Bạch thị ngủ trưa tỉnh lại phải uống chén nước mật ong vừa miệng không nóng không lạnh, nếu hôm nào có người đưa tới cho mụ ta nước mật ong quá lạnh hoặc quá nóng, mụ ta liền hắt chén nước vào mặt người đó ngay tại chỗ.
Hôm nay Tiểu Thúy đưa tới chén nước độ ấm thích hợp, độ ngọt cũng thích hợp, nhưng không hiểu sao Bạch thị vẫn muốn kiếm chuyện, chỉ thấy mụ ta lạnh mặt hỏi: “Phu nhân các ngươi đâu? Kêu nàng lại đây hầu hạ.”
Có đứa lanh lợi liền chạy ra kêu Vương thị, nhưng tìm khắp toàn phủ cũng không thấy bóng dáng Vương thị đâu. Cuối cùng có người gác cổng tới bẩm báo, nói buổi chiều giờ Thân phu nhân đã ra cửa, không cần cỗ kiệu, không cần người theo, chỉ đi ra ngoài một mình.
Bạch thị phát hỏa, sai mấy ma ma canh giữ ngoài cửa, chờ Vương thị vừa xuất hiện liền áp giải đến trước mặt: “Thật là làm phản rồi, tự mình ra ngoài không chút quy củ! Các ngươi đi canh chừng, nàng vừa trở về liền bắt trói đem lại đây, không cần khách khí.”
Mấy ma ma vội vàng chạy đi, chỉ chốc lát sau đã trở lại, hóa ra bọn họ vừa ra tới cổng thì thấy Vương thị cũng vừa về, sau đó Vương thị không cần bọn họ áp giải liền tự mình đi thẳng đến chỗ lão phu nhân.
Đến trước mặt Bạch thị, Vương thị còn chưa mở miệng thì Bạch thị liền xông lên quăng cho một cái tát: “Ngươi còn biết trở về à? Người đâu, đem roi mây lại đây! Hôm nay ta phải dạy quy củ cho phu nhân các ngươi thật đàng hoàng. Được kêu một tiếng "phu nhân" thì thật cho rằng mình là phu nhân hả? Ta nhổ vào! Ở trong mắt ta, phu nhân ngươi không bằng cái rắm! Roi mây đâu! Lấy tới đây!”
Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau không dám động. Vẫn là mấy ma ma bên người Bạch thị biết tính tình lão phu nhân, vội vàng đi vào cầm roi mây đưa ra. Bạch thị chộp lấy roi mây, không cần giải thích liền vụt túi bụi lên người Vương thị.
Nhưng kỳ quái thay, lần này Vương thị cũng không né tránh giống như lúc thường, chỉ thẳng tắp đứng yên một chỗ mặc kệ Bạch thị đánh. Vào lúc mọi người đều cho rằng hôm nay phu nhân hoàn toàn nhận mệnh, Vương thị đột nhiên phản ứng, xông thẳng tới ngọn roi mây trong tay Bạch thị đang trên đà vụt xuống. Roi mây lập tức đập vào mặt Vương thị, hằn một vết đỏ tươi vắt ngang gương mặt, máu mũi trào ra. Bạch thị bị Vương thị đột nhiên nhào tới khiến cho giật nảy mình, chỉ cảm thấy trên bụng đau đớn, khó có thể tin cúi đầu nhìn một thanh chủy thủ bằng bạc đang cắm giữa bụng. Bộ mặt Vương thị vặn vẹo dữ tợn, chủy thủ cầm trong tay lại ngoáy mạnh vào sâu thêm. Bạch thị há to miệng nhưng cũng không thể phát ra tiếng, ôm bụng theo bản năng lui về phía sau. Chỉ là mụ ta lui một bước thì Vương thị tiến hai bước, bức ép Bạch thị ngã ngồi xuống chiếc ghế gập mà mụ ta yêu thích nhất. Tất cả nha hoàn bà tử đều bị một màn trước mắt làm cho quá sợ hãi, chạy trốn khắp nơi. Bàn tay đầy máu tươi của Bạch thị giơ lên dường như muốn giữ chặt bọn nha hoàn đang đào tẩu, nhưng Vương thị che ở trước mặt nên căn bản không làm gì được, năm ngón tay cứng còng mở ra, gương mặt dúm dó dị thường. Vương thị rút con dao ra khỏi bụng mụ ta, sau đó lại liên tiếp đâm xuống người Bạch thị, giống như đang phát tiết nỗi uất hận chất chứa trong lòng, không còn một chút nhân tính, chỉ là thuần túy muốn trả thù.
Hiện tại trong đầu Vương thị đều tràn ngập lời hứa hẹn của ca ca -- giết Bạch thị thì sẽ được trở về Vương gia, không cần chịu Bạch thị khống chế; về lại Vương gia cho dù là làm một cô nãi nãi giết người, chẳng sợ phải sống ở thôn trang cả đời cũng không cần ở lại Ngụy gia bị lão yêu bà hành hạ. Vì thế Vương thị không nói hai lời liền đáp ứng yêu cầu của ca ca nhà mình, lấy một thanh chủy thủ mang theo trong người, vừa về đến nơi liền động thủ.
Bạch thị đã chết nhưng Vương thị vẫn không thể dừng tay, tiếp tục đâm chém vào thi thể của Bạch thị. Nghĩ đến vẻ khinh miệt của Bạch thị dành cho mình mỗi ngày, chủy thủ trong tay Vương thị thiếu chút nữa rạch nát mặt Bạch thị.
Giết Bạch thị xong, Vương thị bèn ngã ngồi trên mặt đất. Hiện trường quá mức đẫm máu, bọn nha hoàn không ai dám tới gần. Ngụy Chỉ Cầm nghe tin chạy tới, thấy Bạch thị máu me đầm đìa nằm trên chiếc ghế gập, thân người bị đâm lỗ chỗ, gương mặt hoàn toàn biến dạng. Ngoại trừ bị kinh ngạc thì nàng ta không nghĩ đến khi thấy Bạch thị đã chết bỗng nhiên lại có chút cao hứng.
Vương thị hoàn toàn ngây ngốc, mãi đến khi quan sai tới ả ta mới có phản ứng, ngây ngô cười nói với một quan sai bắt ả: “Là ngươi à! Sao ngươi lại tới đây? Ha ha ha ha, sao ngươi lại tới đây? Là ngươi rồi! Ha ha ha ha.”
Búi tóc Vương thị xổ tung, xiêm y xộc xệch cùng bộ dáng điên điên khùng khùng, không có chỗ nào mà không thuyết minh trạng thái ả ta lúc này -- -- coi bộ đã mất trí rồi.
Đích xác chỉ có người điên mới có thể đâm bao nhiêu nhát dao xuống một thi thể như vậy, trên mặt bắn đầy máu tươi, cười ha ha lộ ra hàm răng cũng đầy máu. Đừng nói là hạ nhân của Ngụy gia, ngay cả nhóm quan sai nhìn thấy bộ dáng điên loạn của Vương thị cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc Vương thị mang vào gông xiềng, Ngụy Nhị lão gia mới từ bên ngoài trở về, biết được mẫu thân bị ngộ hại khóc đến nỗi ruột gan đứt từng khúc, nhào tới đấm đá Vương thị. Nhưng Vương thị lại giống như không hề có cảm giác, mặc kệ Ngụy Nhị lão gia đánh như thế nào ả ta đều ngây ngô cười hắc hắc hắc. Rốt cuộc quan sai phải kéo Ngụy Nhị lão gia ra, áp giải Vương thị về nha môn.
Một vở kịch đẫm máu đã kết thúc như vậy, mà người Ngụy gia cho đến bây giờ cũng không hiểu nổi vì sao phu nhân vừa trở về liền muốn giết lão phu nhân?
*Edited by Bà Còm*
Tiết Thần ở trong phủ nghe xong Nghiêm Lạc Đông hội báo, quả thực quên mất mình đang cắm hoa mà cứ nhìn chằm chằm Nghiêm Lạc Đông. Nhớ tới hình ảnh vừa được miêu tả nàng lại cảm thấy buồn nôn, cũng may mấy ngày này đã qua giai đoạn thai nghén, nếu một tháng trước thì chắc chắn nàng đã phun ra rồi.
Không ngờ thủ đoạn của Lâu Khánh Vân lại là dạng này, hèn chi chàng ta không dễ dàng xuất thủ. Nàng cũng từng nghĩ tới muốn lợi dụng Vương thị đối phó Bạch thị, nhưng đó chỉ là sách lược để dạy cho Bạch thị một bài học nhớ đời mà thôi, đâu giống như Lâu Khánh Vân thẳng thừng lấy luôn mạng của Bạch thị. Bất quá, Bạch thị xác thật cũng đáng chết, có nói bất kỳ đạo lý gì với mụ ta thì đều vô hiệu. Tính tình xấu xa của lão thái bà này đã ăn sâu bén rễ, ngươi có đánh mụ ta cũng chỉ có thể làm mụ ta thần phục nhất thời, qua một thời gian thì mụ ta lại ở sau lưng bày trò làm ngươi khó lòng phòng bị, hơn nữa lần sau lại còn lợi hại hơn so với lần trước.
“Sau khi giết chết Ngụy lão phu nhân thì Vương thị cũng phát điên luôn, hiện tại còn nhốt bên trong nhà lao của Kinh Triệu phủ. Ngụy Nhị lão gia nhất định muốn phán Vương thị tử hình. Không chờ Ngụy lão phu nhân hạ táng, Ngụy Tam tiểu thư ngay đêm đó thu thập đồ đạc đi đến Trường Ninh Hầu phủ tìm Ngụy Nhị tiểu thư, ngay cả đầu thất của Ngụy lão phu nhân cũng không chờ được.”
Nghiêm Lạc Đông tiếp tục đưa tin.
Tiết Thần nghe xong cảm thấy hành vi như vậy rất đúng với tính cách của Ngụy Chỉ Cầm. Lúc trước nhất định đã bị Bạch thị ức hiếp, hiện giờ Bạch thị đã chết, nàng ta dĩ nhiên sẽ không lưu tại Ngụy gia.
“Mà điều khiến cho Ngụy Nhị tiểu thư - hiện giờ cũng chính là Trường Ninh Hầu phu nhân - đau đầu nhất chính là, Tam tiểu thư đêm hôm đó liền bò ngay lên giường tỷ phu. Trường Ninh Hầu là loại ai đến cũng không cự tuyệt, ngủ với Tam tiểu thư xong ngày hôm sau liền nâng lên làm di nương.”
Tống An Đường với tính cách "ai đến cũng không cự tuyệt" thì Tiết Thần đã biết, chỉ không ngờ Ngụy Chỉ Cầm lại có thể làm một cú ngoan tuyệt như vậy, cũng không biết đó là Ngụy Chỉ Lan bày mưu đặt kế hay Ngụy Chỉ Cầm tự ra chủ ý.
“Tình huống của Trường Ninh Hầu phủ hiện giờ thế nào?”
Tiết Thần tính tính thời gian, lúc này lão Trường Ninh Hầu đã chết hai năm rồi, Tống An Đường đã kế nhiệm tước vị Hầu gia được một thời gian. Mà đời trước, ở ngay lúc này nàng đã mở ba gian cửa hàng.
“Trường Ninh Hầu phủ dạo này cũng không phải thực thái bình. Lão Hầu phu nhân giao quyền quản gia cho Hầu phu nhân, nhưng Hầu phu nhân dường như cũng không thèm quản lý. Mỗi lần trong phủ cần phải dùng tiền thì nàng kêu phòng thu chi đi tìm lão Hầu phu nhân, còn nàng ở trong viện của mình kết giao với một ít quan thái thái, cũng không để ý gì đến quản gia. Chi tiêu của Hầu phủ càng ngày càng ngày kém, đi trong vườn đều có thể tùy thời nghe được bọn hạ nhân oán giận. Tuy là như thế, Hầu phu nhân vẫn mặc kệ mọi chuyện.”
Ngụy Chỉ Lan mặc kệ mọi chuyện là đúng rồi, nàng ta có thể xuống tay nhẫn tâm không cần phải cố kỵ gì. Ngụy Chỉ Lan không giống như nàng đời trước, vì phải để tâm đối phó với Từ Tố Nga mà bị luống cuống tay chân, không dám ném đi thể diện của Trường Ninh Hầu phủ, sợ hãi Từ Tố Nga tới cắn nàng, cả đời nơm nớp lo sợ và cẩn trọng, cuối cùng rơi vào một kết cục thanh lãnh như vậy.
Vuốt ve bụng nhỏ tuy rằng còn chưa nhô lên nhưng rõ ràng đã căng hơn rồi, Tiết Thần nhớ tới đời trước nàng và Tống An Đường cũng từng có hai thai nhi, chỉ là đều không tới ba tháng đã bị Úc thị lăn lộn mà sẩy. Cũng may ông trời thương hại, cho nàng một đời này lại có cơ hội nếm được cảm giác làm mẫu thân.
Tiết Thần gật đầu rồi đổi đề tài hỏi Nghiêm Lạc Đông: “À, Trường Ninh Hầu dạo này đang làm gì?”
Nghiêm Lạc Đông nhìn thoáng qua Tiết Thần, đầu óc đột nhiên phản ứng kịp: “Trường Ninh Hầu vẫn là mỗi ngày đều ra cửa. Bất quá, nhắc đến cũng khá kỳ quái, có một thời gian ta tìm hiểu Trường Ninh Hầu phủ, khi đó Trường Ninh Hầu vẫn còn là Thế tử, hắn chỉ thích cùng năm ba bằng hữu tụ tập với nhau uống rượu chơi đùa. Chỉ là dạo này hắn không còn giống lúc trước, thường xuyên ra ngoài một mình ai cũng không mang theo, ở kinh thành cưỡi ngựa đi lang thang, người cũng trở nên trầm mặc ít nói.”
Tiết Thần lại một lần nữa đứng trước án thư bắt đầu tiếp tục cắm hoa, nghe Nghiêm Lạc Đông nói vậy bèn thấy thắc mắc: “Vì sao hắn lại biến thành như vậy?”
Nghiêm Lạc Đông lắc đầu: “Cái này thuộc hạ thật không biết, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mới nói cho phu nhân nghe.”
Tiết Thần ừ một tiếng rồi mới trả lời: “Được rồi, hôm nay cứ như vậy thôi. Thúc về trước nghỉ ngơi, có chuyện gì ta lại tìm thúc.”
*Đăng tại Wattpad*
Nghiêm Lạc Đông lui ra thì Tiết Thần cũng đã hoàn thành tác phẩm của nàng, những đóa hoa tươi đẹp được cắm một cách khéo léo trong bình hoa màu hồng phấn, cánh hoa nở rộ đẹp mắt vô cùng. Tạ Hộ đang thưởng thức thì Lâu Khánh Vân đã trở về, thấy Tiết Thần đứng trước hoa lại không hề bị những đóa hoa rực rỡ dành mất vẻ mỹ lệ, thậm chí càng làm nàng thêm xuất sắc, trong lòng một trận ngọt ngào đi qua ôm chặt lấy nương tử. Tiết Thần xoay người mỉm cười chào đón rồi hỏi: “Hoa đẹp chứ? Chàng ngửi xem có thơm hay không?”
Miệng lưỡi Lâu Khánh Vân như là ăn mật, gật đầu: “Đẹp. Nhưng không diễm lệ bằng nàng.” Sau đó vùi đầu vào cổ Tiết Thần rồi nói thêm: “Thơm quá, cũng không bằng nàng luôn! Nương tử của ta quả nhiên là "quốc sắc thiên hương".”
Câu khen này của Lâu Khánh Vân làm Tiết Thần không khỏi bật cười, đẩy đẩy chàng ta dấm dẳng: “Cái gì vậy? Ta đang hỏi chàng về hoa đấy.”
“Đẹp đẹp, không phải đã nói là đẹp sao? Đừng hỏi ta, đôi mắt của ta không rảnh để ngắm cái gì khác.”
“...”
Hai người ngọt ngấy trong chốc lát rồi Tiết Thần chất vấn Lâu Khánh Vân chuyện của Ngụy gia. Lâu Khánh Vân ngoài ý muốn hỏi: “Ủa? Không phải đều giải quyết rồi?”
Tiết Thần cạn lời, trừng đôi mắt to nhìn phu quân: “Chàng nói giải quyết, chính là lôi Bạch thị ra giết à?”
Lâu Khánh Vân lắc đầu: “Không không không, ta đâu có lôi mụ ta ra giết, chính là Vương gia mang hận trong lòng, chính bọn họ quyết định giết người chứ đâu thể trách ai? Bất quá, thật ra ta cảm thấy Ngụy lão phu nhân chết cũng tốt, đỡ phải lưu lại trên đời loại người khua môi múa mép như mụ ta, chẳng biết được tiếp theo mụ ta sẽ làm hại ai. Hơn nữa, không ai có thể giải thích cho mụ ta hiểu lý lẽ, càng giải thích thì mụ ta càng đắc ý, cho rằng người khác đang sợ mụ ta, bởi thế chỉ biết làm vấn đề càng trầm trọng thêm mà thôi. Thật sự lưu lại mạng sống cho mụ ta không có ý nghĩa gì.”
Thấy trên mặt Tiết Thần bình đạm như nước nhìn không ra hỉ nộ, Lâu Khánh Vân sờ sờ mũi, thăm dò thử hỏi Tiết Thần: “Nàng không cảm thấy ta xuống tay quá nặng chứ?”
Tiết Thần nhìn Lâu Khánh Vân, quyết đoán lắc đầu: “Không có, không hề cảm thấy chàng xuống tay quá nặng. Ta chỉ là suy nghĩ nếu để ta đi xử lý thì ta sẽ làm như thế nào, nhiều khi đến cuối cùng cũng sẽ có ý tưởng trùng hợp với chàng không chừng. Rốt cuộc đúng như lời chàng nói, loại người này đích xác không có tư cách sống trên đời.”
Lâu Khánh Vân thấy nương tử không tức giận nên cả người liền thả lỏng, cầm tay Tiết Thần đưa lên môi: “Loại chuyện yêu cầu ra tay tàn nhẫn về sau đều giao cho ta, nàng không cần đụng vào. Hết thảy tội nghiệt sẽ có ta gánh vác.”
“...”
Nhất thời Tiết Thần cũng không biết nói như thế nào để đáp lời Lâu Khánh Vân, có lẽ câu nói đó mới thật sự là lời yêu thương nhất dành cho nữ nhân. Nói một vạn câu "ta yêu nàng" đều không thắng nổi một câu "giao cho ta". Nàng có thể tinh tường cảm giác được tình yêu của Lâu Khánh Vân dành cho nàng, là loại tình yêu phát ra từ ruột gan, không một chút nào hy vọng nàng không vui hay không thoải mái, thậm chí không hy vọng trên tay nàng dính máu. Đây là cách thức Lâu Khánh Vân thổ lộ tình yêu, Tiết Thần cảm thấy vô cùng hưởng thụ, vô cùng hạnh phúc.
Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến bản thân còn có thể hưởng được hạnh phúc một đời. Vốn dĩ nàng đã tính một đời này không gả cho ai, mang theo tiền tài mua một ngọn núi cho mình, xây một am ni cô để tự mình chủ trì, không bị ai quản thúc cứ tự do tự tại mà sống. Thế mà nàng lại gặp Lâu Khánh Vân, một nam nhân yêu nàng say đắm luôn làm cho nàng kinh hỉ, là nam nhân đã kéo nàng ra khỏi đại dương khổ ải để đưa nàng vào bến bờ hạnh phúc. Cuộc đời này chỉ cần có chàng là đã quá đủ rồi.
Chẳng sợ đến cuối cùng chờ đợi hai người chính là địa ngục, nàng vẫn rất vui vẻ nắm tay phu quân cùng nhau đi xuống.