Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 257: Nước cờ



Edited by Bà Còm in Wattpad

“Những lời của Hữu tướng tuôn ra như châu ngọc, đích xác khiến ta có chút sờ sợ. Chẳng qua, sự tình làm rồi không thể thu lại, cho dù hiện tại ta muốn buông tay, Tướng gia ngài đây cũng sẽ không bỏ qua cho ta, đúng không?” Lâu Khánh Vân lôi kéo Hữu tướng lui về phía sau cửa.

Hộ vệ của Hữu tướng nóng nảy, giận dữ hô: “Lâu Khánh Vân, ngươi có biết ngươi đang làm chuyện đại nghịch bất đạo hay không? Nếu Hữu tướng có bất trắc gì thì Võ Đào ta đây thề sẽ tiêu diệt toàn gia của ngươi!”

Võ Đào kia là người trong giang hồ, xem như hộ vệ tùy thân của Hữu tướng nhưng lại không có chức quan, cho nên hắn mới dám đe dọa kiểu như vậy. Lâu Khánh Vân không tỏ ý kiến, chỉ nhìn về phía Hữu tướng thản nhiên nói: “Đã muốn tiêu diệt toàn gia của ta thì ta đây có gì mà bận tâm? Hữu tướng bảo có phải hay không? Muốn chết thì mọi người cùng chết cho vui! Kêu tất cả thối lui ngay cho ta!”

Nói xong liền bóp chặt hơn vào yết hầu của Hữu tướng khiến mặt lão ta sung huyết đỏ thẫm. Võ Đào thấy thế gấp đến độ dậm chân, biết Lâu Khánh Vân không phải nói giỡn -- hôm nay hắn dám đối đãi với Hữu tướng như vậy chứng tỏ hắn đã nghĩ kỹ đường lui, không phải chỉ dăm ba câu là có thể làm hắn kinh sợ. Võ Đào thấy mình mới đe dọa một câu mà Lâu Khánh Vân liền khiến cho Hữu tướng ăn khổ lớn như vậy; nếu thật dám động thủ, tuy rằng Lâu Khánh Vân không thể chạy thoát ra khỏi phủ đệ, nhưng mạng của Hữu tướng nhất định cũng giữ không nổi.

Tay Lâu Khánh Vân hơi chút thả lỏng, Hữu tướng liền không nhịn được bắt đầu thở dốc, đã không còn bình tĩnh như lúc trước, thanh âm khàn khàn: “Thế tử, ngươi thật sự phải dùng trăm năm cơ nghiệp của Lâu gia đánh cược với ta hay sao? Dù cho ta chết thì sau này Lâu gia cũng khó có được những ngày thái bình!”

Lâu Khánh Vân hừ lạnh một tiếng: “Ai nói ta muốn ngươi chết? Hôm nay ta chỉ phụng Thánh mệnh tới truy bắt ngươi quy án, đâu có nói là muốn giết ngươi. Hơn nữa, nếu chỉ bằng đám thủ hạ của ngươi mà có thể lay động Lâu gia một mảy may, vì sao Hữu tướng còn kiêng kị chúng ta đến ngày nay? Hiện giờ còn trơ tráo nói muốn lay động Lâu gia của ta, chẳng lẽ không phải là người si nói mộng! Tướng gia có tin hay không, hôm nay cho dù ta có giết ngươi thì cùng lắm Hoàng Thượng chỉ xử phạt một mình ta, ngay cả đền mạng cũng sẽ không xảy ra! Thật sự đâu phải ta đánh cuộc với Tướng gia, nhưng chính là Tướng gia đang đánh cuộc với ta đó chứ, Tướng gia muốn dùng tánh mạng của chính mình để cược với ta một ván đấy!”

Ngay lúc này Hữu tướng mới cảm thấy mình quá mức chủ quan nên bị Lâu Khánh Vân khống chế trong tay, cố nén lửa giận gằn giọng: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Lâu Khánh Vân cũng nghiêm túc nói thẳng: “Ta chẳng muốn thế nào cả, chỉ nghĩ mang Tướng gia đến diện Thánh trình bày rõ ràng vụ ám sát Thái Tử mà thôi!”

Hữu tướng quay đầu nhìn Lâu Khánh Vân, trong ánh mắt tràn đầy âm độc cùng nghi ngờ, bởi vì lão ta thấy được sự xảo trá trong mắt Lâu Khánh Vân. Một kẻ đa nghi cả đời như lão thì làm sao có thể tin vào lời nói của Lâu Khánh Vân để rồi ngoan ngoãn đi theo hắn? Trong lòng Hữu tướng đã thầm kết luận, chỉ cần đi cùng Lâu Khánh Vân thoát ly khỏi đám thủ hạ trung thành, đến lúc vào cung thì chờ đợi hắn còn không phải là giam lỏng và giết chóc hay sao? Hắn tính kế hơn phân nửa đời người, thời khắc cuối cùng làm sao có thể tin tưởng Lâu Khánh Vân?

Lâu Khánh Vân vẫn bóp cổ Hữu tướng lôi ra phủ. Mắt thấy Hữu tướng sắp bị mang đi, Võ Đào rốt cuộc nhịn không được, chỉ huy mọi người chuẩn bị động thủ. Chẳng qua bọn chúng vẫn không dám bắn tên, sợ làm ngộ thương Tướng gia, hai bên nhân mã ngoài phủ bắt đầu giao thủ. Trên môi Lâu Khánh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, đột nhiên buông ra bàn tay kiềm chế Hữu tướng. Hữu tướng khiếp sợ đồng thời cảm giác được cái gáy của mình bị một kích thật mạnh, một tiếng còi rít lên lập tức truyền vào tai, mắt nổ đom đóm, chịu không nổi bịt tai lại cũng không chống nổi thanh âm bén nhọn như xuyên thấu vào tim. Lâu Khánh Vân thổi lên tiếng còi dùng để báo động khi canh gác, người hắn mang đến liền bắt đầu có quy luật rút lui. Lâu Khánh Vân và Nghiêm Lạc Đông đã sớm phi thân lên mái nhà nhìn xuống cảnh hỗn loạn phía dưới, còn có binh mã của Tuần Phòng Doanh đang tới gần, ánh lửa chiếu sáng một bên. Hai người nhìn cả đám tham dự ẩu đả đều bị Tuần Phòng Doanh khống chế, còn Tướng gia ủ rũ cụp đuôi cũng được Võ Đào dìu vào bên trong Tướng phủ. Hai người họ nhanh chóng biến mất trong màn đêm trở về Quốc Công phủ.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Lâu Khánh Vân không đi cửa chính mà len lén chui vào Thương Lan uyển.

Tiết Thần đã ngủ, nằm nghiêng thân mình, bụng to như cái thúng. Lâu Khánh Vân sợ mùi máu trên người làm nàng khó chịu nên chỉ đứng ở mép giường nhìn nàng trong chốc lát rồi đi tịnh phòng tắm rửa thay đổi y phục. Khi trở ra thấy Tiết Thần vẫn ngủ say sưa bèn không nhịn được mỉm cười. Sau khi nàng hoài thai luôn rất thích ngủ, mỗi lần bị đánh thức là sự nhạy bén vốn có sẽ biến mất phần lớn. Nếu là ngày thường thì Lâu Khánh Vân nhất định sẽ lặng lẽ bò lên giường rồi ôm nàng vào lòng ngủ một giấc thật ngon.

Chẳng qua sau vụ phát sinh tối nay, dĩ nhiên hắn không thể lưu lại phủ đệ, đành phải cúi người xuống đánh thức Tiết Thần.

Tiết Thần mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy Lâu Khánh Vân đứng ở mép giường, liền tự giác dịch vào phía trong nhường chỗ. Lâu Khánh Vân thuận thể ngồi xuống ở vị trí nàng ngủ vừa nãy, kéo nàng dậy để nàng ngồi dựa vào trên người mình, lẩm bẩm bên tai nàng: “Kế tiếp ta phải rời phủ, trong nhà có cha nương và Lão thái quân, sẽ không có ai làm khó nàng được. Nàng an tâm chờ ta trở về đón nàng, được không?”

Tiết Thần mơ hồ gật đầu, một lát sau mới chậm rãi mở mắt, ngửa đầu nhìn Lâu Khánh Vân hỏi: “Chàng cần đi đâu?”

Lâu Khánh Vân hôn trán của nàng, thuật lại cho Tiết Thần nghe sự tình phát sinh tối nay: “Ta và Thái Tử đã lên kế hoạch lâu rồi, tối nay đã dụ được Đại Vương tử ra tay khiến Thái Tử bị thương. Hoàng Thượng tức giận mệnh ta truy nã thích khách, ta dẫn người xâm nhập Tướng phủ, đả thương Tướng gia, chắc chắn Tướng gia muốn Hoàng Thượng nghiêm trị ta. Nếu ta ở lại trong phủ thì sẽ khó xử cho tất cả mọi người, vì thế phải dứt khoát rời phủ trốn một thời gian.”

Tiết Thần mới vừa bị đánh thức, đầu óc còn có chút không đủ dùng, nhưng cũng nghe được Lâu Khánh Vân nói câu "Đả thương Tướng gia" bèn lập tức tỉnh ngủ, ngồi thẳng thân mình, đối diện với Lâu Khánh Vân nhíu mày cố gắng tiếp thu thông tin: “Chàng nói... Nhưng, nhưng vì sao chàng muốn xâm nhập Tướng phủ? Còn đả thương Tướng gia... Lão, lão...” Tiết Thần nói chuyện có chút cà lăm, dường như vẫn đang khôi phục thanh tỉnh, bộ dáng ngây ngốc thật đáng yêu làm Lâu Khánh Vân không nhịn cười được. Lâu Khánh Vân dứt khoát không nói gì nữa, dựa vào khung giường lẳng lặng chờ đợi, xem nàng có thể nói ra lời gì.

Sau khi Tiết Thần hít sâu một hơi thì suy nghĩ mới ập về, cứng rắn hỏi Lâu Khánh Vân: “Đằng nào chàng cũng đã động thủ, sao không giết phứt lão đi cho rảnh nợ?”

“...”

Lâu Khánh Vân không ngờ thê tử lại phán một câu như vậy, vừa buồn cười đồng thời cũng minh bạch thê tử đã hoàn toàn tỉnh táo. Nàng hỏi đích xác có lý, dù sao cũng phải gánh tội, Hữu tướng bị thương hay đã chết thật sự khác nhau xa -- nếu lão bị thương thì thế lực của Hữu tướng sẽ không yếu bớt, nhưng nếu lão chết thì bao nhiêu người đi theo Hữu tướng sẽ như rắn mất đầu. Cho nên, dựa theo xác suất hồi báo mà tính thì thật sự giết hắn tương đối tốt hơn nhiều.

Cong môi cười, Lâu Khánh Vân giải thích: “Nếu giết hắn thì chính là hoàn toàn khiến cho Hoàng Thượng khó xử. Nói đến cùng thì Hữu tướng đã có thế lực bén rễ rất sâu ở trong triều, lại là ân sư của Hoàng Thượng, nếu ta giết hắn thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người công phẫn, Hoàng Thượng vì muốn trấn an quần thần nói không chừng phải lôi ta ra khai đao, Lâu gia tuy không đến nỗi chết nhưng phỏng chừng cũng khó ở lại kinh thành; nhưng nếu chỉ đả thương Tướng gia, những tên thuộc thần kia cũng không thể la hét bắt ta đền mạng. Hoàng Thượng và cha ta cũng sẽ không bị quá mức phiền phức.”

Tiết Thần vẫn cảm thấy có chút không ổn: “Chàng giết Hữu tướng thì cho dù không được ở kinh thành, chúng ta cứ rời đi cũng đâu có sao? Nhưng nếu chỉ đả thương, sau này Tướng gia chắc chắn sẽ tăng cường ám toán với chàng, "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng", lưu lại kinh thành trong tình cảnh như thế chi bằng rời đi tốt hơn, tối thiểu còn thành toàn cho Thái Tử và giữ được Lâu gia vạn toàn. Thế nhưng hôm nay chàng lại không hạ sát thủ, vậy chẳng khác gì đã rút dây động rừng, thật đúng là không phải hành động sáng suốt.”

Lâu Khánh Vân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiết Thần, hít sâu một hơi rồi ôm nàng vào người, ghé vào tai nàng thầm thì một câu làm Tiết Thần tức khắc hiểu rõ ý đồ của hành động tối nay, mở to mắt ngạc nhiên hỏi:“Thật sự? Nàng...”

Lâu Khánh Vân gật đầu: “Thái Tử sớm đã an bài nàng ta bên người Tướng gia. Nhiều năm như vậy, nàng ta đã hoàn toàn nắm trong tay nhân lực bên cạnh Tướng gia, ngay cả đám thuộc thần đều ngầm xưng nàng ta một tiếng phu nhân. Ta dùng lực đạo đả thương huyệt vị trên đầu của Tướng gia, tuy không trí mạng nhưng cũng đủ khiến lão tê liệt...”

Kế tiếp Lâu Khánh Vân không nói rõ ra, bất quá Tiết Thần cũng đã hoàn toàn hiểu rõ bàn tính như ý Lâu Khánh Vân và Thái Tử đang đánh.

Từ lúc bắt đầu Lâu Khánh Vân đã không tính toán trực tiếp giết Tướng gia, mà chỉ muốn tạo ra một cơ hội để đả thương.  Tiết Thần không thể nào ngờ được, ngoại thất Liễu Yên mà Tướng gia sủng ái nhiều năm hóa ra là người của Thái Tử. Đến bây giờ Tiết Thần mới hiểu được một vấn đề thật là ghê gớm -- từ đầu tới đuôi có lẽ hành động của nàng đều nằm trong kế hoạch của Thái Tử và Liễu Yên. Thái Tử biết rõ Liễu Yên là người của hắn mà vẫn còn bày mưu đặt kế để nàng ta xuống tay với Tiết Thần, thứ nhất chính là muốn thăm dò bản lĩnh của Tiết Thần, thứ hai là muốn mượn tay Tiết Thần quấy loạn một ít mưa gió. Vụ của Tín Quốc công phủ và Uy Viễn Hầu phủ hiện ra rõ ràng trước mắt, bởi vì Liễu Yên không có phương tiện làm những việc này cho nên cố ý chọc giận Tiết Thần, dùng chuyện của Hoài Nam Vương phủ làm Tiết Thần chủ động điều tra rõ người phía sau màn để tiến hành phản kích. Đây cũng có thể giải thích vì sao ở thời điểm Tiết Thần phản kích hậu viện của vây cánh Hữu tướng mà phía Liễu Yên lại  không có bất luận phản ứng gì, cứ làm ra vẻ bị Tiết Thần chèn ép nên sợ. Sự thật chính là Tiết Thần chỉ đang dẹp đường thay cho bọn họ mà thôi.

Nhìn thoáng qua Lâu Khánh Vân, Tiết Thần như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi, Lâu Khánh Vân cũng biết nàng đã nghĩ thông suốt. Không lâu trước đây, khi Thái Tử tiết lộ cho hắn thân phận của Liễu Yên cũng khiến Lâu Khánh Vân thật là kinh hoảng, bất quá bởi vì mấy ngày nay có rất nhiều chuyện vội đến độ "lửa sém lông mày" nên mới chậm trễ nói cho Tiết Thần. Đôi phu thê nhìn nhau trong chốc lát, sau đó mới không hẹn mà cùng thở dài, Tiết Thần nói: “Không ngờ hóa ra phu thê chúng ta đều là quân cờ trong tay người khác.”

Lâu Khánh Vân ôm nàng vào lòng an ủi: “Chỉ cần vào triều thì ai lại không phải là quân cờ. Quan trọng là xem quân cờ này là một nước cờ tốt "Cần vương hộ giá" hay là nước cờ lụn bại có thể vứt bỏ.”

Tiết Thần lẩm bẩm: “Nước cờ tốt hay nước cờ lụn bại đều tùy thuộc vào người chơi cờ. Không thể không công nhận, cờ nghệ của Thái Tử điện hạ thật là cao minh.”

Tuy rằng trong lòng còn có chút chấn động nhưng Tiết Thần lại không thể không thừa nhận, Lâu Khánh Vân thay Thái Tử đi một nước cờ này, bên ngoài xem như đắc tội với Tướng gia nhưng ẩn sâu cũng đã tranh cho Lâu gia thêm vài thập niên vinh sủng. Sau này chỉ cần Thái Tử lên kế vị thì Lâu gia đương nhiên là một trụ cột vững vàng, mà hết thảy điều đó đều là Lâu Khánh Vân đổi lấy.

“Vậy bên phía Tướng gia làm sao bây giờ? Nếu lão ta chưa chết, cho dù nằm liệt trên giường thì tất nhiên sẽ gây khó dễ cho chàng.” Tiết Thần nói.

Lâu Khánh Vân nhướng mày: “Cho nên ta mới phải ra ngoài trốn một thời gian.”

Tiết Thần lại hỏi: “Đi nơi nào trốn mới an toàn?”

Lâu Khánh Vân ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói: “Đi Mạc Bắc, nơi đó là thuộc địa của Lâu gia. Tướng gia cho dù có lợi hại đến đâu cũng không thể xông vào chốn "thiên quân vạn mã" bắt được ta.”

“Ha.” Tiết Thần bất giác bật cười, thật sự Lâu Khánh Vân quá xảo quyệt. Đích xác, tay Tướng gia có duỗi dài đến độ nào cũng không có khả năng thọc vào trong quân doanh của Lâu gia. Chỉ cần Lâu Khánh Vân ở đó thì không có người nào có thể thương tổn chàng ta nửa phần.

Lâu Khánh Vân lại ôm nàng nói: “Lúc nàng sinh hài tử ta không thể nào ở bên cạnh nàng, nhưng nàng cứ an tâm. Ta ở Mạc Bắc dàn xếp hết thảy, chờ nàng ở cữ xong, sau khi hài tử đầy tháng ta sẽ đón nàng đem luôn cả ba hài tử đi Mạc Bắc, một nhà chúng ta trụ ở đó vài năm thì Hữu tướng phỏng chừng cũng chống đỡ không nổi nữa rồi.”

Tiết Thần dĩ nhiên không nỡ, vỗ về bụng thấp giọng hỏi: “Chừng nào chàng đi?”

“Chờ lát nữa sẽ đi liền. Trời sáng là người của Hữu tướng chắc chắn tới tìm ta! Trong cung Thái Tử đã an bài tốt, trong phủ có cha và nương chống đỡ, nàng đừng sợ, không có việc gì đâu.” Lâu Khánh Vân cho rằng Tiết Thần sợ hãi nên mở miệng an ủi.

“Ta không sợ, chỉ là lo lắng cho chàng, dọc đường đi chắc hẳn sẽ không yên ổn.” Trong tay Hữu tướng còn có thế lực giang hồ,  Lâu Khánh Vân đi Mạc Bắc chuyến này tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng theo như lời nói.

Lâu Khánh Vân hơi mỉm cười: “Yên tâm đi, hết thảy đều an bài rất tốt.”

Nếu Lâu Khánh Vân đã nói như vậy thì Tiết Thần cũng không thể nói thêm gì. Đôi phu thê im lặng nhìn nhau, Tiết Thần cố nuốt xuống nước mắt thấp giọng dặn dò: “Vì mấy mẫu nhi chúng ta, chàng nhất định phải bảo trọng, biết không?”

Lâu Khánh Vân không nói gì, chỉ dứt khoát ôm Tiết Thần vào lòng gắt gao siết chặt trong chốc lát mới buông ra, ngồi xổm cúi người xuống trước cái bụng phồng to của Tiết Thần khẽ vuốt ve, sau đó mới ghé sát vào bụng nàng thì thầm vài câu ngay cả Tiết Thần cũng không nghe rõ. Nói xong Lâu Khánh Vân mới xuống giường, cố gắng không ngoái đầu lại lập tức biến mất sau bình phong.

Tiết Thần ngồi ở mép giường vỗ về bụng, âm thầm cầu nguyện hết thảy đều thuận lợi.