nhi đích thân lãnh ra từ hiệu bạc Thái Xương. Ngay sau hôm tức nhi thành thân, Phó tổng quản liền đi một chuyến đến Tiết gia nói cho nương tức nhi biết không tìm thấy ba ngàn lượng ngân phiếu trong của hồi môn, cho rằng nương tức nhi quên bỏ vào nên muốn nương bổ sung thêm một phần để nhập kho. Lúc ấy nương tức nhi nghĩ ngày hôm sau tức nhi hồi môn lại mặt nên không muốn làm ầm ĩ, bèn không nhiều lời trực tiếp thanh toán bạc. Chỉ là hiện giờ ngẫm lại, tức nhi cảm thấy chuyện này nên bẩm báo cho phụ thân mẫu thân một câu mới phải, rốt cuộc bạc là bị mất ở Đường gia."

Sau khi lời này vừa nói xong, Võ An Bá Đường Tu và Tôn thị đều ngây dại liếc nhau, Đường Tu tiếp nhận danh sách trong tay Tôn thị lật trước lật sau xem xét, xác thật có danh mục ba ngàn lượng ngân phiếu ở bên trong. Tôn thị còn chưa kịp lên tiếng thì Đường Phi liền mở miệng: "Chuyện này sao nàng không nói sớm? Nhạc mẫu cũng thật là, loại chuyện này đâu thể nào cứ im lặng bỏ qua? Bạc bị mất ở nhà chúng ta thì dĩ nhiên phải tìm từ nhà của chúng ta, ai sai Triệu Vọng đi tìm nhạc mẫu? Người đâu, đi kêu Triệu Vọng lại đây! Trong nhà mất đồ lại đến nhà người khác lấy lại, thật đúng là không biết quy củ."

Người hầu hạ ở nhà ăn nghe xong mệnh lệnh của Đường Phi liền ra bên ngoài đi kêu Triệu Vọng. Đôi đũa trong tay Tống Dục Hoa cũng cầm không nổi bèn buông xuống bàn, trong lòng thầm lôi kẻ gây sự Tĩnh tỷ nhi ra mắng cho máu chó phun đầy đầu. Ả muốn rời đi nhưng lại bị Đường Ngọc giữ tay lại: "Ngươi làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Hai ngày này Tống Dục Hoa được bạc nên cũng muốn hòa bình với Đường Ngọc, còn phần Đường Ngọc cũng muốn cuộc sống êm ấm không phải cả ngày cãi cọ ầm ĩ, gặp được cơ hội liền lên tiếng quan tâm một chút để có thể làm "tan chảy nhân tâm". Chẳng qua hiện tại Tống Dục Hoa tâm tình thực phức tạp, cũng không phải một câu ấm lòng của Đường Ngọc là có thể bình ổn tâm tình. Sợ làm ra cảnh "không đánh đã khai" khiến cho bọn họ ngờ vực, Tống Dục Hoa đành phải lạnh lùng rút tay mình về ngồi xuống lại.

Chỉ trong chốc lát Triệu Vọng liền được kêu qua, sau khi thỉnh an chư vị thì Đường Phi liền hỏi hắn ngày đó là ai sai hắn đi Tiết gia lấy bạc. Triệu Vọng sửng sốt nửa ngày, đương nhiên nhìn về phía Thiếu phu nhân Tống Dục Hoa, chỉ vào ả ta nói: "Là, là Thiếu phu nhân bảo vậy. Thiếu phu nhân sợ chuyện này gây lớn làm hỏng thanh danh của Nhị thiếu phu nhân, bởi vậy mới muốn lặng lẽ báo cho thông gia phu nhân bổ sung vào phần thiếu hụt. Tuy rằng phát hiện bạc bị mất ở Đường phủ, chỉ là sau khi của hồi môn của Nhị thiếu phu nhân đưa vào vẫn luôn do người của phòng thu chi từ Tiết gia suốt đêm trông coi, người Đường gia chúng ta cũng chưa có ai đụng tay vào. Bạc này cũng không thể kỳ quặc mọc chân chạy mất, cho nên Thiếu phu nhân liền đoán, nhất định là... thông gia phu nhân quên bỏ vào..."

Triệu Vọng chỉ nói một cách hàm súc, thật ra trong tâm tâm hắn muốn nói thông gia phu nhân cố ý viết danh mục lại không thật sự bỏ đồ vào, muốn làm xáo trộn "đục nước béo cò".

Đường Phi đập bàn mắng: "Hỗn trướng! Cái gì mà gọi là "quên bỏ vào"? Ngươi có chứng cứ gì để nói là thông gia phu nhân quên bỏ vào? Của hồi môn từ Tiết gia ra tới, Đường gia chúng ta cũng có người của phòng thu chi đi theo, có những đồ nào đi ra khỏi Tiết phủ cứ hỏi bọn họ một chút chẳng phải sẽ biết? Ta thấy ngươi muốn đứng ra quản lý luôn cái nhà này rồi phải không? Không thèm phân biệt xanh đỏ đen trắng còn tự chủ trương, ngươi cho rằng ngươi là lão gia của nhà này, gặp được chuyện gì đều không cần thông báo một tiếng?"

Trong hai công tử của Đường gia, Đường Ngọc tính cách ôn hòa, Đường Phi tính tình táo bạo, tuy hắn là Nhị công tử nhưng lời nói ra vẫn rất có lực độ. Tống Dục Hoa nhìn thoáng qua tướng công nhà mình, chỉ cảm thấy hắn vô dụng đến cực điểm, mắt thấy chẳng thể trông cậy vào hắn đứng ra thay chính mình nói chuyện, vì thế liền duỗi thẳng lưng tự mình ra trận, nối theo lời Đường Phi: "Nhị thúc nói như vậy không phải rõ ràng đánh vào mặt ta hay sao? Lúc ấy Triệu Vọng có tới hỏi ta, ta cũng chỉ sợ thanh danh của Nhị muội bị hao tổn, lại nghe nói bạc là do chính Tiết gia canh giữ, mặc kệ thời điểm Tiết gia đưa của hồi môn có bỏ ngân phiếu vào bên trong hay không, chỉ biết là khi tới Đường gia thì bạc không có, hơn nữa người Đường gia lại không có chạm vào. Mặc kệ là thông gia phu nhân có bỏ vào hay không, dù sao cũng là Tiết gia bọn họ đánh mất, ta sai Triệu Vọng đến Tiết gia hỏi bạc, chẳng lẽ lại sai rồi?"

Lý do thoái thác này là Tống Dục Hoa đã sớm nghĩ kỹ, dù sao đều đã qua một đoạn thời gian, bạc cũng đã vào kho, lúc này lấy ra tới nói thì còn có ý nghĩa gì đâu?

Tôn thị nhìn trưởng tức phụ, quả thực muốn đi đến cho ả ta một cái tát, tức giận mắng to: "Ngươi ngay cả tra xét cũng không làm, chỉ sai Triệu Vọng tìm thông gia phu nhân đòi bạc, ngươi đây là ném mặt mũi Đường gia chúng ta xuống đất mà dẫm, ngươi còn có lý sao? Ai cho phép ngươi làm như vậy? Ngươi làm thế thì thông gia phu nhân nên nghĩ như thế nào về Đường gia cúng ta? Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm kìa! Ta... ta... Ai da!"

Đường Tu nhìn thoáng qua tức phụ nhà mình lại nhìn thoáng qua nhị nhi tử Đường Phi -- tức phụ thì ông không biết, nhưng nhi tử của ông thì ông hiểu rõ ràng -- hắn thuộc loại "không ra quân nếu chưa chuẩn bị". Nếu ở ngay lúc này hắn lôi sự tình ra khơi mào, vậy chứng tỏ hắn đã tìm được người xuống tay phía sau màn, bèn bình tĩnh hỏi Đường Phi: "Ngươi sáng sớm lôi chuyện này ra, rốt cuộc muốn nói cái gì? Đừng vòng vo nữa, nói đi!"

Rốt cuộc vẫn là lão tử hiểu biết nhi tử.

Đường Phi gật đầu, liền từ trong lòng ngực móc ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đặt ở trên bàn, chỉ vào ngân phiếu giải thích: "Được, nhi tử cũng liền không đi lòng vòng, tấm ngân phiếu này là hôm qua lão bản của hiệu bạc Thái Xương đưa tới cho nhi tử, nói là có hai tiểu nha hoàn cầm đến rút bạc. Một trăm lượng bạc chính là mức chi tiêu cho vài năm của nhà bình thường, hai tiểu nha hoàn làm sao có số bạc lớn như vậy? Nhi tử đã khiến lão bản hiệu bạc nhận người, ngài đoán xem thế nào? Điều tra ra là hai nha đầu này!"

Đường Phi vỗ tay một cái, liền có người áp giải hai nha hoàn đi vào phòng ăn, thật là Minh Tú và Thải Phượng, hai nha hoàn của Tống Dục Hoa. Tống Dục Hoa cả kinh đứng bật dậy, chỉ vào Đường Phi la lên: "Đường Phi, ngươi có ý gì? Dựa vào gì mà bắt nha hoàn ta tới đây? Ngươi muốn làm gì?"

"Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ muốn hỏi một chút đại tẩu muốn làm gì? Trên người của hai nha hoàn làm sao lại có ngân phiếu một trăm lượng, đổi ra bạc xong lại còn chia nhau mỗi đứa năm mươi lượng cất giữ. Đại tẩu đừng nói với ta đây là bạc đại tẩu thưởng bọn chúng, bọn chúng làm gì mà đại tẩu lại thưởng lớn như vậy? Nếu không phải do đại tẩu thưởng, vậy thì hai nha hoàn này từ chỗ nào moi ra được một trăm lượng bạc? Loại chuyện này phát sinh ở Đường gia chúng ta, chẳng lẽ không nên thẩm vấn kỹ càng? Nếu là trộm bạc của chủ nhân gia, vậy cũng không phải là một chuyện nhỏ." Đường Phi vừa nói vừa đứng lên, đi đến bên cạnh hai nha hoàn kia, trên mặt là nụ cười như không cười.

Tống Dục Hoa sắc mặt đột biến, Minh Tú và Thải Phượng cũng không nhịn được lắc đầu phản bác: "Không phải, không phải, chúng nô tỳ không trộm bạc, Nhị thiếu gia ngài đừng đổ oan cho chúng nô tỳ."

Đường Phi hừ lạnh một tiếng: "Hừ, hai người các ngươi là nha hoàn hồi môn của đại tẩu, mỗi tháng trả lương theo phân lệ của nhất đẳng nha hoàn. Nhất đẳng nha hoàn của Đường gia mỗi tháng lãnh ba trăm tiền, các ngươi phải không ăn không uống vài thập niên mới có thể tích cóp đủ một trăm lượng bạc! Còn nói không phải trộm? Ta khuyên các ngươi nhân lúc còn sớm hãy thừa nhận đi, cầu được xử lý khoan hồng. Đừng để đến lúc đó giao cho quan phủ bị đánh trượng, vậy là có thể xong đời."

Minh Tú và Thải Phượng đương nhiên biết kết cục của nha hoàn trộm tài vật của chủ nhân gia nên đâu dám thừa nhận, lập tức dập đầu nói: "Không phải chúng ta trộm, là, là..."

Không đợi bọn chúng nói xong, Tống Dục Hoa liền đứng dậy mắng to: "Đường Phi ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Minh Tú và Thải Phượng là nha hoàn của ta, bạc kia là ta thưởng cho bọn chúng không được sao? Hừ, có ai quy định làm chủ tử không thể thưởng tiền cho nha hoàn? Ta nguyện ý thưởng một trăm lượng một ngàn lượng một vạn lượng, tất cả đều là chuyện riêng của ta, có liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn lôi chuyện này ra vu cáo ta sao? Cũng quá gượng ép rồi! Phụ thân mẫu thân anh minh, làm thế nào sẽ bị kỹ xảo của ngươi lừa bịp?"

Đường Phi cũng không ngắt lời, bình tĩnh chờ Tống Dục Hoa nói xong mới hừ một tiếng nói tiếp: "Nếu tẩu tử thừa nhận bạc này là tẩu thưởng cho hai nha đầu thì dễ điều tra quá rồi. Ít nhất đã biết xuất xứ không phải sao?"

Tống Dục Hoa thấy Đường Phi vẻ mặt chắc chắn nhìn mình, da đầu không khỏi có chút tê dại, cũng không biết rốt cuộc hắn đang giở cái trò quỷ gì? Tống Dục Hoa thầm suy nghĩ, ngân phiếu một trăm lượng kia là ả rút ra từ xấp ngân phiếu ba ngàn lượng của hồi môn của lão Nhị tức phụ thưởng cho nha hoàn, chẳng lẽ trên tấm ngân phiếu có viết tên Ngụy Chỉ Tĩnh hay sao? Ả chỉ cần cắn chết ngân phiếu này là chính tay ả thưởng cho nha hoàn, vậy Đường Phi lại có thể làm gì được ả? Nhiều nhất chỉ là hoài nghi mà thôi, không hề có chứng cứ để chứng minh bạc chính là ả lấy nha.

Đường Phi lại vỗ tay một cái, bên ngoài đi vào một nam tử trung niên cao lớn vạm vỡ, Tôn thị và Đường Tu đều nhận ra hắn, đúng là chưởng quầy Vu Tam của hiệu bạc Thái Xương. Vu Tam tiến lên hành lễ cho các vị xong liền đi đến bên cạnh Đường Phi. Đường Phi liền cầm tấm ngân phiếu một trăm lượng lúc nãy lấy ra giao cho Vu Tam hỏi: "Vu chưởng quầy có thể nói cho mọi người biết, ngân phiếu này xuất ra từ nơi nào?"

Vu Tam đã sớm được thông báo trước, dĩ nhiên sẽ không dấu diếm bất luận chuyện nào, biết gì nói hết: "Hồi bẩm Nhị công tử, ngân phiếu này là tại hạ ở hiệu bạc thẩm tra đối chiếu mới biết được, đây là ngân phiếu ấn chế vào năm trước khi Tiết phu nhân đặt mua của hồi môn cho tiểu thư của bà."

Lời này của Vu Tam vừa ra, mọi người ở đây đều đồng loạt ồ lên, Tôn thị và Đường Tu nhìn nhau, sau đó đều đứng lên đi đến bên người Vu Tam, tiếp nhận ngân phiếu nhìn lại trên dưới một lần. Tống Dục Hoa càng kinh hãi hơn, chỉ vào Vu Tam mắng: "Nói hươu nói vượn! Trên ngân phiếu này có viết tên hay sao? Ngươi nói là từ của hồi môn của Ngụy Chỉ Tĩnh thì chính là vậy à? Ta cũng nói đây là từ của hồi môn của ta đấy! Có phải ngươi thu bạc của Đường Phi để đến chỗ này vu oan cho người tốt hay không? Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không phải loại dễ chọc đâu!"

Tống Dục Hoa vội vã chối tội, nói chuyện liền dần dần không còn đúng mực.