Tiết Thần hẹn với Tiết Tú cùng nhau đi thăm Hàn Ngọc sắp rời kinh, nhưng không phải đến Vương gia mà trước đó Tiết Tú đã nhắn Hàn Ngọc ra Phù Dung viên gặp nhau. Hàn Ngọc đã sớm chờ đợi ở nhã gian trung đẳng, vừa thấy Tiết Thần và Tiết Tú cầm tay nhau đến, Hàn Ngọc liền cao hứng chạy ra đón, kéo tay Tiết Thần ngắm nghía tới lui bụng nàng.
Tiết Thần gạt tay nàng ta mắng: “Muội là cái đồ không lương tâm, hiện tại mới để ý đến ta sao? Không cho muội nhìn, thời gian dài như vậy mà cũng không đến thăm ta.”
Trước khi Hàn Ngọc thành thân tính tình cởi mở, cũng rất hợp ý với Tiết Thần, ba ngày hai bữa là chạy tới Tiết gia cùng Tiết Thần chơi đùa. Nhưng sau khi thành thân thì lại trở nên ngoan ngoãn nề nếp hẳn lên, giống y như một khuê tú chân chính "cửa lớn không ra, cửa sau không tới", ngay cả đi thăm thân thích cũng đều theo bước phu gia.
Nghe Tiết Thần oán trách, Hàn Ngọc cũng có chút ủy khuất than: “Ai nha, tỷ tỷ tốt à, tỷ cũng đừng so đo với muội. Tình huống của muội chắc Tú tỷ tỷ cũng đã kể ra -- Vương Thao và công công đối với muội rất tốt, nhưng bà mẫu của muội thật sự là quá thích giảng quy củ, lại vô cùng kiêu hãnh, không thích người trong phủ bám vào nhà quyền quý. Ở trong mắt bà mẫu, các tỷ đều là nhà quyền quý, ngày thường chỉ cần ở trong phủ muội hơi phóng túng một chút là bà ta lập tức kêu nương tới mắng vốn, dạy bảo cả nương và muội. Tỷ nói coi, bà ta làm như vậy mà muội còn dám nghịch ý bà ta hay sao? Chẳng phải sẽ khiến cho nương của muội cũng bị đẩy vào hố lửa à?”
Hàn Ngọc giải thích hợp tình hợp lý làm Tiết Thần cũng không thể trách đùa nàng nữa. Ba người ngồi xuống xong thì Tiết Tú lại quay sang bên cạnh gọi chút điểm tâm, bất quá cũng chỉ là chọn mấy món mà thôi, nha hoàn Hạ Châu và Tô Uyển của Tiết Thần có mang theo trà bánh từ Vệ Quốc Công phủ lại đây. Hàn Ngọc nhìn trận thế bày vẽ như vậy đang định chê cười Tiết Thần quá chú trọng nhưng lại bị Tiết Tú ngăn lại, ở bên tai nàng nói mấy câu. Hàn Ngọc mới hiểu ra vấn đề, sau đó liền chủ động giúp đỡ Hạ Châu bày biện.
Tiết Tú nhịn không được trêu ghẹo: “Xem đi, bà mẫu đối xử nghiêm khắc cũng không phải không có chỗ tốt, trước đây Ngọc tỷ nhi làm gì biết cách săn sóc như vậy.”
Tiết Thần che miệng cười cười, gật đầu với Tiết Tú phụ họa: “Coi bộ thật sự thay đổi nhỉ.”
“Đúng vậy.” Từ sau khi giải tỏa vấn đề với Nguyên Khanh, nét mặt Tiết Tú sáng bừng, giơ tay nhấc chân càng thêm nhu uyển mị lực. Hàn Ngọc nhẹ nhàng đâm đâm cánh tay Tiết Tú, sau đó mới oán trách: “Cái gì chứ! Tú tỷ tỷ chỉ biết trêu ghẹo muội, năm đó Tú tỷ giận dỗi tỷ phu thì sao, cho tới bây giờ muội cũng đâu có chê cười tỷ.”
Tiết Tú không để bụng bị Hàn Ngọc bóc vết sẹo, rõ ràng đã hoàn toàn hạnh phúc: “Hai chuyện này đâu hề giống nhau, làm sao so sánh được? Tương lai nếu Vương Thao nhà muội muốn nạp thiếp gì đó, ta sẽ dạy cho muội một chút kinh pháp.”
Tiết Thần nhìn hai nàng đấu võ mồm, có cảm giác đường như được trở về thời làm cô nương vô ưu vô lo, chỉ cần nhọc lòng ngày mai mặc xiêm y gì, mang trang sức nào, gặp bằng hữu ở đâu; có bao giờ cần phải bận tâm tướng công "tam tâm nhị ý", bà mẫu nghiêm khắc trách móc nặng nề, còn phải lo liệu vấn đề hậu viện của cả gia đình. Nghĩ đến cuộc sống của một cô nương chính là thời gian vui vẻ nhất của cả đời nữ nhân.
Điểm này, đời trước Tiết Thần không ngộ ra được, bởi vì đời trước khi nàng làm cô nương cuộc sống không hề thoải mái, chờ đến thành thân thì càng giống bị một ngọn núi đè trên vai, ép nàng tới mức đừng nói là sống nhẹ nhàng, ngay cả thở dốc cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Nói đến chuyện Hàn Ngọc muốn rời kinh, Hàn Ngọc giống như không có gì luyến tiếc, trên thực tế, Hàn Ngọc còn thật mơ ước nữa kìa, trong giọng nói lộ rõ vẻ khát khao với cuộc sống bên ngoài.
“Nghe nói vùng Điền Nam bốn mùa như xuân, không có trời đông giá rét mùa hè nóng bức, khí hậu vô cùng thoải mái, non xanh nước biếc đẹp không sao tả xiết. Chờ đến khi muội và Vương Thao ổn định xong xuôi, muội sẽ viết thư cho các tỷ -- nếu nơi đó tốt như trong lời đồn, muội muốn mời các tỷ tới chơi. Khi đó hài tử của Thần tỷ tỷ cũng sinh, Tú tỷ tỷ hãy mang theo Niếp Niếp và Đồng Đồng, muội nhất định tiếp đón các tỷ thật tốt.”
Tiết Thần cùng Tiết Tú liếc nhau, đồng lòng trợn trắng mắt lườm Hàn Ngọc: “Mắt thấy thì mới tin được muội quả thật giống như người không còn luyến tiếc gì kinh thành. Mất công ta và Thần tỷ nhi còn lo lắng phải an ủi muội như thế nào”
Hàn Ngọc đúng là nói ra những lời thật tâm, nàng ở Vương gia bị vây hãm đến nỗi không thể nào tiếp thu nữa rồi, hiếm khi có cơ hội được thoát ly một hồi, lại là cùng các tỷ tỷ nhà mình nói chuyện nên càng đặc biệt thoải mái, tâm sự thẳng tuột không cố kỵ: “Nói thật, muội mơ ước được cùng Vương Thao ra ngoài mà sống. Các tỷ không hiểu biết bà mẫu của muội đâu, bà ta thật sự là lão thái thái thích giảng quy củ -- một miếng cơm phải và bao nhiêu hột, nhai bao nhiêu lần nuốt xuống thế nào, uống nước phải nhấp mấy ngụm, đồ ăn một ngày phải dùng bao nhiêu, thịt mỗi bữa ăn nhiều ít, bước chân đi tới cũng phải đúng kích cỡ, thậm chí mỗi tháng muội và Vương Thao "lăn giường" bao nhiêu lần bà ta cũng phải quản, thật sự là muội sắp điên luôn rồi! Nếu không phải nể tình Vương Thao là người thành thật biết chăm sóc, muội thật không thèm sống chung với bà ta đâu.”
Nghe Hàn Ngọc kể như vậy, hai tỷ muội cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống của Hàn Ngọc ở Vương gia như thế nào. Tính tình Hàn Ngọc ngay thẳng, từ nhỏ sống rất tự do, đâu chịu nổi nhiều quy củ như vậy. Tiết Tú thậm chí còn đem Vương phu nhân ra so sánh với bà mẫu của mình, tuy Nguyên phu nhân "trọng nam khinh nữ" vô cùng lợi hại, nhưng ít nhất cũng không phải là người quá nghiêm khắc, sẽ không ngay cả việc vặt trong sinh hoạt cũng muốn khống chế trong tay.
Vốn dĩ các nàng tưởng đến gặp để tạm biệt Hàn Ngọc, thuận tiện khuyên nhủ nàng đừng buồn vì phải rời kinh, nhưng Tiết Thần và Tiết Tú không nghĩ tới người nào đó căn bản không cần các nàng khai thông. Một khi đã như vậy thì cũng không có gì để lo lắng, sôi nổi đưa lên lễ vật tạm biệt rồi chúc Hàn Ngọc lên đường bình an.
Hàn Ngọc tâm tình thật không tồi, thẳng cho đến khi lên xe đều ngâm nga xướng khúc. Hôm nay Hàn Ngọc dùng xe ngựa của Hàn gia đến đây, bởi vì sắp sửa cùng Vương Thao rời kinh thành nên nàng xin Vương phu nhân về mẫu gia ngụ lại mấy ngày để bồi nương của nàng trước khi đi xa.
Sau vụ Trưởng Công chúa rơi xuống nước, Thanh Dương quả thực đem lễ vật cầu hòa tới cửa thăm Trưởng Công chúa, lần này không dẫn người "giơ đuốc cầm gậy" xâm nhập mà quy quy củ củ thông qua người gác cổng truyền lời mới tiến vào. Trưởng Công chúa dĩ nhiên là không ra gặp, vẫn là Tiết Thần ưỡn bụng ra ứng phó với bà ta vài câu.
Thanh Dương Công chúa thì làm sao nói lại Tiết Thần, tuy rằng trong lòng chán ghét nha đầu này vô lễ, nhưng cũng biết ở thời điểm mấu chốt này không thể gây ra mâu thuẫn lớn hơn nữa với Lâu gia, thậm chí còn thầm có chút cảm kích Lâu gia không đem chuyện xảy ra thọc vào trong cung cho Hoàng Thượng biết. Bằng không, cho dù bà ta đã nghĩ kỹ lý do để giải vây nhưng không chừng Hoàng Thượng cũng không tin, giả sử có tin nhưng trong lòng cũng sẽ tồn một khối u, tội danh mưu hại Trưởng Công chúa không thể giống như mấy vụ tranh đấu nơi hậu trạch, càng đừng nói Trưởng Công chúa còn là thân muội muội của Hoàng Thượng, dù thế nào thì Hoàng Thượng cũng muốn chống lưng cho muội muội ruột thịt của mình.
Lâu gia dường như không muốn đem vụ này làm ầm ĩ, có lẽ bởi vì bọn họ cảm thấy không có chứng cứ xác thực. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, Thanh Dương Công chúa đều thở phào nhẹ nhõm cho vận số tốt của mình, vì thế hôm nay tới cửa cũng đem lễ vật rất nồng hậu, mà khi nói nói chuyện với Tiết Thần thái độ cũng mềm mại hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Tiết Thần lại rất lãnh đạm, hỏi cái gì đáp cái đó, không nói lời nào dư thừa, chỉ ngồi một chỗ uống trà ăn điểm tâm. Thanh Dương Công chúa cũng biết bản thân không được hoan nghênh, nhưng bà ta nghĩ đã tự mình tới cửa tặng đồ xin lỗi, cho dù trong lòng Lâu gia có tức giận thì cũng nên tiêu. Huống chi chuyện này đã được giải thích là ngoài ý muốn, ngủ trong nhà cũng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn cơ mà, thật ra cẩn thận ngẫm lại thì có gì to tát đâu chứ, bất quá chỉ là đình lâu năm thiếu tu sửa nên khiến khách nhân bị té vào hồ, đến cuối cùng không phải cũng không có chuyện gì sao?
Đã đích thân lại thăm tặng lễ là đã cho Lâu gia mặt mũi cực đại rồi, bất quá xem phân lượng của Hoàng Thượng nên bà ta mới phải hạ mình như vậy. Nếu ngày đó hại được Tiết Thần thì lúc này Hữu tướng cũng phải đích thân tiếp kiến mình, mà nếu là Tiết Thần thì mình đâu cần phải tới cửa thăm hỏi.
Thanh Dương Công chúa đưa ra cáo từ, Tiết Thần chỉ kêu tiểu nha hoàn đứng canh ngoài cửa đưa tiễn, ngay cả đại nha hoàn bên người cũng không chịu phái ra. Thanh Dương Công chúa tức giận đến siết nắm tay lỗ mũi bốc khói rời khỏi Vệ Quốc Công phủ.
*Edited by Bà Còm*
Vốn dĩ Thanh Dương cho rằng chuyện này cứ như vậy mà yên xuống. Một tháng sau theo lệ thường làm tiệc rượu trăng tròn, cũng phát thiệp mời cho Vệ Quốc Công phủ. Mặc kệ bọn họ có tới hay không thì mình cứ làm đúng lễ nghĩa là được.
Lâu gia thật ra cũng không hoàn toàn quét thể diện của Thanh Dương Công chúa, phái ra Nhị phu nhân Hàn thị và Tam phu nhân Bao thị tiến ra ứng phó, thay mặt Trưởng Công chúa và Tiết Thần đi phủ Công chúa, thế mà hai vị phu nhân lại nhận được lễ ngộ chưa từng có.
Vào thời điểm Thanh Dương Công chúa tốt tính thì cũng có thể làm được đến mức "bát diện linh lung", nói cười với khách khứa không chút nào tẻ ngắt. Chẳng qua, các phu nhân nói chuyện với bà ta cũng phải biết cách "xem mặt đoán ý" mới được, bằng không, nếu là trong lời nói chọc quê vị này, vậy tương lai sẽ lãnh một cái kết cục không phải quá tốt.
Công Bộ Thị lang phu nhân ở trước mặt chúng phu nhân thuận miệng hỏi Thanh Dương Công chúa một câu: “Nam kỹ của Công chúa đâu? Sao không thấy bọn họ ra làm bạn?”
Từ câu hỏi này có thể thấy Công Bộ Thị lang phu nhân cũng không phải là một nữ nhân thông minh. Vụ Công chúa dưỡng nam kỹ thì bọn họ cứ việc bàn luận lén lút thế nào cũng được, nhưng nếu đưa lên mặt bàn hỏi thẳng như vậy thì còn không phải là quang minh chính đại chỉ trích Công chúa cho phò mã đội nón xanh hay sao? Còn trông cậy vào Công chúa cho vị phu nhân này sắc mặt tốt à?
Thanh Dương Công chúa đang tươi cười liền trầm mặt lạnh lùng lườm vị phu nhân kia một cái rồi hỏi: “Như thế nào, Thị lang phu nhân có hứng thú với bọn họ? Muốn ta hô bọn họ qua hầu hạ Thị lang phu nhân trước mặt mọi người hay không?”
Vị Thị lang phu nhân này là một thiên kim tiểu hộ, đã biết mình nói lỡ lời nên vốn định không dám mở miệng nữa, nhưng không ngờ Thanh Dương Công chúa lại đốp chát vô lễ như vậy, lập tức cũng thay đổi sắc mặt, trừng mắt lườm Thanh Dương: “Chúng ta là nữ tử đứng đắn đàng hoàng, đâu thể nào so được với Công chúa phong lưu như vậy. Ngượng ngùng, ta còn muốn thủ trung trinh cho đại nhân nhà ta, xin lỗi không tiếp được.”
Thanh Dương Công chúa muốn nhào tới chụp vị phu nhân kia tát cho mấy cái, nhưng lại bị các phu nhân chung quanh kéo lại, tức giận ngồi xuống đập bàn một cái mắng to: “Lần tới không được cùng ả ta lui tới! Thứ gì!”
Các phu nhân làm sao lại không biết phẩm hạnh của Thanh Dương Công chúa, nhưng cũng giả bộ phụ họa bà vài câu, thật ra phần lớn đều không phát ra từ thâm tâm. Nếu không phải nể tình bà ta là Công chúa, với cái đức hạnh kia thì làm sao xứng đáng gia nhập vòng xã giao của các đích phu nhân đứng đắn! Chỉ bởi vì bà ta là Công chúa mà nơi nơi kiêu ngạo, còn tưởng rằng bản thân có nhiều đạo lý lắm, lúc nào cũng nghĩ dùng quyền thế của Công chúa áp người, ép tới mức người khác không dám nói lời nào. Nhưng bà ta lại không nghĩ tới rốt cuộc mọi người nhận xét sau lưng bà ta như thế nào? Nói thật ra, loại nữ nhân không giữ phụ đạo giống như vậy thì chẳng ai xem bà ta như người đứng đắn mà đối đãi, chỉ coi bà ta giống như là loại nữ tử phong trần may mắn có được cái xuất thân cao, có quyền chọn nam nhân cho chính mình mà thôi. Ai lại chân chính coi nữ tử như vậy thành một đối tượng để thâm giao đâu chứ!
Thanh Dương thật ra lại không cảm thấy chúng phu nhân đối đãi bà ta có lệ, còn tưởng rằng mình vẫn có rất nhiều uy tín, lại mắng thêm vài câu khắc nghiệt cho Thị lang phu nhân kia rồi muốn đứng dậy đi tiếp đón các quý phu nhân khác. Nhưng ngay lúc này Vương ma ma lại vội vàng chạy tới, ở bên tai Thanh Dương Công chúa nói thầm một câu làm Thanh Dương giận tím mặt.
Vương ma ma đầy mặt nôn nóng, thật không biết nên làm gì mới được, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được báo cho Thanh Dương Công chúa: “Công chúa, không xong rồi! Thế tử gia và Hầu gia đang đánh nhau ở trong phòng Thiếu phu nhân. Thế tử gia còn nói muốn giết Hầu gia đấy!"
**Lời Bà Còm: Cám ơn mọi người đã theo dõi bản gốc mình. Giải thích chút xíu về cái tựa của chương này. Tựa chương này mình lấy ý từ câu thành ngữ tiếng Anh "The calm before the storm" có nghĩa là "Tĩnh lặng trước cơn giông bão". Vì thế mọi người cứ "yên tâm" chờ cơn giông bão kéo đến phủ Công chúa nhé!