Tiết Thần nghe Tôn thị đứng một bên ‘bàn luận xôn xao’ với bộ khoái không khỏi muốn bật cười. Nữ nhân này thật đúng là vô pháp vô thiên tới cảnh giới nhất định. Cho dù Tiết Thần vô dụng thế nào thì cũng là một tiểu thư quan gia; cho dù ả ta nghĩ cha nàng chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng ả ta cũng không nghĩ thêm, nhiều năm trôi qua như vậy chẳng lẽ cha nàng vẫn ở vị trí kia; huống chi Tiết gia cũng không phải là chỉ có một mình cha nàng là quan gia, tổ phụ nàng và bá phụ nàng đều làm quan. Nếu ả ta lôi Tiết Thần ra đánh cho tàn phế hoặc là đánh chết, đừng nói mặt khác, chỉ cần một Tiết gia là có thể lột mũ quan của ca ca ả ta. Luận hành vi phạm tội, chỉ cần có một người có thể chứng minh nàng ở trong tay Tri phủ Đại Hưng bị đánh cho tàn phế hoặc đánh chết, vậy thì tội danh khiến toàn gia lưu đày là không thiếu được, đến lúc đó người tham dự sẽ không một ai có thể thoát được.
Chính là đạo lý này mà coi bộ Tôn thị cũng không thể nghĩ ra được, ả ta chỉ quen thói làm tiểu Công chúa ở Đại Hưng, cảm thấy chỉ cần có người chọc vào ả ta thì nhất định phải cho đối phương đẹp mặt. Thậm chí mặc kệ thân phận đối phương như thế nào, ả cho rằng chỉ cần làm tiểu Công chúa ả đây tức giận thì phải trả giá. Chẳng cần biết sau này sẽ có hậu quả gì, cứ trực tiếp đem người đi chôn, hủy diệt chứng cứ, ai cũng không làm gì được ả ta.
Thật quá ngây thơ, thật quá ngu ngốc, bất quá Tiết Thần cũng chẳng có tâm tình giảng giải mấy vấn đề này cho ả ta...
Tiết Thần được Nghiêm Lạc Đông và Liêu Thiêm hộ tống, bị những bộ khoái kia trước sau áp giải ra khỏi Lư gia đại môn.
Mộc thị muốn đuổi theo nhưng lại bị Hạ Châu kéo tay lại trấn an: “Lão phu nhân đừng xúc động, phu... tiểu thư biết phải làm gì.”
Mộc thị có điểm sốt ruột: “Ai nha, ngươi đừng ngăn đón ta, các ngươi không biết Tôn gia ở Đại Hưng lợi hại bao nhiêu đâu, ca ca ả ta là Tri phủ Đại Hưng, còn cấu kết với quan trên vô cùng bá đạo! Thần tỷ nhi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể theo chân bọn họ đi tới nha môn chứ?”
Khâm Phượng và Hạ Châu cùng nhau đỡ Mộc thị đi vào ngồi xuống, Khâm Phượng nói: “Lão phu nhân cứ yên tâm, tiểu thư không phải người bình thường, Tri phủ Đại Hưng cũng không thể động vào tiểu thư được đâu.”
Khâm Phượng đi theo Tiết Thần một thời gian dài, đương nhiên biết năng lực của phu nhân nhà mình. Mọi việc phu nhân đều lên kế hoạch rất chu đáo, sẽ không làm chính mình chịu thương tổn hay bị ủy khuất.
Mộc thị bị hai nha hoàn giữ lại cũng không còn cách nào khác, đành phải đi vào nhìn tình huống nhi tử như thế nào. Thấy thần sắc của Lư Tinh và Lư Uyển kỳ lạ, Mộc thị nhớ tới lúc nãy Tiết Thần nói bởi vì hai đứa nhỏ này đi tìm nàng nên nàng mới biết được tình trạng Lư gia, bèn kêu Lư Tinh và Lư Uyển lại hỏi rõ. Lư Tinh quỳ gối trước mặt hai trưởng bối, nhẹ giọng kể lại chuyện huynh muội bọn họ trốn đi kinh thành như thế nào, làm sao tìm được Tiết Thần, Tiết Thần đối đãi bọn họ ra sao... đều một năm một mười nói ra. Biểu tình trên mặt Mộc thị và Lư Chu Bình dần dần xảy ra biến hóa.
*Edited by Bà Còm*
Tiết Thần đứng trên công đường cũng không sợ hãi, hai bên có bốn nha sai cầm trường bản trong tay hô uy vũ, Nghiêm Lạc Đông và Liêu Thiêm một trái một phải đứng phía sau Tiết Thần. Tôn thị vẻ mặt đắc ý dào dạt đứng ở góc trái phía trên, phía sau còn có tên bộ khoái đi theo ả ta bắt người.
Tri phủ Tôn đại nhân từ hậu đường đi ra, mũ cánh chuồn còn đội lệch trên đầu, hiển nhiên là mới từ giường của di thái thái nào đó bò dậy, vừa đi vừa sửa sang lại quan bào chuẩn bị thăng đường. Tôn đại nhân cầm kinh đường mộc đập xuống bàn, thanh âm uy vũ hô vang, giọng nói bén nhọn của sư gia truyền tới: “Người nào tiến công đường?”
Tôn thị chủ động đứng ra báo gia môn, hơn nữa tự thuật một phen nhà mình bị người xâm nhập như thế nào. Tri phủ lại gõ kinh đường mộc một lần nữa, chỉ vào Tiết Thần quát to: “Các ngươi cũng biết tội? Còn nữa, vì sao không quỳ xuống đáp lời?”
Tiết Thần lắc đầu: “Đại nhân, từ xưa đến nay đã có quy củ này -- -- "Thân mang công danh thì lên công đường không cần quỳ" phải không?”
Ánh mắt đầy vẻ tửu sắc của Tôn đại nhân bởi vì những lời này của Tiết Thần mà nâng lên, dừng lại trên người Tiết Thần, đột nhiên ánh mắt sáng ngời lên, ngồi ngay ngắn chỉ vào Tiết Thần nói: “Vị này chính là bị cáo đây à? Tại sao lại chậm trễ như vậy, mau mau chuyển đến ghế dựa cho tiểu thư mới phải, để nàng ngồi xuống nói chuyện.”
Tiết Thần nhíu mày nhìn vị Tôn đại nhân này, trong lòng thắc mắc cực kỳ -- thân phận của mình còn chưa nói ra mà hắn đã biết manh mối bắt đầu lấy lòng? Đang muốn thầm khen vị Tri phủ này thật thức thời, ai ngờ lời nói kế tiếp của hắn làm Tiết Thần suýt ngã ngửa.
“Cô nương xinh đẹp như vậy, đứng lâu mỏi chân sẽ khiến người đau lòng!”
“...”
Tiết Thần quay đầu sang một bên, nhịn không được ở trong lòng chửi rủa đôi huynh muội Tôn gia này một trận, thật đúng là huynh muội ruột thịt cùng chui ra từ một mẫu!
Tôn thị nghe Tôn đại nhân nói xong, lo lắng hắn bởi vì sắc đẹp của Tiết Thần mà làm hỏng đại sự của ả ta, dứt khoát tay nhấc váy quày quả tiến tới bên người Tôn đại nhân, ghé vào tai hắn thầm thì vài câu. Tôn đại nhân thế nhưng lại liên tục lắc đầu: “Không được không được, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đánh hai mươi đại bản không phải tàn phế luôn rồi sao?”
Tôn thị dậm chân: “Ca! Ngươi đừng ở chỗ này mà suy nghĩ hồ đồ.”
Tôn đại nhân liếc mắt nhìn muội tử nhà mình, chịu đựng tiếc nuối trong lòng gõ xuống kinh đường mộc nói với Tiết Thần: “Ngươi... đã biết tội chưa? Tự tiện xông vào dân trạch, tùy ý ẩu đả, tội trạng này có đủ nhân chứng vật chứng, ngươi còn có gì muốn nói? Muốn phân trần gì thì cứ việc nói với đại nhân ta, đại nhân đây cũng không phải loại người không màng nhân tình.”
Tôn thị thật sự gan lớn, còn không đợi Tiết Thần lên tiếng bèn chụp ngay hình lệnh cắm trong ống đặt ở góc bên phải của quan án vứt xuống đất, thay Tôn đại nhân ra lệnh: “Đừng hỏi nữa, đánh! Hãy đánh nàng ta hai mươi đại bản xong rồi hỏi sau.”
Hình lệnh mà rơi xuống đất thì có nghĩa là trong công đường phải có người chịu hình. Tiết Thần đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Lạc Đông. Nghiêm Lạc Đông liền móc ra một lệnh bài gỗ hình cá chuối trong tay áo, lập tức ném lên quan án ngay trước mặt Tôn đại nhân. Tôn đại nhân hoảng sợ tưởng ám khí, cầm lên xem xét thì không ngờ đó là một thẻ bài, mộc bài hình cá chuối đen kịt, mặt trái là đồ án phi ngư, mặt phải viết bốn chữ to ‘Bắc Trấn Phủ Tư’.
Tôn đại nhân xoa xoa mũ quan, đang muốn ném thẻ bài này đi nhưng đột nhiên giật bắn mình -- -- Bắc Trấn Phủ Tư?
Tôn đại nhân lại cầm lệnh bài xem xét tỉ mỉ một lần nữa, lật trước lật sau xăm soi kỹ càng, sau đó mới nhìn lên thấy dưới công đường quan binh đang tính động thủ với Nghiêm Lạc Đông bèn vội vàng quát lớn: “Đều dừng tay cho ta!”
Công đường hỗn loạn liền yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn Tri phủ đại nhân vừa rống lên một cách kinh hãi. Tôn thị càng thắc mắc vì sao ca ca ngăn cản, tiến lên thúc giục: “Ca, ngươi làm gì vậy? Nhanh lên giải quyết nàng dùm ta! Ta vẫn còn bị nghẹn một cục tức trong bụng đây nè.”
Tôn đại nhân từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy, đẩy Tôn thị ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới trước mặt Nghiêm Lạc Đông, nâng lệnh bài ngang mặt nhìn nhìn Nghiêm Lạc Đông hỏi: “Đây là... của Đại nhân?”
Giọng điệu của Tôn đại nhân dường như có chút run rẩy, nói chuyện với Nghiêm Lạc Đông thanh âm gần như muốn khóc, cho đến khi Nghiêm Lạc Đông lắc lắc đầu trả lời tỉnh rụi: “Không phải của ta. Là ta trộm.”
Tôn đại nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đang định tức giận muốn thay đổi sắc mặt, lại nghe Nghiêm Lạc Đông chỉ vào Liêu Thiêm bổ sung thêm một câu: “Trộm của hắn.”
Tôn đại nhân nhắm mắt lại, tựa hồ rất có ý kiến đối với phương thức nói chuyện ngắt quãng đòi mệnh này của Nghiêm Lạc Đông. Nhưng rồi lại không thể không thừa nhận, bản thân vẫn bị dọa như cũ, máy móc chuyển sang trước mặt Liêu Thiêm, lại nâng hai tay dâng lệnh bài lên, cúi người hành lễ: “Đây là của đại nhân sao? Không biết đại nhân đến đây có việc gì?”
Chức vị Bách Hộ Cẩm Y Vệ nói cao cũng không tính cao, nhưng lại chân chính là đôi mắt của Hoàng Thượng. Nếu đắc tội những người này, quan đồ cả đời cũng sẽ mọc cánh mà bay. Tôn đại nhân xoa xoa mồ hôi trên đầu, quả thật bị đặt trong hoàn cảnh "không biết gì" mới là cách thức tra tấn đáng sợ nhất.
Liêu Thiêm nhận về lệnh bài của mình, oán trách nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc Đông, lại âm thầm cảm thấy tinh thần cảnh giác của mình thật sự quá thấp, ngay cả lệnh bài bị trộm lúc nào cũng không biết.
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần vừa muốn "rèn sắt khi còn nóng" giải quyết cho xong chuyện ngày, chỉ là không ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài liền có quan binh tiến đến truyền báo: “Đại nhân, người của Đại Lý Tự tới đây, thỉnh ngài ra ngoài đón chào Đại Lý Tự Khanh Lâu đại nhân.”
Tiết Thần vừa nghe thấy ba chữ ‘Lâu đại nhân’ thật sự nhịn không được hướng lên trời trợn trắng mắt. Tôn đại nhân quả thực nhanh như thỏ chạy vụt từ trong công đường ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền khúm núm đưa đoàn người dẫn đầu là Lâu Khánh Vân sắc mặt lạnh lẽo đón vào.
Lâu Khánh Vân vẻ mặt lạnh lùng, cũng không liếc mắt một cái về phía chủ tớ ba người đang đứng ở công đường, được Tôn đại nhân cung nghênh như cung nghênh Phật tổ lên vị trí phía sau án đường. Tôn đại nhân cúi đầu khom lưng, hận không thể lập tức nằm sấp xuống quỳ liếm mũi giày của Lâu Khánh Vân.
Lâu Khánh Vân ho nhẹ một tiếng, cầm lên hồ sơ đặt trên án đường làm như không có việc gì đọc lướt qua, thuận miệng hỏi Tôn đại nhân: “Không ảnh hưởng Tôn đại nhân phá án chứ?”
Đầu Tôn đại nhân lắc như trống bỏi: “Không có không có không có không có, đại nhân có thể tới đây cũng là phúc phận của Đại Hưng Phủ nha chúng ta, thật là "nhà tranh phát sáng" đấy ạ.”
Lâu Khánh Vân buông xuống hồ sơ vụ án nói: “Không cần để ý tới ta, các ngươi cứ tiếp tục thẩm án. Ta chờ ngươi thẩm xong rồi nói chuyện với ngươi cũng được.”
Tôn đại nhân vừa định nói ‘ xử án không quan trọng bằng ngài’ nhưng Lâu Khánh Vân lại đảo mắt một cái lạnh giọng: “Không nghe bản quan nói sao? Tiếp tục thẩm án!”
Chính nhị phẩm Đại Lý Tự Khanh đã nói như vậy thì Tôn đại nhân còn có thể "ý kiến ý cò" khỉ khô gì? Vị này chính là hàng thật giá thật không thể trêu vào, không đơn giản chỉ vì thân phận Đại Lý Tự Khanh, mà bối cảnh của vị này mới là điểm khó nhất để chọc phải -- Thế tử Vệ Quốc Công, đích trưởng tử của Trưởng Công chúa, ngoại chất nhi ruột thịt của Hoàng Thượng... Tầng tầng thân phận này mà đè xuống thì mười gã Tôn đại nhân cũng bị bẹp lép.
Tôn đại nhân thấp thỏm ngồi xuống vị trí lúc nãy của sư gia, hắng giọng, quyết định thẩm án thật đàng hoàng để quan trên nhìn một cái. Hắn vừa muốn mở miệng liền thấy Tiết Thần trực tiếp ngồi xuống ghế dựa, lúc nãy hắn cho nàng ngồi thì nàng không ngồi, bây giờ có đại nhân ở đây thì nàng lại cố tình ngồi, đây không phải có ý định tìm phiền toái cho hắn sao?
Tôn đại nhân bèn quay qua nói với bộ khoái đang đứng một bên: “Ai đem ghế dựa ra cho bị cáo ngồi, còn có quy củ hay không? Dẹp, mau bỏ đi!”
Bộ khoái vừa muốn bước qua lại nghe Lâu Khánh Vân mở miệng: “Dẹp cái gì mà dẹp, các ngươi nhẫn tâm để một cô nương xinh đẹp như vậy đứng nói chuyện à? Ta thì không đành lòng! Tôn đại nhân, ngươi nói đi?”
Tôn đại nhân xoa xoa đầu đầy mồ hôi, nở một nụ cười cứng đờ: “Phải phải phải, đại nhân nói rất đúng. Hạ quan không biết "thương hương tiếc ngọc" giống đại nhân, là hạ quan sai. Vậy... đừng dẹp đi, để nàng ngồi nói chuyện tốt hơn.”
Tiết Thần ngồi nghiêm nghị như Thái sơn, chỉ tội nghiệp hai người phía sau nàng -- Liêu Thiêm quả thực muốn ôm bụng cười to, chỉ là ở trước mặt Lâu Khánh Vân nên không dám phải liều mạng nhịn xuống, ngay cả da mặt đều run rẩy; trái lại Nghiêm Lạc Đông thì vẫn vô cùng bình tĩnh, bộ dáng "mặt vô biểu tình" thoạt nhìn rất chính phái, nhưng Liêu Thiêm chú ý tới cặp mắt sắc bén của đại ca đang rà quét xung quanh, coi bộ đang ước lượng mức độ bát quái, nhìn không chớp mắt toàn bộ biến hóa trong công đường dường như sợ rơi rớt một hình ảnh nào.
Hôm nay Liêu Thiêm có thêm nhận thức không ngờ về vị đại ca ngày xưa Nghiêm Lạc Đông này, nhưng đây cũng coi như có thể lý giải -- quan hệ với một người thì vốn dĩ sau khi chung đụng mới có thể hiểu nhau hơn, lúc trước hắn chỉ là kính ngưỡng tên tuổi Nghiêm Lạc Đông, chưa bao giờ chân chính cùng làm việc chung, cho nên đối với tính nết thật sự của Nghiêm Lạc Đông cũng không biết gì nhiều. Có người thích náo nhiệt, có người thích xem náo nhiệt, đây đều là tính nết khác nhau của mỗi người mà thôi, Liêu Thiêm còn có thể hơi chút lý giải vấn đề này.
Chẳng qua, vấn đề làm Liêu Thiêm thật sự không thể hiểu được chính là đôi phu thê Lâu Khánh Vân và Tiết Thần, hai vị kia làm sao có thể gặp mặt nhau mà vẫn bình tĩnh như thế, ngay cả ánh mắt cũng không hề giao tiếp, giả bộ thật giống như hai người xa lạ. Nếu không phải hắn biết nội tình, nói không chừng hắn cũng sẽ bị bộ dáng bọn họ biểu hiện ra ngoài lừa luôn.
Nghĩ đến đây, Liêu Thiêm không khỏi thắp một ngọn nến thật lớn cho đôi Tôn gia huynh muội còn chưa hay biết gì! Đôi phu thê song sát này nhìn dáng vẻ như đang muốn đại sát tứ phương.