Bàn tay đang giơ lên của Thanh Dương Công chúa rốt cuộc thả xuống, nhìn chằm chằm Tiết Thần một hồi lâu sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói với đoàn tùy tùng cùng tới bới lông tìm vết phía sau: “Chúng ta đi.”
Nhìn theo đám người Thanh Dương Công chúa rời khỏi, Tiết Thần mới xoay người đi đến trước mặt Trưởng Công chúa trấn an: “Mẫu thân, không có sao đâu ạ.” Nói xong liền đỡ Trưởng Công chúa đi vào nội gian.
Trưởng Công chúa lo lắng quay đầu lại liếc một cái về hướng Thanh Dương Công chúa rời đi, ngồi xuống trên trường kỷ than: “Ai nha, chỉ sợ hôm nay nàng coi bộ đã ghi hận con rồi.”
Tiết Thần thản nhiên cười cười, đỡ eo ngồi xuống, không có bất luận lo sợ gì sau trận tranh phong mặt đối mặt với Thanh Dương Công chúa. Thật ra nàng cũng không có gì phải lo sợ, nàng đang ở Quốc Công phủ, chung quanh đều là thị vệ, mà Nghiêm Lạc Đông và Cố Siêu chỉ cách nàng hai bước, cho dù Thanh Dương Công chúa không bị nàng dọa cho rụt vòi bỏ đi, nàng cũng không lo lắng bàn tay bà ta thật sự tát được lên mặt nàng.
Tiết Thần phân tích cho Trưởng Công chúa: “Muốn ghi hận thì cứ ghi hận. Bà ta đã tìm tới cửa thì vốn không muốn chung sống hoà bình với chúng ta, vậy thì chúng ta cần gì phải khách khí? Ngài cũng nhìn thấy, là bà ta nói năng lỗ mãng với ngài, đối với tức nhi càng thêm không có bất luận lễ ngộ gì, hơn nữa còn muốn động thủ. Bà ta ỷ vào thân phận Công chúa của mình, cho rằng nếu thật sự động thủ thì Quốc Công phủ cũng không thể làm gi bà ta, dù cuối cùng náo động ầm ĩ tới trước mặt Hoàng Thượng, bà ta là Công chúa thì nhiều nhất cũng chỉ là răn dạy, vì thế bà ta mới không kiêng nể gì. Nhưng vì tức nhi mang thai nên bà ta liền phải suy ngẫm lại hậu quả một cách cẩn thận, nếu bà ta dám tát tức nhi một cái, tức nhi liền ngã xuống ngay tại chỗ, lúc đó thì không còn tính là cọ xát nhỏ giữa tức nhi và bà ta mà là vấn đề liên quan đến thương tổn dòng dõi của Quốc Công phủ, cho nên bà ta mới phải rút lui.” Tiết Thần cứ từng câu từng chữ giải thích cho Trưởng Công chúa hành vi lúc nãy của Thanh Dương Công chúa. Trưởng Công chúa nghe xong nhưng biểu tình lo lắng trên mặt cũng không giảm bớt, Tiết Thần lại tiếp tục trấn an: “Tức nhi biết mẫu thân lo lắng, sợ sau này bà ta ghi hận rồi gây phiền toái cho tức nhi. Nhưng mẫu thân đừng quên, cho dù không có chuyện tranh phong này thì bà ta cũng sẽ không đối xử tử tế với chúng ta, nếu có cơ hội thì sẽ tìm phiền toái cho chúng ta ngay. Một khi đã như vậy thì tại sao chúng ta phải nén giận? Nơi này của chúng ta là Quốc Công phủ, chỉ đơn cử nữ quyến trong phủ thì đã có ba người phẩm cấp vượt qua bà ta. Nếu chúng ta đã chiếm được thế thượng phong mà vẫn để cho bà ta khi dễ tới cửa, vậy trong tương lai nữ quyến Quốc Công phủ ra cửa có khả năng phải bị người ta chọc cột sống, nói chúng ta không có cốt khí. Chỉ vì một nữ nhân tới cửa bới lông tìm vết mà chúng ta không duyên cớ gánh vác ô danh này, có đáng hay không?”
Trưởng Công chúa nhìn tức phụ nhà mình, gật đầu: “Những gì con nói ta cũng có thể minh bạch, nhưng ta vẫn không muốn đem sự tình nháo lớn. Con còn trẻ, không biết tính tình nàng ta. Cũng không biết kiếp trước ta có gây thù gì với nàng ta hay không mà đời này nàng không bao giờ thấy ta vừa mắt. Lúc trước ta còn cố gắng hóa giải ân oán nhưng nàng căn bản không cảm kích, ngược lại quan hệ với ta càng trở nên ác liệt hơn.”
Tiết Thần thấy Trưởng Công chúa xác thật buồn rầu vì đoạn quan hệ này với Thanh Dương Công chúa, không khỏi tiến đến trấn an: “Mẫu thân, nếu ngài đã nỗ lực mà bà ta không cảm kích thì cũng không cần cố làm gì, bà ta không vui vẻ với chúng ta thì chúng ta cũng đâu nhất định phải yêu thích bà ta.”
“Ai nha,” Trưởng Công chúa thở dài, sau đó mới ngẩng đầu dặn dò Tiết Thần: “Tóm lại, sau này con đến bất kỳ chỗ nào cũng nên cẩn thận một chút. Ta sẽ bảo Khánh ca nhi đưa cho con thêm một ít hộ vệ bên người. Con ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, hiện tại con không thể "đơn đả độc đấu" như trong dĩ vãng, cho dù chịu thiệt một chút còn hơn gây ra chuyện lớn. Hiện tại trong bụng con đang mang hài tử, hành động không thể tiêu sái như người bình thường, cho nên nhất định không thể ỷ y, biết không?”
Trưởng Công chúa vẫn thực sợ hãi đối với thủ đoạn của Thanh Dương Công chúa, bản thân bà đã ăn không biết bao nhiêu khổ sở trong tay muội muội này. Khi tiên Đế còn tại thế, vì muốn một nhà hòa thuận nên bà nhường nhịn mọi nơi mọi lúc, trừ phi là chuyện lớn, nếu không thì sẽ cố gắng không kinh động tiên Đế. Chờ đến khi huynh trưởng đăng cơ, bà lại càng không muốn vì vấn đề hiềm khích giữa hai tỷ muội mà đi làm phiền ca ca, cho nên càng bị Thanh Dương bắt nạt nhiều hơn. Quốc Công gia đã thay bà thu thập vài lần, có khả năng cũng đã cảnh cáo Thanh Dương cho nên mấy năm nay muội muội này coi như cũng an phận, nhưng không ngờ hôm nay lại tìm tới cửa. Tuy là tỷ muội thì không nên nói như thế này, nhưng Trưởng Công chúa thật sự không thể không thừa nhận, Thanh Dương thật như âm hồn bám theo bà không tan.
Tiết Thần lại trấn an Trưởng Công chúa thêm vài câu, sau đó kêu Thiền Oánh hầu hạ bà ngủ một giấc. Đây là thói quen của Trưởng Công chúa, một khi bị kinh hách thì phải đi ngủ trong chốc lát. Tiết Thần biết tính bà nên chờ Trưởng Công chúa nằm xuống mới rời viện.
*Edited by Bà Còm*
Trở lại Thương Lan uyển, Tiết Thần cũng không tiếp tục cùng Sách Na luyện nhu thuật mà cho gọi mười mấy quản sự cùng đại tổng quản trong phủ đều tới Thương Lan uyển. Tiết Thần đỡ eo đi tới đi lui trong đại sảnh đợi bọn họ, trong chốc lát mười mấy quản sự và đại quản gia liền tới Thương Lan uyển đứng ngay ngắn trong sân chờ Tiết Thần phân phó.
Tiết Thần đứng ở hành lang, sớm đã có nha hoàn nâng đến một ghế xếp lớn, Hạ Châu và Tô Uyển đứng sau lưng nàng. Tiết Thần ngồi xuống xong bèn thở ra một hơi, cũng không úp úp mở mở mà nói thẳng: “Hôm nay Quốc công phủ chúng ta bị người xông vào, chuyện này chỉ sợ các vị cũng đều đã biết, có cảm thấy hổ thẹn hay không? Nhà chúng ta là chỗ nào? Chính là Vệ Quốc Công phủ, là Công gia có chiến công rực rỡ, được phòng ngự nghiêm ngặt. Không nói cái khác, trong phủ chúng ta ngay cả cao thủ đều nhiều như mây, thị vệ có hàng trăm, như thế nào lại để cho người xông vào? Đương nhiên, các vị có thể phân bua bởi vì người tới là Công chúa, là kim chi ngọc diệp, là không thể đụng vào. Các vị không có cách gì ngăn cản Công chúa, sợ bị liên lụy, sợ bị trả thù, vì thế các vị liền muốn thụt lui, nghĩ rằng chỉ cần bảo vệ tốt chủ tử thì các vị sẽ không sai gì. Cái ý tưởng này, tại đây ta muốn nhấn mạnh với chư vị, sau này tốt nhất đều nuốt vào trong bụng. Đây chính là Quốc Công phủ gia, ngoài Hoàng Thượng và Thái Tử, bất luận kẻ nào đều không có quyền ngang nhiên xông thẳng vào. Các vị cảm thấy cứ đem sự tình đẩy cho chủ tử xử lý là được, nhưng có từng nghĩ tới hay không, chức trách của các vị là gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là phụ trách đứng canh cửa hay tính sổ sách thôi sao? Cho dù hôm nay các vị thật sự đắc tội Thanh Dương Công chúa, nhưng các vị tận trung cương vị công tác, cho dù Thanh Dương Công chúa muốn trả thù các vị, cũng phải nhìn xem Quốc Công gia và Thế tử gia có đáp ứng hay không!”
Các quản sự tả hữu nhìn nhau, lại không có ai dám châu đầu ghé tai thầm thì điều gì. Đại tổng quản tiến lên phía trước, mặt lộ vẻ hổ thẹn nói với Tiết Thần: “Thiếu phu nhân giáo huấn rất đúng, sự việc hôm nay thật là thuộc hạ sơ sẩy, lúc trước chưa từng gặp qua chuyện này nên hôm nay đã lùi bước. Nhưng Thiếu phu nhân yên tâm, nghe xong lời này của Thiếu phu nhân, chúng thuộc hạ đã giải khai bế tắc, minh bạch bổn phận của chúng thuộc hạ phải làm như thế nào. Chúng thuộc hạ là phòng tuyến đầu tiên để bảo hộ phủ này, nếu chúng thuộc hạ đều không đánh mà bại, vậy tương lai nói gì đến bảo hộ an nguy cho các chủ tử.”
Tổng quản này là sau khi Tiết Thần gả vào đã cất nhắc lên. Tổng quản trước đó đã bị Tiết Thần nổi cơn giận lôi đình tống cổ ra ngoài. Vị tổng quản này là binh sĩ đi theo Lâu Chiến vào sinh ra tử qua bao nhiêu năm, ở trên chiến trường bị trọng thương không thể động võ. Lâu Chiến yêu quý nhân tài liền mời ông ta đến Quốc Công phủ làm quản gia, bởi vậy hành sự nói chuyện đều vẫn có tác phong của một quân nhân. Tiết Thần thấy ông ta đã hiểu minh bạch ý tứ trong lời nói của mình liền gật đầu: “Đúng, chính là đạo lý này. Ta không am hiểu về đánh giặc, nhưng nghe Lưu bá nói ta liền cảm thấy có lẽ trị gia và trị quân có điểm tương đồng, Lưu bá lúc trước ở trong quân đương nhiên hiểu được hơn rất nhiều so với chúng ta. Sự việc hôm nay ta không hy vọng lại phát sinh lần thứ hai!”
Lưu bá trịnh trọng hứa hẹn: “Tuyệt đối sẽ không, Thiếu phu nhân xin yên tâm.”
Tiết Thần nói xong cũng không muốn trì hoãn bèn cho tất cả các quản sự lui xuống, sau đó liền đứng dậy về phòng. Hạ Châu dìu Tiết Thần khen ngợi: “Thiếu phu nhân thật là uy phong, nói năng rất có khí phách.”
Tiết Thần nhìn nàng một cái, cười cười: “Ta cũng không phải muốn lập uy, chỉ là muốn dạy bọn họ sau này nên hành sự như thế nào. Gặp được loại người có thân phận cao quý thì bọn họ dĩ nhiên liền có chút sợ hãi, đây cũng là "nhân chi thường tình". Nhưng dù có sợ hãi cũng không thể mặc kệ rồi bỏ bê chức trách.”
Tô Uyển cảm thấy lời nói của Tiết Thần rất có đạo lý, liên tục khen ngợi: “Đúng thế đúng thế, lời nói của Thiếu phu nhân quá đúng! Nô tỳ cũng cảm thấy Quốc Công phủ chúng ta để cho Thanh Dương Công chúa ngang nhiên xông vào như vậy thật sự có điểm... không thể nào nói nổi. Nếu nhà chúng ta là quan văn gia cũng đành chịu, nhưng cố tình Quốc Công và Thế tử của chúng ta đều là võ tướng, không thể nào thiếu quyết đoán như vậy.”
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần xử lý xong mọi chuyện liền trở lại nhà thuỷ tạ để Sách Na tiếp tục dạy nàng bài học còn đang dang dở hôm nay. Tiết Thần cảm thấy Sách Na tự nghĩ ra loại nhu thuật này thật sự quá tuyệt diệu, nàng mới chỉ luyện hơn mười ngày mà thân thể rõ ràng thư thái rất nhiều, dù cho bụng bầu có chút nặng nề nhưng lại không cảm thấy mệt, hiệu quả lộ rõ.
Nàng đương nhiên biết, vụ Sách Na đột nhiên hồi cung rồi lại bị bọn họ thỉnh ra cung tất nhiên có "bàn tay lông lá" của Lâu Khánh Vân bên trong. Tuy nhiên, Thanh Dương Công chúa không biết nhìn hàng đó là bà ta ngu xuẩn, nếu Tiết Thần cũng không biết nhìn hàng mà cứ như thế giao Sách Na cho bà ta thì cũng ngu xuẩn giống y vậy rồi. Vốn dĩ là vấn đề của chính bà ta, chính bà ta không biết nhìn hàng đuổi người ra ngoài, hiện giờ thấy nhà nàng mời người về thì đỏ mắt đố kỵ muốn đoạt lại. Không thể không công nhận, Thanh Dương Công chúa này thật đúng là cho rằng toàn thế giới đều phải cư xử giống như mẫu thân của bà ta, người nào cũng phải nuông chiều bà ta.
Sách Na không biết tiền viện đã xảy ra chuyện gì, vẫn hết sức chuyên chú dạy Tiết Thần luyện tập, trong lòng cảm thán: Tiết Thần thật là không giống như bất kỳ quý nhân nào từ trước bà đã dạy qua. Trước nay bà dạy những quý nhân đó luyện tập, bất quá bọn họ chỉ là làm cho có mà thôi, đừng nói là cần cù, cho dù mỗi ngày làm một lần động tác nào đó thì bọn họ đều ngại mệt, căn bản không muốn bỏ ra quá nhiều sức lực, hơn nữa còn luôn lấy cớ. Tỷ như tức phụ Phùng thị của Thanh Dương Công chúa, mỗi ngày đều ra ghế ngồi xuống bảo bà luyện cho nàng xem là đủ, nói là chờ nàng ta xem hiểu thì mới luyện. Vào lúc Phùng thị có thai hai tháng Sách Na đã được kêu tới phủ Thanh Dương Công chúa, hiện giờ Phùng thị đã tám tháng rồi mà thật sự tổng cộng thời gian bỏ ra để chân chính theo bà luyện tập cũng không nhiều bằng Thế tử phu nhân luyện mười mấy ngày nay.
Mặc kệ thân phận của bà thế nào, giáo thụ phương pháp dưỡng thai cho quý nhân cũng muốn quý nhân phối hợp nỗ lực mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Sách Na có thể khẳng định, Thế tử phu nhân cần cù luyện tập như vậy, bảo đảm khi nàng sinh sản có thể giảm bớt phân nửa thống khổ, nếu hậu sản vẫn còn tiếp tục luyện tập thì rất có ích với việc khôi phục hậu sản. Nhưng vấn đề này Sách Na không nói ra cho bất kỳ ai nghe, rốt cuộc bà chỉ là an sản cô cô trong cung, các quý nhân sinh xong hài tử cũng chưa từng có ai để ý đến bà, sau khi xong nhiệm vụ thì bà lại bị đưa về sở Ngự cơ, chờ đợi vị quý nhân tiếp theo mang thai.