Trong hậu trạch của phủ Hữu tướng ngay cả cửa sổ đều đóng chặt, tất cả phó tì không được bước vào, thuốc men và đồ ăn phải giao qua tay Phạm nương tử là ma ma bên người Liễu Yên. Phạm nương tử bưng chén thuốc đặt ở trước cửa nội thất, gõ cửa ba cái liền thối lui, trong chốc lát liền có người từ bên trong mở cửa lấy chén thuốc đem vào.
Liễu Yên bưng chén thuốc đi đến trước giường, trong phòng có chút tối tăm, còn đốt hương an thần. Liễu Yên ngồi xuống bên mép giường, cúi người nhẹ giọng kêu: “Tướng gia, đã đến lúc uống dược, Yên nhi đút cho ngài.”
Một lão nhân tóc hoa râm bộ dáng tiều tụy đang nằm trên giường. Mới tháng trước lão ta từng là một thế hệ quyền tướng tung hoành triều dã, nhưng hôm nay chỉ là một lão nhân bị trúng gió tê liệt nằm một chỗ tay chân không thể cử động.
Vốn dĩ lão đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Liễu Yên kêu bèn mở mắt, muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị méo lại còn không ngăn được nước dãi chảy ra. Liễu Yên vội vàng buông xuống chén thuốc, rút khăn ra lau đi nước dãi từ khóe miệng của lão, sau đó mới đỡ lão ngồi dựa vào đầu giường, thấy lão có chuyện muốn nói bèn khom người lại gần hỏi: “Tướng gia muốn nói gì, cứ chậm rãi nói ra.”
“Gặp... Võ... Đào...” Thân người tê liệt phải cố gắng hết sức mới nói ra ba chữ này. Liễu Yên ngẩn người, sau đó mới hồi phục phản ứng nhẹ nhàng nói với Hữu tướng: “Tướng gia muốn gặp Võ Đào, Yên nhi hiểu rõ, ngài uống dược xong rồi Yên nhi liền phái người truyền hắn tiến vào.”
Hữu tướng run rẩy gật đầu, Liễu Yên hầu hạ lão ta uống từng chút từng chút, một nửa vào miệng phân nửa chảy ra, Liễu Yên không chê cứ tiếp tục cẩn thận đút thuốc. Đôi mắt Hữu tướng nhìn nàng một cách cảm động, uống thuốc xong miệng lại run rẩy rặn ra vài chữ: “Khổ... cho... ngươi...”
Vành mắt Liễu Yên tức khắc đỏ lên, bổ nhào vào lòng Hữu tướng nức nở: “Tướng gia nói gì thế, hầu hạ Tướng gia là chuyện Yên nhi nên làm. Tướng gia cứ yên tâm, mặc kệ ngài biến thành dạng gì, Yên nhi đều sẽ ở bên cạnh ngài hầu hạ, thay ngài duy trì cuộc sống duy trì tôn nghiêm, tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của ngài.”
Nàng nói ra một tràng tình ý chân thành làm Hữu tướng cũng rất cảm động, run rẩy giơ tay xoa đầu vai Liễu Yên, gian nan gật đầu. Một chưởng kia của Lâu Khánh Vân nhất định là đánh vào huyệt vị sau cổ của lão, làm lão biến thành dáng vẻ hiện giờ, tội nghiệp cô nương như hoa như ngọc phải hầu hạ lão. Lúc trước Hữu tướng chỉ cảm thấy nha đầu này thông minh lanh lợi, ôn nhu hiểu chuyện, rất có thủ đoạn, vốn tưởng rằng chỉ vì nàng không muốn phiêu bạt chốn loạn thế nên mới chịu an ổn ở lại bên người lão. Thế nhưng lại không ngờ nàng thật sự động tình, sau khi lão trúng gió vẫn không rời không bỏ ngày đêm vất vả hầu hạ, so với hiền thê nhi nữ còn chu đáo hơn. Tả Thanh Liễu cảm thấy vô cùng an ủi, nghĩ tới có một số việc đích xác có thể giao thác vào tay nàng.
Liễu Yên hầu hạ Hữu tướng nằm xuống xong liền đi gọi Võ Đào tiến vào. Võ Đào là thân vệ của Hữu tướng, có rất nhiều chuyện Hữu tướng chỉ yên tâm sai hắn đi làm.
Võ Đào tiến vào nhìn thấy Hữu tướng như vậy trong lòng rất chua xót, quỳ xuống trước giường Hữu tướng. Liễu Yên ngồi ở mép giường, cúi người xuống cẩn thận nghe Hữu tướng nói, sau khi nghe xong mới thông truyền lại cho Võ Đào: “Tướng gia hỏi ngươi, tặc tử Lâu Khánh Vân kia đã bắt được chưa?”
Võ Đào có chút hổ thẹn, do dự một lát mới nói: “Khởi bẩm Hữu tướng, còn, còn chưa bắt được. Tuy rằng đã biết hướng đi của Lâu Khánh Vân, chỉ là bên người hắn cao thủ san sát, người của chúng ta tấn công vài lần cũng chưa thể xâm nhập vòng ngoài, cho nên...”
Liễu Yên lại cúi người xuống, nghe xong liền truyền lại: “Tất cả ám vệ đều phái ra rồi sao?”
Võ Đào gật đầu: “Phải, đều phái ra rồi.”
Liễu Yên không chờ nghe ý Hữu tướng, tự mình gay gắt hỏi Võ Đào: “Lâu Khánh Vân làm hại Tướng gia đến mức này, người trong tay ngươi đều ăn chay hay sao? Ngày thường thấy bọn họ rất lợi hại mà, bây giờ ngay cả một người cũng không bắt được!”
Lúc nàng nói những lời này dáng vẻ thật sự sốt ruột, đôi mắt tức khắc đỏ lên, tình ý chân thành có thể thấy được rõ ràng. Hữu tướng run rẩy chuyển tay đụng vào mu bàn tay của Liễu Yên, Liễu Yên vội vàng chậm chậm khóe mắt, cúi người xuống nghe phân phó, nghe xong bèn gật đầu, sau đó mới ngồi thẳng dậy nói với Võ Đào: “Hữu tướng suy đoán, Lâu Khánh Vân nhất định muốn chạy về hướng Mạc Bắc, phải làm sao chặn giết được hắn ở trên đường. Nếu chờ hắn chạy tới Lâu gia quân doanh ở Mạc Bắc thì các ngươi càng không có cơ hội giết hắn! Đi điều động Thanh bang cùng các bang phái khác ở bên đường hỗ trợ, nhất định phải bắt cho được Lâu Khánh Vân để bầm thây vạn đoạn!”
Võ Đào có chút nôn nóng trả lời: “Cô nương đừng giận, thuộc hạ liền đi làm ngay. Chẳng qua dựa vào những cao thủ vây quanh Lâu Khánh Vân hiện giờ, cho dù có triệu tập người Thanh bang cũng chưa chắc có thể chặn đứng hắn! Thuộc hạ nhất định tận lực.”
Liễu Yên không đợi Hữu tướng mở miệng liền nói thẳng: “Không phải chỉ tận lực thôi mà nhất định phải làm được! Lâu Khánh Vân làm hại Tướng gia đến tình trạng này, ngươi không đau lòng nhưng ta rất đau lòng, bằng bất cứ giá nào cũng không thể buông tha hắn! Huống chi, sự kiện lần này rõ ràng chính là Thái Tử sai sử Lâu Khánh Vân cố ý gây ra. Lâu Khánh Vân là phụ tá đắc lực của Thái Tử, chỉ có giết hắn thì Nhị Hoàng tử mới có khả năng thượng vị! Những việc này từ trước Tướng gia đã cẩn thận phân phó qua, chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao?”
Võ Đào thấy bộ dáng Liễu Yên xác thật sốt ruột đến bốc hoả, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn đôi môi Hữu tướng run rẩy lợi hại, Võ Đào thò lại gần, chỉ nghe Hữu tướng hung ác phát ra một chữ: “Giết...”
Một chữ này chứa đầy tâm tình phẫn nộ, Võ Đào cũng cảm thấy hốc mắt chua xót -- một vị quyền tướng thuở nào đột nhiên lại biến thành bộ dáng như thế, trách không được Liễu Yên cô nương tức giận như vậy. Liễu Yên thấy cảm xúc của Hữu tướng trở nên kích động cả người bắt đầu run rẩy, vội vàng cúi xuống ôm chầm lấy thân mình của Hữu tướng để ổn định lại, sau đó mới vẫy tay cho Võ Đào nói: “Ngươi mau lui xuống đi, chuyện Tướng gia phân phó nhất định phải làm tốt, biết không?”
“Vâng.”
Võ Đào lui ra thì Hữu tướng lại run run rẩy rẩy nói ra mấy chữ: “Tìm... Vương... Quốc...”
Một chữ cuối cùng không thể nào nói nên lời, Liễu Yên cực kỳ thông minh hỏi: “Tướng gia muốn sai Võ Đào đi tìm Đình Uy Tướng quân Vương Quốc Duy hỗ trợ phải không?” Vương Quốc Duy cai quản đại doanh Đông Sơn, Hữu tướng từng có ân cứu mạng hắn, trong tay hắn cũng có binh lực rất tinh duệ, khó trách Hữu tướng sẽ nghĩ đến hắn.
Hữu tướng trợn mắt gật đầu, sau khi Liễu Yên minh bạch liền nói: “Được, vậy Tướng gia hãy yên tâm nằm nghỉ, Yên nhi sẽ kêu Võ Đào đứng lại, bảo hắn đi tìm Đình Uy Tướng quân.”
Nói xong Liễu Yên liền vội vàng ra cửa. Hữu tướng nhìn thân ảnh nôn nóng của nàng trong lòng vô cùng an ủi, may mắn ngay ở lúc này còn có một hồng nhan tri kỷ như Liễu Yên kề cận bên người...
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Liễu Yên ra cửa viện liền sai Phạm nương tử chạy theo, Phạm nương tử chân cẳng mau lẹ đuổi kịp Võ Đào, kêu hắn quay lại đình hóng gió ở hậu viện, Liễu Yên đang chờ hắn ở bên trong. Võ Đào biết nhất định Tướng gia có thêm điều gì phân phó vội vàng tiến lên nghe lệnh, Liễu Yên nói với Võ Đào: “Tướng gia nói ngươi nhất định phải chặn giết bằng được Lâu Khánh Vân. Sự tình lần này rõ ràng chính là Thái Tử bày mưu đặt kế, nếu ngươi không thể chặn giết Lâu Khánh Vân, vậy thì nghiệp lớn của Nhị Hoàng tử sẽ bị gian nan rất nhiều, rõ chưa?”
Võ Đào gật đầu: “Vâng, cô nương kêu ta quay lại chỉ là để nói điều này sao?”
Liễu Yên lắc đầu: “Không, dĩ nhiên là còn có phân phó khác. Ngươi truyền lệnh xuống làm các bộ khôi phục vận hành bình thường. Tuy rằng Tướng gia bị bệnh nhưng quyền lợi trong tay Tướng gia không thể mất đi. Hiện giờ Tướng gia chỉ cáo ốm, người bên ngoài không biết Tướng gia bệnh nghiêm trọng như vậy, ngươi cũng tuyệt đối không thể lộ ra nửa phần cho người ngoài, nếu không khó tránh khỏi có vài người sẽ nảy sinh hai lòng. Ngươi hạ lệnh xuống để đốc thúc tất cả mọi chuyện đều vận hành như thường lệ, có chuyện gì cũng có thể trình lên giống như trước, ta sẽ nói lại cho Tướng gia nghe từng chuyện một, tuyệt đối không thể để thủ hạ tạo phản, rõ chứ?”
Võ Đào cũng biết chuyện này trọng đại, gật đầu nói: “Được, cô nương xin yên tâm, ta sẽ đi trấn an. Thật ra vừa rồi ta cũng định bẩm báo, Tướng gia sắp xếp như vậy là đúng, phía dưới đã có người bắt đầu tìm hiểu thương thế của tướng gia, có chút lời đồn đãi đã bắt đầu dấy lên, cảm xúc của mọi người đều không ổn định. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất nhiên sẽ bị chia năm xẻ bảy, thế lực Tướng gia khổ tâm kinh doanh thực mau liền suy yếu, đây thật là sự tình Tướng gia không muốn nhìn đến. Chỉ làm khổ Liễu Yên cô nương, bên trong nội trạch Tướng gia chỉ tin tưởng mỗi một cô nương, chuyện của Tướng gia còn cần cô nương đảm đương nhiều hơn mới được, chờ cho tình huống của Tướng gia chuyển biến tốt đẹp thì cuộc sống của chúng ta cũng hết khổ.”
“Tướng gia có ân tái sinh đối với ta, nếu không có Tướng gia thì cho tới hôm nay ta còn sống ở chốn hoa lâu. Phần ân tình này ta sẽ không thể nào quên. Chuyện nội trạch ngươi không cần lo lắng, hãy mau chóng truyền đạt mệnh lệnh của Tướng gia xuống dưới. Ta cũng phải về hầu hạ Tướng gia.”
Liễu Yên nói xong liền gấp gáp rời đi, lại bị Võ Đào kêu lại. Võ Đào có chút do dự nhưng vẫn hỏi ra miệng: “Còn có một việc lúc nãy chưa kịp hỏi Tướng gia. Tuy nhiên cô nương ở bên người Tướng gia nhiều năm, rất nhiều chuyện cũng đều là quyết sách của cô nương, vì thế ta liền hỏi cô nương cũng được. Ta nhớ rõ Đình Uy Tướng quân Vương Quốc Duy của Đông Sơn đại doanh chịu ân cứu mạng của Tướng gia, vụ chặn giết Lâu Khánh Vân nếu có thể được Vương Tướng quân trợ giúp thì có lẽ phần thắng sẽ lớn hơn một chút. Hôm qua Vương soái còn đích thân tìm đến ta, hỏi ta có muốn ông ta hỗ trợ hay không? Ta không dám đáp ứng, nếu không...”
Liễu Yên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Ta cảm thấy không ổn, hiện giờ Vương Tướng quân là chủ soái của Đông Sơn đại doanh. Nếu ông ta theo ngươi ra kinh thì bản thân đã phạm vào trọng tội, trong tay ông ta tuy có người tài ba nhưng chưa chắc có thể hoàn toàn bị ông ta nắm giữ. Hành động này của các ngươi hết thảy đều lén lút gạt qua pháp luật của triều đình mà làm, nếu thủ hạ của Vương soái có một người theo địch làm phản, vậy chẳng khác gì gán thêm cho Tướng gia tội danh chặn giết triều thần. Huống chi có Vương soái tọa trấn ở kinh thành, Tướng gia ít nhiều gì cũng sẽ an toàn hơn. Lần này Lâu Khánh Vân đi Mạc Bắc thì người mang theo cũng hạn chế, ngươi ở các nơi chiêu mộ bang phái giang hồ giúp ngươi hành động, như vậy sẽ không có nhược điểm lưu lại trong tay Thái Tử, lại có thể dùng xa luân chiến tiêu hao người bên cạnh Lâu Khánh Vân, cụ thể làm như thế nào ta không cần phải nói vì đây là thế mạnh của ngươi. Nói đến cùng phải làm cách nào để giết người thì ta cũng không hiểu biết, còn cần các ngươi chú tâm nhiều hơn.”
(Xa luân chiến: Trong Binh thư của Tôn Tử có dạy cách “xa luân chiến” là hai cánh quân thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào)
Nghe Liễu Yên nói xong, Võ Đào cũng cảm thấy cực kỳ có lý: “Ít nhiều gì cũng được cô nương đề điểm, cô nương nói rất đúng, chuyện này đích xác không thể vận dụng người của Đông Sơn đại doanh. Tướng gia đã như thế thì chúng ta không thể tăng thêm phiền toái cho Tướng gia. Chuyện giết người cứ giao cho ta đi làm, nếu giết không được Lâu Khánh Vân thì Võ Đào ta đây lấy chết tạ tội!”
Nói xong câu đó Võ Đào liền chắp tay cáo biệt Liễu Yên, sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi đình hóng gió. Đôi mắt đen láy của Liễu Yên nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Võ Đào, trên khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh.