Tiết Thần nghỉ ngơi một đêm, cho bú hai bận xong liền ngủ say sưa. Ngày hôm sau không bị ai đánh thức nàng bèn ngủ một lèo tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, nếu không phải tiếng khóc của hài tử quá lớn thì nói không chừng nàng vẫn còn ngủ thêm được một lát nữa.
Tiết Thần xốc màn lên kêu Hạ Châu tới hỏi: “Hài tử có phải đói bụng không, mau ôm vào đây!”
Hạ Châu nói: “Phu nhân tỉnh rồi! Ai nha, Thế tử bảo để nhũ mẫu thử cho tiểu công tử và tiểu tiểu thư bú sữa, ai dè hai vị dỗ cách nào cũng không chịu bú sữa của nhũ mẫu.”
“Ôi trời, không ăn thì ép làm gì! Mau ôm vào đây, ta đang bị căng sữa rất khó chịu.” Tiết Thần biết đây là Lâu Khánh Vân sợ nàng vất vả, nhưng nàng sinh ba hài tử không đứa nào chịu bú sữa của người khác, cho nên nàng đành phải tự mình cho bú, may mắn chuyện này cũng mang lại sự thỏa mãn rất lớn cho nàng.
Khâm Phượng bưng tới nước ấm để Tiết Thần lau người sạch sẽ một phen, sau đó hai đứa nhỏ đã được Sách Na ôm vào trong màn. Tiết Thần cởi bỏ vạt áo cho hai đứa nhỏ bú, lúc này mới hỏi ra ngoài màn: “Thế tử đâu? Sáng sớm đi doanh trại rồi sao?”
Khâm Phượng ở một bên trả lời: “Vâng, sáng sớm Thế tử đã ra ngoài, đem theo Tiểu Thế tử cùng đi quân doanh. Tiểu Thế tử được ngồi trên lưng ngựa nên rất cao hứng.”
Tiết Thần nghĩ Tuân ca nhi chính vì muốn tới Mạc Bắc cưỡi ngựa nên mới nhất định đòi đi với nàng, hiện giờ xem như đã mãn nguyện. Hai đứa bé chỉ lo vùi đầu bú giống như thật sự đói lả, Tiết Thần đau lòng vuốt ve gò má phúng phính của hai đứa. Đại khuê nữ sức ăn khỏe hơn, tiểu nhi tử bú no nê ợ một cái mà khuê nữ vẫn còn bú hăng say. Thậm chí bú xong một bên mà trong cổ họng còn ư ư chưa hài lòng, Tiết Thần đành phải chuyển sang bên kia cho bú tiếp.
Hầu hạ xong hai tiểu nhân này thì Tiết Thần mới có thể đứng dậy, thay đổi xiêm y, rửa mặt chải đầu một phen rồi sảng khoái bước ra khỏi phòng. Nàng bắt đầu đánh giá tòa nhà này, tuy là "ổ chim sẻ" nhưng mọi thứ đều có đầy đủ. Tòa nhà so ra nhỏ hơn dinh thự ở kinh thành rất nhiều nhưng có thể nhìn ra là đã được xây dựng một cách tỉ mỉ, cũng có một sân viện xinh xắn được nỗ lực mô phỏng theo cảnh sắc sơn thủy của Giang Nam, trong vườn trồng đủ loại hoa cỏ rực rỡ, tuy không quý báu nhưng cũng có thể hiển thị ra hơi thở của mùa xuân.
Sau khi đi dạo một vòng trong vườn thì Lâu Khánh Vân cũng đã trở lại, người đầy mồ hôi, trong tay còn cầm roi ngựa, Tiết Thần qua đi tiếp nhận roi ngựa, nhìn nhìn phía sau lưng Lâu Khánh Vân hỏi: “Ủa, Tuân ca nhi không phải cùng ra ngoài với chàng sao? Chơi vui quá không chịu quay về?”
Lâu Khánh Vân ôm nàng vào phòng: “Đúng vậy, ta cố ý cho hắn dưỡng một con ngựa con, để hắn tập cưỡi cùng với Nghiêm Lạc Đông.”
Tiết Thần tiếp nhận trà nóng trong tay nha hoàn đưa cho Lâu Khánh Vân, có chút lo lắng hỏi: “Tuân ca nhi mới năm tuổi mà chàng đã cho hắn học cưỡi ngựa, có thể quá sớm hay không?”
“Sớm gì chứ! Bốn tuổi ta đã đến nơi này với cha, cũng là năm tuổi học cưỡi ngựa. Không có việc gì đâu, chỉ là ngựa con tính tình dịu ngoan, không làm hại hắn được.” Lâu Khánh Vân uống ngụm trà rồi trấn an thê tử.
Tiết Thần hồ nghi nhìn Lâu Khánh Vân, cuối cùng cũng không nói thêm gì, dù sao có Nghiêm Lạc Đông ở đó thì Tuân ca nhi cũng sẽ không bị thương được. Nhưng mới vừa nghĩ như vậy liền nghe bên ngoài truyền đến một trận bước chân dồn dập, Nghiêm Lạc Đông ôm Tuân ca nhi mồ hôi đầy đầu đi đến. Nghiêm Lạc Đông chính là người đã trải qua kinh nghiệm sa trường, Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, chuyện có thể khiến ông sốt ruột thật không nhiều lắm.
Tiết Thần chạy ra ngoài cửa nghênh đón, nhìn sắc mặt Tuân ca nhi có chút không đúng vội vàng hỏi một cách sốt ruột: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Lạc Đông dừng lại bước chân, có chút áy náy trả lời: “Phu nhân, Tiểu Thế tử từ trên ngựa ngã xuống, ta cứu không kịp nên ngón tay của hắn bị cành khô làm trầy. Ngài mau kêu đại phu băng bó cho hắn.”
Tiết Thần nghe nói nhi tử từ trên ngựa ngã xuống lập tức quả tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực, vội vàng tiếp nhận Tuân ca nhi xem xét tay nhỏ của hắn. Tuân ca nhi vốn dĩ cảm thấy không có gì, một đường được Nghiêm Lạc Đông bế lại đây cũng không có phản ứng, tuy nhiên thấy Tiết Thần mặt mày lo lắng, hắn bèn nổi lên tâm tư làm nũng, đáng thương hề hề bẹp bẹp miệng, đôi mắt đen lúng liếng bắt đầu đong đầy nước mắt làm Tiết Thần càng thêm đau lòng, lập tức bế nhi tử vào phòng kêu: “Chẩm Uyên, mau đem thuốc trị thương tới đây, tiểu công tử bị thương rồi.”
Chẩm Uyên nghe lệnh đang muốn đi, lại thấy Lâu Khánh Vân từ phòng trong đi ra, đứng trên thềm đá mặt lạnh nhìn Tuân ca nhi, từ trong tay Tiết Thần mạnh mẽ túm hắn qua mắng: “Một vết thương nhỏ xíu mà đau đến như vậy sao? Đứng xuống đàng hoàng!”
Tuân ca nhi bị Lâu Khánh Vân làm dữ liền muốn dụi đầu vào ngực Tiết Thần. Đây là tật xấu được dưỡng thành ở kinh thành, tuy hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất minh bạch nếu biết nũng nịu thì sẽ được ăn ngọt. Trong nhà từ tằng tổ mẫu, tổ phụ, tổ mẫu và mẫu thân đều nuông chiều hắn, duy nhất chỉ có phụ thân là hung dữ với hắn mà thôi, cũng thường xuyên bởi vì la mắng hắn mà bị tổ phụ trách phạt. Dù sao tổ phụ đã nói với phụ thân, ở bên ngoài không thể nuông chiều nhưng trong nhà có thể nuông chiều, cho nên Tuân ca nhi mới không sợ phụ thân đâu, chắn chắc mẫu thân sẽ che chở cho mình.
Ai ngờ thân mình hắn mới vừa chồm qua bên Tiết Thần, tay nhỏ mới túm được váy áo mẫu thân thì cả người đã bị Lâu Khánh Vân khiêng lên trên vai, lạnh lùng nói: “Đâu thể giữ cái tật công tử bột này, sửa không được thì ngày hôm nay con sẽ ngủ ở Diễn Võ Trường!” Nói xong, liền khiêng Tuân ca nhi xuống thềm đá, giống như thật sự muốn đi về hướng Diễn Võ Trường.
Tuân ca nhi đâu bao giờ bị khi dễ như vậy, lập tức hô to: “A! Cha thả con xuống, thả con xuống đất! Mẫu thân cứu con, mẫu thân cứu con!”
Hắn cũng là đứa thông minh, biết ở chỗ này kêu tổ phụ tổ mẫu không có tác dụng gì, chỉ còn duy nhất một cách là kêu mẫu thân mà thôi. Quả nhiên Tiết Thần nhịn không được, đi theo xuống thềm đá cầu tình cho hắn: “Ai nha, được rồi được rồi. Tay hắn đang bị thương, chàng cũng đừng náo loạn với hắn.”
Tuân ca nhi nghe thấy mẫu thân cầu tình, ở trên vai Lâu Khánh Vân càng thêm dùng sức giãy giụa, thân mình nho nhỏ giống con cá trạch, không biết sao lại dẻo dai tới như vậy. Lâu Khánh Vân cũng nhận ra nhi tử rất có năng khiếu luyện võ, ở kinh thành không dạy dỗ được hắn, hiện giờ tới Mạc Bắc mà còn dạy không nổi tiểu tử này thì khỏi cần làm lão tử nữa.
Đây là lần đầu tiên Lâu Khánh Vân đối nghịch với thê tử, không nói hai lời cứ thế mà vùi đầu bước nhanh ra khỏi phủ đệ. Tiết Thần làm sao đuổi kịp Lâu Khánh Vân dùng khinh công, mắt thấy hai cha con cách nàng càng ngày càng xa, Tiết Thần cũng nóng nảy, ở sau lưng bọn họ hô: “Lâu Khánh Vân, chàng buông nhi tử xuống!”
Để lại cho nàng lại là một làn gió lạnh căm căm...
Hạ Châu cầm tấm chăn mỏng đuổi theo đắp lên bả vai Tiết Thần, đỡ Tiết Thần quay người trở về an ủi: “Phu nhân đừng lo, Thế tử sẽ không làm gì Tiểu Thế tử đâu, phụ tử ruột thịt mà, có gì đáng lo chứ!”
Tiết Thần muốn nói lại thôi, nàng cũng không phải lo lắng Lâu Khánh Vân làm thương tổn Tuân ca nhi. Lâu Khánh Vân vẫn luôn không đồng ý với tính tình duy ngã độc tôn của Tuân ca nhi, ở trong kinh đã muốn dạy dỗ hắn ra trò vài lần nhưng chưa tìm ra cơ hội, hiện giờ ở Mạc Bắc... Tuân ca nhi chỉ sợ phải ăn khổ một trận trong tay lão tử.
Ai nha, hèn chi Lâu Khánh Vân gởi thư về nhà, nhắc đi nhắc lại cả vạn lần nhất định phải mang Tuân ca nhi lại đây, hóa ra là có kế hoạch này.
Nghĩ đến nhi tử chắc chắn sẽ chịu giáo huấn, Tiết Thần cả buổi chiều đều đứng ngồi không yên, cứ nửa canh giờ liền phái người đi Diễn Võ Trường tìm hiểu một chút tình huống, lại nhờ Nghiêm Lạc Đông theo sát bọn họ. Nhưng chỉ theo được trong chốc lát thì Nghiêm Lạc Đông liền về báo cáo với Tiết Thần, nói Lâu Khánh Vân đã đưa Tuân ca nhi lên núi, nghiêm lệnh nói không cho bất cứ người nào đi theo, kêu Nghiêm Lạc Đông trở về truyền lời hắn tuyệt đối sẽ không làm nhi tử bị thương.
Tiết Thần thế mới biết, hôm nay Lâu Khánh Vân quyết tâm muốn dạy dỗ Tuân ca nhi. Ngày thường đừng thấy Lâu Khánh Vân đối với nàng "thiên y bách thuận", nhưng đôi khi sự tình liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì chàng ta "lục thân không nhận". Thật giống như trước khi hai người thành thân, Tiết Thần khuyên Lâu Khánh Vân không nên đi Trác Châu nhưng hắn nhất định phải đi, mà khi gặp nguy hiểm sinh tử, hắn tình nguyện dùng mệnh của mình mang theo danh sách chứng cứ nhảy xuống đáy vực, chỉ vì để cho Thái Tử tìm thấy xác chết của hắn thì có thể thuận tiện thu hồi danh sách...
Nghĩ đến đây, Tiết Thần cũng thật sự tìm không thấy lý do để đối nghịch với Lâu Khánh Vân. Rốt cuộc nàng cũng biết, nếu cứ tiếp tục nuông chiều nhi tử như vậy thì xác thật cũng không phải biện pháp -- tính tình duy ngã độc tôn của hắn khiến cho trong mắt hắn căn bản không có những người khác. Nếu tính nết này khi còn nhỏ không tăng thêm chế ngự và hướng dẫn, đợi lớn hơn một chút thì tâm phản nghịch lại càng trầm trọng hơn sẽ rất khó khống chế. Đừng thấy hắn mới năm tuổi, thế mà đã gây ra hai lần kinh thiên động địa -- lần đầu tiên đụng chạm với Tiểu Quận vương, lần thứ hai đánh nhau với Nam Cương Tiểu Vương tử. Tiết Thần thật sự không dám tưởng tượng, lần thứ ba hắn sẽ lôi ai ra đánh?!
Để Lâu Khánh Vân dạy dỗ một chút phỏng chừng cũng không có gì không tốt...
Tiết Thần liền tự an ủi mình như vậy, miễn cưỡng ở trong phòng chờ tới chạng vạng, vậy mà hai phụ tử vẫn chưa trở lại, nàng khoác tấm chăn mỏng đi ra ngoài cửa đứng ngóng. Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi nàng mới thấy Lâu Khánh Vân phi ngựa trở về cuốn lên một trận bụi đất. Tiết Thần chạy lại còn chưa nói lời nào liền thấy Lâu Khánh Vân từ trên lưng ngựa nhảy xuống trong tay xách Tuân ca nhi. Tiết Thần vội vàng đi tới muốn tiếp nhận, ai ngờ Lâu Khánh Vân đổi tay chuyển Tuân ca nhi qua tay kia tiếp tục xách hắn, còn tay này dùng để chặn lại Tiết Thần, ôm vai nàng trấn an: “Người hắn bây giờ đầy bụi bặm giống như cái tượng đất, để ta dẫn hắn đi tắm rửa. Buổi tối hôm nay hắn ngủ ở phòng chất củi.”
Nửa câu đầu Tiết Thần không có ý kiến, nhưng nửa câu sau khiến cho nàng lập tức nhíu mày: “Cái gì? Ngủ, ngủ nơi nào?”
Lâu Khánh Vân thấy bộ dáng Tiết Thần sắp bùng nổ, mau chóng lấy tay ra khỏi vai nàng bước nhanh về phía trước. Tuân ca nhi mặt xám mày tro, tức giận phồng lên hai má như con cá nóc, thấy Tiết Thần ngay cả cầu cứu cũng không thèm nói, hai cánh tay mũm mĩm ôm ngực, sau eo bị Lâu Khánh Vân xách lên, bộ dạng hắn trông giống như đã hạ quyết tâm không hề nói chuyện với phụ mẫu.
Tiết Thần bước nhanh theo sau, ý đồ muốn giữ lại Lâu Khánh Vân: “Chàng phát điên gì vậy! Tuân ca nhi mới bao lớn mà chàng lăn lộn hắn đến nỗi như thế? Mau thả hắn xuống.”
Lâu Khánh Vân lệch người không để Tiết Thần túm được, quay đầu lại giả ngu cười cười nói: “Không phải ta lăn lộn hắn, đây là ta và hắn cùng nhau đánh cuộc -- nếu ta thua thì buổi tối ta ngủ ở phòng chất củi; nếu hắn thua thì hắn phải ngủ ở đó! Chúng ta là nam tử hán có nguyên tắc, tuân thủ lời hứa, nói được thì phải làm được! Nàng cũng đừng xen vào!”
Nói xong Lâu Khánh Vân liền nện bước nhanh hơn, mau chóng đi về hướng phòng chất củi. Tiết Thần đi theo phía sau sốt ruột muốn mệnh, Lâu Khánh Vân cao giọng hô một câu: “Tiền Phàm, ngăn trở phu nhân!”
Thân binh hộ vệ của Lâu Khánh Vân chạy tới ngăn cản đường đi của Tiết Thần, mặc kệ Tiết Thần uy hiếp thế nào hắn vẫn chắn ngang trước cổng vòm dẫn vào phòng chất củi tựa như ngọn núi không hề lay chuyển.
Tiết Thần sốt ruột, dẫm lên một khối đá dán vào cửa sổ khắc hoa của tường vây hướng vào bên trong hô lớn: “Lâu Khánh Vân. Đồ hỗn trướng!”
Khổ nỗi có kêu to như thế nào cũng không cách gì ngăn cản quyết tâm của Lâu Khánh Vân ném nhi tử nhà mình vào phòng chất củi.