Tiết Thần nhìn nữ nhân mà bề ngoài không thể nhận ra một chút dã tâm nào, thật lâu sau cũng chưa lên tiếng đáp lại. Tiết Vân Đào ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Tiết Thần mới hồi tỉnh kêu Chẩm Uyên tiếp nhận đồ vật trong tay Từ Tố Nga, sau đó vẻ mặt tươi cười nói với Từ Tố Nga: “Từ di nương thật quá khách khí, vốn dĩ thái thái không còn nữa, những việc này di nương có thể miễn thì cứ miễn, còn cố ý làm cho ta giày vớ.” Quay đầu lại, ngữ khí hơi mang vẻ nũng nịu nói với Tiết Vân Đào: “Cha, di nương thật tốt, ngài nói có phải hay không?”
Tiết Vân Đào nhìn Tiết Thần có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng nữ nhi sẽ bài xích Từ di nương. Tiết Vân Đào sợ xảy ra chuyện cãi nhau, rốt cuộc hôm đó ở Đông phủ nữ nhi này đúng là đã nói câu "Lưu tử bỏ mẫu" động trời, không ngờ tới hôm nay gặp mặt lại biến thành dịu dàng hiểu chuyện. Tiết Vân Đào nghĩ đến hôm đó chắc vì dưới tình thế cấp bách Tiết Thần mới phải nói ra lời kia, đích xác là vì suy nghĩ cho phụ thân là ông đây. Tuy nhiên câu hỏi hiện giờ nàng đưa ra Tiết Vân Đào cũng không tiện trực tiếp trả lời, bèn đưa tay vuốt chòm râu cười cười với nàng, sau đó chỉ Từ di nương nói: “Cái gì mà phải hay không? Hiện giờ Từ thị chính là di nương, di nương tôn kính đích tiểu thư cũng là chuyện đương nhiên. Sau này mọi người đều là người một nhà, phải hòa thuận mới có thể thái bình.”
Tiết Vân Đào nói xong, Từ di nương liền uốn gối hành lễ, dịu dàng thuận theo trả lời: “Vâng. Cẩn tuân theo lời lão gia dạy bảo.”
Một đôi tay trắng xanh đang thầm mạnh mẽ siết chặt, trên mặt Từ Tố Nga trưng ra nụ cười nhưng trong lòng lại không thể nào cười nổi. Bản thân đã thủ được nhiều năm như vậy, chỉ một chút thất sách mà phải biến thành di nương, đây cũng là nguyên nhân trước đây Từ Tố Nga nhất định không chịu nhập phủ làm thiếp. Ở bên ngoài tuy là ngoại thất, dưới con mắt thế nhân thì địa vị không bằng thiếp thị, chỉ là nhờ ở bên ngoài mà có một số việc có thể lén lút điều khiển, sẽ không ai hay biết lực lượng của ả cường đại đến mức nào. Sau khi Lư thị chết Từ Tố Nga vẫn luôn qua lại với Tây phủ của Tiết gia, mắt thấy đã sắp sửa thành công thuyết phục được Đại phu nhân của Tây phủ làm chủ cho ả, nhưng cố tình giữa đường lại mọc ra ngã rẽ khiến Từ Tố Nga thất bại trong gang tấc.
Vốn tưởng rằng dựa vào mười mấy năm tình cảm nên Tiết Vân Đào sẽ đối đãi với ả đặc biệt hơn những người khác, không ngờ cũng chỉ có thể cho ả một nghi lễ của thiếp thị, ngay cả ở trong phòng qua đêm cũng phải chờ đủ bốn ngày mới vào. Hiện giờ ả dùng lễ vật để lung lạc đích tiểu thư, vậy mà cũng bị Tiết Vân Đào nói thành di nương hiếu kính. Cơn tức này khiến cho Từ Tố Nga không thể nuốt xuống được.
Nhưng xưa nay Từ Tố Nga rất cao tay trong việc khống chế cảm xúc, đối với nam nhân có tâm tư đắn đo luôn nắm giữ một nước cờ cao hơn. Đặc biệt là đối với nam nhân nhìn có vẻ đa tình như Tiết Vân Đào nhưng thật ra lại là người vô tình nhất, việc đầu tiên phải làm chính là thuận theo, cứ từ từ mà lột kén, từ từ rút củi dưới đáy nồi, lấy nhu thắng cương, đây mới là phương pháp tốt nhất để khống chế loại nam nhân này.
Giương mắt nhìn vẻ mặt tươi cười ngây thơ của tiểu nha đầu, Từ Tố Nga cảm thấy mình coi bộ đã gặp đối thủ, bất quá Từ Tố Nga này cũng không phải là loại người dễ dàng chịu thua.
Tiết Thần nhìn đôi tay của Từ di nương, thấy hai tay ả ta đang nắm chặt với nhau, tuy rằng thoạt nhìn như không có gì, nhưng Tiết Thần lại biết đây là biểu hiện tức giận của Từ Tố Nga.
Nàng coi như không thấy gì nói với Tiết Vân Đào: “Phụ thân, trước đây con cũng không biết mình có đệ đệ và muội muội, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn dưỡng bên người Từ di nương nên con không thể chiếu cố. Hiện giờ bọn họ đã vào phủ, đã thành thân phận thiếu gia và tiểu thư của Tiết gia, sau này chẳng lẽ vẫn tiếp tục cùng Từ di nương ở chung một chỗ sao?”
Tiết Thần đưa ra vấn đề này vốn là rất bình thường, lúc trước Từ Tố Nga ở bên ngoài thì đương nhiên cái gì cũng do ả ta làm chủ, nhưng hôm nay đã vào phủ mà ả ta muốn được tự do như trước là không có khả năng. Vấn đề đầu tiên là một di nương không có tư cách giáo dưỡng hài tử, mặc dù là thân mẫu cũng không có tư cách.
“Lúc trước ở bên ngoài không có cách nào, hiện giờ nếu vào phủ đương nhiên là không thể. Con xem an bài cho Uyển tỷ nhi và Lôi ca nhi một chỗ ở khác là được.”
Tiết Thần đáp ứng xong lại hỏi: “Phòng ở thì con sẽ an bài, nhưng còn chuyện học hành của đệ đệ và muội muội thì nên làm thế nào?”
Quả nhiên Tiết Vân Đào có chút do dự, đang lúc không quyết định được thì Tiết Thần lại mở miệng: “Con thấy đệ đệ và muội muội rất là hiểu lễ. Nếu không cứ như vậy đi, sau này đệ đệ phải nhập khoa cử để quang môn diệu tổ, vậy nên để đệ đệ đến Đông phủ học chung với các huynh trưởng của Tây phủ. Tiên sinh ở Đông phủ là môn sinh đắc ý nhất của Lão thái gia, học vấn và nhân phẩm tất nhiên không cần phải nói, đệ đệ đến đó học cũng tốt hơn cứ ở trong phủ này với một đám nữ nhân chúng ta, được tiên sinh dạy dỗ sẽ khiến cho học vấn của đệ đệ thêm nhiều tiến bộ.”
Đông phủ và Tây phủ tuy rằng phân gia, nhưng mấy năm nay lại lui tới rất mật thiết. Hai vị Đại gia trưởng Tiết Kha và Tiết Lâm đều chủ trương phân gia nhưng không phân người, rốt cuộc vẫn là huyết mạch thân thích, "đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân", hậu bối của Tiết gia thịnh vượng thì gia tộc mới vững, mới có thể chân chính trở thành một đại gia tộc trăm năm.
Cho nên bắt đầu từ mấy năm trước Tiết Kha liền mở gia thục ở Đông phủ, thu tất cả hậu bối dòng chính của Tiết gia không phân biệt của phủ nào, mời Thám Hoa Lang tới giảng bài, đối với đệ tử của Tiết gia xác thật rất có ích lợi.
Đề nghị này củaTiết Thần làm Tiết Vân Đào thật hài lòng, vốn dĩ trong lòng ông cũng tính như vậy, bất quá muốn chờ Tiết Thần trải qua gian đoạn không được tự nhiên này rồi mới đưa Tiết Lôi đến học ở Đông phủ. Nhưng ông không ngờ Tiết Thần lại tự chủ nhanh như vậy, ngay lập tức mở rộng tấm lòng, mọi chuyện đều vì trong nhà mà suy nghĩ.
Tiết Vân Đào cảm thấy thập phần vui mừng. Lư thị không sinh được cho ông một đích trưởng tử là tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông. Từ Tố Nga sinh hạ Tiết Lôi, vốn dĩ vì Tiết Lôi mà ông cũng nghĩ đến muốn cất nhắc Từ Tố Nga, nhưng hiện giờ nếu đã cất nhắc không được, vậy thì cũng không còn biện pháp nào khác, mặc kệ là đích tử hay thứ tử, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt để nhi tử thành tài mới là điểm mấu chốt.
“Như thế rất tốt. Vậy ngày mai... Không được, ngày mai trong nha sở có việc, nếu không... để mấy ngày nữa...”
Tiết Vân Đào tựa hồ gặp chút khó khăn, Tiết Thần không đợi Tiết Vân Đào nói xong liền tiếp lời: “Chuyện nghiên cứu học vấn vô cùng quan trọng, làm sao có thể đợi được hôm nào cha rảnh mới đi đây chứ? Để ngày mai con dẫn đệ đệ đi Đông phủ, vị tiên sinh của Đông phủ mấy ngày trước đây con cũng đã gặp qua, vụ của Từ di nương phần lớn mọi người trong Đông phủ đều đã biết, vì thế cứ để con dẫn đệ đệ tới đó là hợp lý nhất.”
Có Tiết Thần giải vây, Tiết Vân Đào liền quyết đoán gật đầu. Sau đó Tiết Thần cũng nhân dịp nhắc luôn tới chuyện của Tiết Uyển: “Còn về phần muội muội... Vốn dĩ thứ muội có trưởng tỷ dạy dỗ cũng không thành vấn đề. Chẳng qua con và muội muội cũng chỉ hơn kém nhau một tuổi, có chút đạo lý con tất nhiên cũng không thể minh bạch, làm sao có thể dạy dỗ muội muội? Đừng chọn lầm người dạy dỗ mới được. Trong viện của con có Bình nương là ma ma quản sự, mọi việc cứ giao cho bà ta thì sẽ không lo, cũng vừa hay muội muội vừa vào phủ chưa có ma ma quản sự. Ngoài ra con sẽ an bài một ma ma giáo thụ lễ nghi và quy củ đến dạy muội muội, muội muội không được đi gia thục thì cứ ở trong phủ theo ma ma học quy củ cho tốt, cha thấy thế nào?”
Tiết Vân Đào liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy mình không nghĩ chu toàn bằng Tiết Thần. Tuy nữ nhi còn là hài tử nhưng lại rất hiểu chuyện, nói năng và làm việc đều thập phần ổn thỏa, giải quyết đến nơi đến chốn những vấn đề có thể làm cho ông gấp đến độ "lửa sém lông mày", làm sao mà ông không đồng ý cho được? Tiết Vân Đào vội vàng nói: “Cứ dựa theo lời con nói mà làm. Cũng không cần quá gấp gáp, Uyển tỷ nhi vừa mới vào phủ, nghỉ ngơi mấy ngày cũng không sao.”
Tiết Thần cười nói: “Cha yên tâm đi, làm sao có thể tìm được một ma ma giáo tập thích hợp nhanh như vậy? Đương nhiên sẽ để Uyển tỷ nhi nghỉ ngơi đủ rồi mới bắt đầu.”
Đến lúc này thì Tiết Vân Đào không còn chuyện gì khác để lo lắng, trong nha môn còn có việc phải làm, cho dù Từ di nương cung kính dâng trà cũng chỉ vội vàng nhấp một ngụm liền rời phủ.
Tiết Thần kêu nha hoàn dẫn Tiết Uyển và Tiết Lôi đi đến phòng khách ăn điểm tâm. Sảnh đường của chính viện to như vậy mà chỉ còn lại Từ Tố Nga đoan trang quy củ cúi đầu đứng ở phía dưới, Tiết Thần không nói lời nào thì ả ta cũng không dám mở miệng, bộ dáng rất thành thật.
Tiết Thần nhìn Từ Tố Nga, uống một ngụm trà rồi đặt qua một bên, sau đó mở miệng nói: “Di nương mới vào phủ, có chút sự tình tốt nhất nên cùng di nương nói rõ ràng.”
Từ Tố Nga không cao ngạo không nóng nảy, an phận uốn gối hành lễ với Tiết Thần, ôn nhu nói: “Kính nghe tiểu thư dạy bảo thiếp thân quy củ.”
Nhìn Từ Tố Nga như vậy, Tiết Thần mỉm cười, tư thái nhẹ nhàng nói: “Di nương nói đùa, ta mới bao lớn làm sao có thể dạy bảo di nương quy củ? Chuyện này đều là việc của ma ma giáo tập, ta cũng mặc kệ. Ta chỉ muốn cùng di nương nói chút chuyện trong phủ của chúng ta, di nương đã vào cửa thì chính là người của Tiết gia. Tiết gia từ trên xuống dưới không có mấy người, vẫn nên giới thiệu cho di nương biết đến.”
Nói xong Tiết Thần kêu Khâm Phượng đang đứng hầu bên người: “Hãy đi mời Điền di nương đến đây.”
Chỉ chốc lát sau, Điền di nương liền lắc mông vội vã lại đây, vốn dĩ cho rằng còn có thể gặp mặt lão gia một chút, vì thế đặc biệt hăng hái thật mau đã chạy tới rồi. Vừa đến nơi thì đâu thấy bóng dáng lão gia ở đâu, chỉ còn lại Đại tiểu thư cùng một tân di nương bộ dáng vừa gặp liền chói mắt.
“Điền di nương, đây là Từ di nương, là thiếp cha vừa mới nạp. Điền di nương nhập môn sớm hơn nên đương nhiên giữ thân phận tỷ tỷ. Sau này mọi vấn đề của thiếp thị mong Điền di nương chỉ bảo thêm cho Từ di nương: Nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, người nào có thể gặp, người nào không thể tiếp xúc, tất cả những chuyện quan trọng hay không đều nên chỉ dẫn Từ di nương toàn diện. Nếu sau này tại phương diện này có vấn đề gì xảy ra thì đương nhiên sẽ tìm Điền di nương.”
Điền di nương nhìn Tiết Thần, nhất thời không quá minh bạch ý tứ của vị Đại tiểu thư này. Từ di nương tuy rằng là tân di nương vừa vào phủ, nhưng ai mà chẳng biết ả ta là ngoại thất của lão gia, thiếu gia tiểu thư cũng đã được sinh ra bên ngoài. Điền di nương hiện giờ không còn chút hy vọng gì về việc lão gia sẽ coi trọng mình hơn ả ta. Nhưng vị Đại tiểu thư này cũng không biết là quá minh bạch hay giả hồ đồ mà lại định ra bối phận cho mình và Từ di nương, giao cho mình quyền quản giáo Từ di nương. Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, bên trong hậu viện của gia đình quyền quý việc định ra bối phận theo thứ tự đến trước và sau chính là có sự khác biệt rất lớn.
Xem ra vị Đại tiểu thư này muốn cất nhắc mình tới áp chế tân nhập môn Từ di nương. Chuyện này đối với Điền di nương mà nói, chính là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Tiểu thư đây là muốn cho mình cơ hội đệ đầu danh trạng, mình cần phải nắm cho thật chắc.
Trong phủ hiện giờ không có đương gia chủ mẫu, Đại tiểu thư dòng chính đương nhiên chính là trưởng quan lớn nhất của hậu viện. Thật sự nói trắng ra, nội vụ trong phủ lão gia làm sao có thể quản đến, từ trước luôn do chủ mẫu quản, hiện giờ chủ mẫu quá cố thì dĩ nhiên do chính Đại tiểu thư quản. Chỉ cần mình khiến cho Đại tiểu thư cao hứng thì sau này mọi sự trong phủ còn không phải mình muốn đi ngang liền đi ngang sao?
Điền di nương lập tức vui vẻ ra mặt đồng ý: “Vâng, thiếp thân nhất định chỉ bảo Từ di nương thật tốt, không để Từ di nương có nửa điểm sai lầm.”
Tiết Thần hài lòng gật gật đầu, liền thấy hai tay Từ di nương đều đang nắm chặt tới mức phát run.