Thở ra một hơi, Lâu Khánh Vân bắt đầu kể: “Còn không phải là bị vụ án làm phiền sao! Lúc trước ở Đại Lý Tự cũng có rất nhiều vụ án, nhưng loại án xấu hổ như vậy trên cơ bản đều đến không được Đại Lý Tự, tất cả do Hình Bộ giải quyết. Hiện giờ ta tới Hình Bộ, những vụ này muốn tránh cũng không thể được, thế mới biết đụng vô có bao nhiêu đau đầu.”
Tiết Thần quay lại nhìn Lâu Khánh Vân hỏi: “Vụ án gì khó đến nỗi làm chàng phải đau đầu, tìm không thấy chứng cứ à?”
Lâu Khánh Vân cầm lấy một quả nho định cứ thể bỏ vào miệng nhưng lại bị Tiết Thần ngăn cản. Nàng ngồi thẳng lưng bên cạnh án trà, cẩn thận lột vỏ nho rồi đưa vào miệng Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân vừa hưởng thụ thê tử phục vụ vừa nói: “Vụ án có khó như thế nào thì ta cũng có biện pháp điều tra ra, nhưng vụ này thì không phải khó khăn gì, nhân chứng vật chứng đều có đủ, thế mà lại cố tình không dễ phán.”
Tiết Thần không nói gì, chỉ duỗi tay tiếp nhận hạt nho trong miệng Lâu Khánh Vân rồi lấy khăn lau miệng cho phu quân, xong xuôi mới hỏi: “Là quan quyến nào phạm tội à?”
Lâu Khánh Vân dựng lên ngón cái cho Tiết Thần, liên tục gật đầu: “Đúng thế! Phó Viễn Quý, tôn tử của Võ Hầu đánh chết Dư Khánh, ngoại tôn tử của Lễ Bộ Thượng Thư Triệu đại nhân. Hai nhà cùng lúc tố lên Hình Bộ, Võ Hầu phủ nói Dư Khánh là tự mình ngã chết, không hề quan hệ gì đến Phó Viễn Quý; bên kia Triệu đại nhân nhất định không chịu thừa nhận. Nhân chứng vật chứng đều chỉ ra Dư Khánh bị Phó Viễn Quý đánh chết, nhưng Võ Hầu lại kêu ngỗ tác tra xét thi thể của Dư Khánh, phát hiện Dư Khánh vốn dĩ nhiễm bệnh giang mai ở chốn phong nguyệt, căn bản không phải bị đánh một chút là chết. Nàng nói coi chuyện này nên giải quyết như thế nào bây giờ?”
Tiết Thần nghe xong lắc đầu: “Chuyện phá án, ta không rõ lắm, tuy nhiên, theo như lời chàng nói, vụ này xác thật cũng khó phán đoán. Chứng bệnh nơi phong nguyệt ta chưa thấy qua, cũng không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không. Nhưng chẳng lẽ người nhà Dư Khánh không biết hắn nhiễm bệnh này sao? Đâu thể nào còn để hắn đi khắp nơi như vậy?”
Lâu Khánh Vân thở dài: “Nghe nói là lén trốn ra. Đúng là có vài kẻ nam nhân háo sắc thành tánh, cảm thấy "chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu", cuối cùng lại hại chết chính mình, đã vậy còn quăng lại cho ta vấn đề nan giải như vậy.”
“Nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó.” Tiết Thần lại đưa một quả nho đã lột đến miệng Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân vừa nghe ánh mắt sáng ngời, phun ra hạt nho hỏi ngay: “Như thế nào, phu nhân có diệu kế?”
Tiết Thần cười: “Bệnh giang mai là loại bệnh xấu hổ như vậy, Dư gia làm sao có thể không biết hài tử nhà mình mắc phải bệnh này. Hiện giờ nhân dịp Phó Viễn Quý ẩu đả với Dư Khánh bị rất nhiều người nhìn thấy, có nhân chứng vật chứng nên lúc này mới to mồm cáo trạng. Chàng cứ đem bản tường trình của ngỗ tác do Phó gia cung cấp hơi lộ chút tiếng gió ra ngoài, chàng cũng không cần làm gì khác thì không quá ba ngày, Dư gia nhất định sẽ tự tới tìm chàng.”
Lâu Khánh Vân cẩn thận nghe Tiết Thần nói, nghĩ rồi lại nghĩ, liên tục gật đầu: “Không tồi, Dư gia khẳng định không muốn để vụ nhi tử bị loại bệnh đường sinh dục này truyền ra cho mọi người biết, đến lúc đó làm sao sẽ nắm không buông, dĩ nhiên cũng không nhất định muốn Phó Viễn Quý phải đền mạng. Bên Phó gia chỉ cần nhi tử không đền mạng thì bồi thường tiền bỏ tù thật ra không thành vấn đề. Ai nha, không tệ không tệ, cứ làm như vậy thôi! Vẫn là phu nhân thông minh, giải quyết gọn gàng vấn đề khó khăn khiến ta bối rối cả một ngày, thật là hiền thê nội tướng.”
Nghe Lâu Khánh Vân khen, Tiết Thần làm ra bộ dáng "nổi da gà rớt đầy đất", đôi phu thê nhìn nhau bật cười. Lâu Khánh Vân giải quyết xong nan đề, tâm tình rất tốt bèn quyết định tám chút chuyện bát quái với Tiết Thần: “Đúng rồi, nghe nói Dư Khánh với Phó Viễn Quý đánh nhau là vì tranh giành một nữ nhân. Cả hai ở bên ngoài bao cùng một nữ tử, cũng không biết từ nơi nào nghe được tiếng gió, ở trên đường cái chạm mặt lời qua tiếng lại rồi ẩu đả. Dư Khánh bệnh tật như vậy làm sao có thể là đối thủ của Phó Viễn Quý, chỉ vừa đánh vài cái liền nằm dài đo đất miệng sùi bọt mép chết tuốt! Hắn bị bệnh loại này ta cũng chưa dám đi nhìn xác của hắn. Thật không hiểu những tên nam nhân đó nghĩ như thế nào, có gia có thất còn muốn ở bên ngoài dưỡng nữ nhân, nhiễm phải loại bệnh này đã không biết tiết chế mà còn kiêu ngạo ương ngạnh, bị lăn ra chết cũng là đáng đời!”
Ăn xong quả nho, lại tiếp tục nói: “Còn nữa, ta nói cho nàng hay, ta cảm thấy trên đời thật đúng là có luật nhân quả. Nàng có khả năng không biết chứ loại bệnh này lây lan qua đường sinh dục -- Dư Khánh bị bệnh này chỉ cần hắn ăn nằm với nữ nhân thì nữ nhân kia nhất định cũng sẽ bị lây, mà Dư Khánh và Phó Viễn Quý xài chung một nữ nhân, chuyện này có ý nghĩa gì nàng biết không?”
“Nghĩa là Phó Viễn Quý cũng rất có thể đã bị lây loại bệnh này. Cho nên dù hắn không cần đền mạng nhưng cũng có khả năng rất lớn hắn sống không được. Nàng nói đây có phải gọi là "quả báo nhãn tiền" hay không?”
Cái này thì Tiết Thần nghe hiểu, tuy rằng cảm thấy đề tài có chút ngượng ngùng, nhưng dù gì nơi này cũng không có người ngoài, nói chuyện với Lâu Khánh Vân nàng cũng không cần bận tâm quá nhiều: “Vậy nếu thả hắn ra ngoài, chẳng phải hắn sẽ còn hại những nữ nhân khác hay sao?”
Lâu Khánh Vân lắc đầu: “Hại không được, tuy rằng Dư Khánh có độc trong người, nhưng rốt cuộc cũng chết dưới nắm đấm của Phó Viễn Quý, cũng lắm thì cũng chỉ xử cho Phó Viễn Quý không phải đền mạng mà thôi chứ không thể phóng thích hắn trong thời gian ngắn. Còn ở trong tù thì bên Phó gia có thể phái đại phu tiến vào trị liệu gì đó cho hắn, nhưng đây không phải là phạm vi quản hạt của ta.”
Tiết Thần đại khái cũng hiểu được ngọn nguồn, không khỏi cảm khái: “Ai nha, thế đạo thật là quá rối loạn, nếu một người không biết giữ mình trong sạch, rất có thể liền chọc phải mấy thứ này. Tuy nói "một bàn tay vỗ không ra tiếng", nhưng loại bệnh này phần lớn đều do trên người nam nhân truyền đi. Những nữ tử nơi phong nguyệt kia tuy nói thân phận thấp kém, nhưng ta nghe nói phần lớn đều là nữ nhi gia đình nghèo khổ bị bắt buộc vào làm nơi đó, cuối cùng còn nhiễm loại bệnh này, đấy mới gọi là đáng thương.”
Lâu Khánh Vân nghe thê tử nói như vậy cũng gật đầu: “Phải, ta cảm thấy nàng nói rất đúng, loại bệnh này đích xác đều do nam nhân lây truyền, may mắn ta giữ mình trong sạch, không bao giờ đi đến những nơi kia. Thế nào, tướng công nàng có ngoan hay không, hiện tại rất ít nam nhân chuyên tình giống ta đấy.”
Tiết Thần cầm khăn ướt lau tay, nghe Lâu Khánh Vân nói vậy, lại nhìn biểu tình ‘ta là nam nhân tốt, nàng hãy mau khích lệ ta’ nhất thời nhịn không được phì cười, chợt nổi lên hứng thú muốn trêu chọc chàng ta bèn lườm một cái nói: “Nam nhân nào chẳng háo sắc, đó là bản tính rồi, người giống chàng vừa nhạt nhẽo lại chưa hiểu việc đời, quả thật là con số rất ít.”
Lâu Khánh Vân theo thói quen tính gật đầu, sau lại nghĩ ra hình như có gì không đúng, quay đầu lại nhìn Tiết Thần, duỗi tay tóm lấy eo nàng: “Như thế nào? Ta như vậy mà nàng còn chê bai? Ta nhạt nhẽo hả? Còn nói ta chưa hiểu việc đời, nếu ta thật muốn đi học hỏi cái gì việc đời, phỏng chừng nàng phải ngày ngày đêm đêm ở trong phòng lấy nước mắt rửa mặt, đồ tiểu yêu tinh không biết tốt xấu! Ta thấy nàng coi bộ ngứa da rồi có phải hay không? Có phải hay không?”
Vừa nói vừa bắt đầu thọt lét Tiết Thần. Vốn dĩ Tiết Thần chỉ muốn trêu phu quân một chút, không ngờ trêu chọc làm sao mà chọc luôn cả mình đi vào, không khỏi hối hận biết vậy chẳng làm, bị nhột cười ngặt nghẽo không cốt khí mở miệng xin tha: “Không, không, không nhạt nhẽo, không nhạt nhẽo, là ta sai rồi, ta nói sai rồi, chàng đừng cù nữa. Ha ha ha.”
“Không, hôm nay nàng không nói cho rõ ràng, xem ta làm thế nào thu thập nàng!”
Nói xong liền đè Tiết Thần dưới thân, tiếp tục khi dễ, Tiết Thần bị nhột cười không ngừng được, thân mình như cá trạch uốn éo khắp mọi nơi, ngay cả xin tha cũng không nói ra được, thật vất vả chờ đến lúc Lâu Khánh Vân nghỉ tay, Tiết Thần mới chộp tay phu quân năn nỉ: “Được được, ta biết sai rồi.”
Lâu Khánh Vân trở tay một cái liền cầm ngược lại tay Tiết Thần, uy hiếp múa may năm ngón tay chỉa về hướng nàng: “Sai chỗ nào, nói, nói, nói cho ta nghe thử coi.”
Tiết Thần giật giật thân mình: “Được, ta nói, để ta ngồi lên cái đã.” Tư thế này cũng quá ái muội.
Lâu Khánh Vân quyết đoán lắc đầu: “Không, phải nói ngay bây giờ. Hôm nay là nàng chọc ta, nếu không nói cho rõ ràng ta sẽ không đứng dậy, ta cứ giữ nguyên tư thế này.”
“Ai nha, đừng náo loạn mà! Cầu chàng đó! Ta sai rồi còn không được sao, phu quân là quân tử "trời quang trăng sáng", không hề nhạt nhẽo một chút nào, ta biết sai rồi.”
Lâu Khánh Vân bám vào người nhìn nàng bởi vì giãy giụa mà gương mặt hơi phiếm hồng, da trắng má đào thật đáng yêu cực kỳ, dứt khoát rút ra một bàn tay, nhéo nhéo gương mặt nàng: “Nàng còn nói ta chưa hiểu qua việc đời.”
“Được, ta sai rồi, là ta không biết tốt xấu, là ta không hiểu chuyện. Ai nha, mau đứng lên đi chứ!”
Lâu Khánh Vân thấy nàng hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, liền muốn trêu chọc nàng trong chốc lát, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào hắn cũng không đứng dậy. Tiết Thần cũng giống như có hứng thú, rất phối hợp với Lâu Khánh Vân làm như thật sự muốn đấu một trận. Hai người tiến tiến lui lui đùa giỡn một hồi, nhưng đang chơi vui vẻ thì Lâu Khánh Vân liền cảm thấy không đúng rồi, Tiết Thần cũng cảm giác được phản ứng khác thường bèn đỏ mặt, ánh mắt chuyển sang hướng bên kia thì thầm: “Đám người Hạ Châu còn chưa có nghỉ...”
Hơn nữa thời gian cũng quá sớm, lúc này mới vừa giờ Tuất, trong phủ trên dưới đều chưa ai nghỉ ngơi, làm cái gì cũng không thích hợp.
Lâu Khánh Vân ho khan một tiếng, sờ sờ chóp mũi, ngoan ngoãn từ trên người Tiết Thần leo xuống dưới, thở ra một hơi. Biểu tình bị đè nén kết hợp với bộ dáng kẹp hai chân che chỗ kia trông thật buồn cười, làm Tiết Thần vừa được khôi phục tự do lại không nhịn được "phì" một tiếng. Lâu Khánh Vân một tay che lại phía dưới một tay vươn ra muốn bắt Tiết Thần, bị Tiết Thần nhanh hơn một bước trốn thoát. Đứng ở chân đạp, Tiết Thần không chút khách khí nhìn chằm chằm chỗ "dựng lều" của người nào đó rồi mới nói: “Phu quân, ta có bao giờ nói với chàng chuyện này hay chưa, ta thật rất thích bộ dáng chưa hiểu việc đời của chàng.”
Nói xong, liền nhanh như chớp bỏ chạy, mặc kệ Lâu Khánh Vân ở trong phòng kêu với theo: “Nàng trở về đây ngay, đem lời nói lại rõ ràng cho ta, ai chưa hiểu việc đời? Nàng quay trở về cho ta!”
Nhưng để lại cho hắn chỉ là tiếng cười như chuông bạc của Tiết Thần.
Hạ Châu và các nha hoàn đang dọn dẹp, nghe thấy tiếng cười của Tiết Thần đồng loạt chạy ra hành lang nhìn coi có chuyện gì. Tiết Thần chạy tới gian cách vách đi xem Hân tỷ nhi và Ninh ca nhi.