Qua vài ngày sau, Từ Tố Nga tới tìm Tiết Thần xin phép ra phủ, nói là trong nhà mẫu thân bị bệnh phải đi về thăm. Tiết Thần không có lý do gì mà không đồng ý nên cho phép, sai người chuẩn bị cho ả ta một chút quà và xe ngựa để ả ta đi về mẫu gia.
Từ gia ở hẻm Tứ hỉ, Từ Tố Nga còn chưa vào nhà đã nghe thấy trong viện "gà bay chó sủa", còn có thanh âm tru tréo của mẫu thân. Từ Tố Nga đẩy cửa đi vào, liền thấy Từ Thiên Kiêu đang giằng co với Lưu thị, thấy Từ Tố Nga vào cửa hai người mới dừng tay. Từ Tố Nga lạnh mặt, người Từ gia cũng không dám tiếp tục nháo loạn, theo ả ta vào chính viện.
“Ngươi sao lại thế này, không phải đã tìm cho ngươi một công việc rồi sao? Còn cả ngày làm ầm ĩ cái gì? Chỗ của ta cũng không phải nhà từ thiện, cứ ba ngày hai bữa là phải cho ngươi tiền tiêu xài. Ta nói cho ngươi biết, sau này người sống được thì sống, không sống được thì cứ việc đi tìm chết, tự lo đi!”
Từ Thiên Kiêu là kẻ hung hãn, bất quá cũng không dám quá lớn tiếng đối với muội tử này, tức giận nói: “Việc làm gì chứ? Đừng có ở đó lừa gạt ta.”
Từ Tố Nga nhìn hắn lạnh nhạt hỏi: “Như thế nào? Lão Trương không cho ngươi vào tiệm sao?”
Từ Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng: “Vào tiệm? Vào tiệm để làm cái rắm! Cái gì cũng không cho ta quản, đừng nói lấy vài văn đi uống rượu, qua bao nhiêu ngày rồi mà ngay cả tiền để ở đâu lão tử cũng không biết. Một đám đều đề phòng ta như trộm tặc.”
Nói tới đây, Từ Thiên Kiêu liền đi đến trước mặt Từ Tố Nga nói tiếp: “Muội tử, không phải nói, bọn chúng không chừa mặt mũi cho ta rõ ràng vì không coi ngươi ra gì! Một đám biết rõ ta là ca ca của ngươi mà vẫn đối xử với ta như vậy. Con bà nó, chọc lão tử nóng nảy lão tử sẽ thiêu rụi cửa hàng, để xem bọn chúng làm gì được ta!”
Từ Tố Nga vừa nghe liền biết có Tiết Thần nhúng tay vào chuyện này. Không ngờ tay tiểu nha đầu còn khá dài, không chỉ nắm trọn mọi chuyện trong phủ mà ngay cả bên ngoài cũng quản lý, lưu lại thật đúng là một tai họa.
Từ Thiên Kiêu thấy Từ Tố Nga không nói lời nào, lại tiến lên nói: “Làn trước ngươi đưa ta tiền đều xài hết rồi. Còn tiền hay không hãy chu cấp thêm.”
Từ Tố Nga trừng mắt với Từ Thiên Kiêu, giận dữ nói: “Cấp cái gì mà cấp, ngươi cho ta là nhà từ thiện à? Lần trước mới cho ngươi một trăm lượng, mới mấy ngày ngươi liền xài hết, còn dám kêu ta đưa thêm? Không có!”
“Không có?” Từ Thiên Kiêu đột nhiên cao giọng, hắn ghét nhất chính là những người rõ ràng có tiền nhưng lại cố tình không cho hắn xài. Từ Thiên Kiêu vung chân đá rổ rau dại bên cạnh khiến rau dại vung vãi tứ phía, nói với Từ Tố Nga: “Ngươi đừng đùa với ta! Hiện giờ ngươi là thân phận gì? Hả? Là Tiết gia di thái thái. Tiết gia là nhà nào? Ngươi hầu hạ Tiết Vân Đào cho tốt, sao có thể không có tiền chứ?”
Từ Tố Nga vung tay cho Từ Thiên Kiêu một cái tát, lạnh lùng nói: “Có tiền cũng không cho ngươi.”
Từ Thiên Kiêu không ngờ hôm nay sẽ bị đánh, che lại cái má nóng rát, nhìn biểu tình lạnh băng của Từ Tố Nga, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn căng da đầu nói: “Ngươi, ngươi, ngươi hiện tại đôi cánh cứng cáp rồi, cũng không nhớ lại lúc trước là ai cứu ngươi ra khỏi giáo phường? Nếu không phải ta thì cho tới hôm nay ngươi còn ở nơi đó chịu tội. Hiện tại ngược lại làm bộ cao quý với ta, ngươi là cái thá gì chứ!”
Từ Tố Nga lại vung tay lên lần nữa, bất quá lần này không rơi xuống mặt hắn. Từ mẫu đứng bên nhìn, thở dài nói: “Được rồi, nói nhao nhao gì đây! Tố Nga hiếm khi về nhà, ngươi không thể ngừng một chút sao?”
Từ Tố Nga buông tay xuống, Từ mẫu lại nói: “Tố Nga ngươi cũng thật là, biết rõ ca ca của ngươi tính tình thế nào, vậy mà còn tranh cãi với hắn làm gì? Kêu ngươi trở về là muốn bàn bạc với ngươi, kế tiếp nên làm gì bây giờ? Việc làm của ca ca ngươi coi như không có, người ta căn bản không cho hắn nhúng tay, nếu không ngươi trở về lại thương lượng với lão gia, để lão gia ra mặt nói vài tiếng với cửa hàng, kêu quản sự của cửa hàng phát tiền công cho ca ca ngươi nhiều một chút, thấy thế nào?”
Từ mẫu lúc trước cũng là xuất thân nhà quan, bất quá sinh hoạt như thôn phụ hai mươi năm đã hoàn toàn làm bà ta đồng hóa, nói chuyện mang phong cách chợ búa mười phần.
Từ Tố Nga cũng bình tĩnh lại, trầm ngâm một lát rồi nói: “Có tìm lão gia cũng vô dụng, chỉ khiến hắn thêm phiền chán. Chuyện này phải xuống tay từ trên người Đại tiểu thư kia. Cửa hàng ở hẻm Tứ hỉ là của hồi môn nương nàng ta lưu lại, ngay cả lão gia cũng không có biện pháp hoàn toàn nhúng tay. Nếu ta là đích mẫu thì còn có cách, tìm cớ tiếp quản cũng không phải việc gì khó, nhưng hôm nay xui xẻo ta chỉ là một thiếp thị, địa vị trong phủ không bằng một ma ma quản sự, muốn từ trong tay Đại tiểu thư kia lấy đồ ra sợ là không được.”
Từ mẫu nghe xong cũng ưu sầu, Từ Thiên Kiêu nghe nói như vậy hỏi: “Như thế nào, trong tay nha đầu kia có rất nhiều bạc sao?”
Từ Tố Nga khinh miệt cười: “Nương nàng ta là đích nữ của Lư gia ở Đại Hưng, Lư gia đó biết không? Nhà giàu số một ở Đại Hưng, ngươi nói nương nàng ta có tiền hay không?”
Từ Thiên Kiêu không trả lời, cặp mắt láo liên không biết đang tính toán gì. Từ Tố Nga thấy hắn như vậy không khỏi răn đe: “Ngươi đang đánh cái chủ ý gì? Đừng hành động thiếu suy nghĩ làm hỏng chuyện của ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Từ Thiên Kiêu làm ra quyết định: “Cái gì mà hành động thiếu suy nghĩ? Ta thấy ngươi đối với nha đầu kia tạm thời cũng không có biện pháp nào, còn không bằng để ta ra tay một chuyến? Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bắt cóc nha đầu kia, kêu Tiết gia lấy tiền tới chuộc người, lấy của hắn mấy vạn lượng xài chơi.”
Từ Tố Nga lần này không phản đối đề nghị của Từ Thiên Kiêu. Ả ta không phải vì mấy vạn lượng bạc của Tiết Thần mà đang tính toán: Nếu Tiết Thần bị bắt cóc, vậy thì danh tiết khẳng định bị huỷ hoại; Tiết gia có thể nâng đỡ một đại tiểu thư bị mất thâm mẫu, nhưng tuyệt đối sẽ không nâng đỡ một đại tiểu thư mất danh tiết; đến lúc đó nếu Uyển tỷ nhi có thể thay vào, vậy thì chẳng phải cuộc sống của mình sẽ có chuyển cơ sao?
Từ Tố Nga trầm giọng hỏi: “Ngươi có nắm chắc không? Nàng ta chính là tiểu thư quan gia, nếu xảy ra chuyện khiến quan phủ dính vào cũng không phải là chuyện thú vị.”
Từ Thiên Kiêu vỗ ngực nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta đi thỉnh bọn Long Đầu sơn xuất mã, đệ nhất bang thổ phỉ làm chuyện này thì sao có liên hệ gì với chúng ta?”
Từ Tố Nga nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, từ trong tay áo ném một bao bạc cho hắn, trầm giọng nói: “Chuyện này nếu không thành công thì ngươi chỉ có con đường chết, ta sẽ không cứu ngươi.”
Từ Thiên Kiêu ước lượng bạc trong tay, cười như hoa nói: “Một tiểu nha đầu mà ta không trị nổi, vậy ta cũng không còn mặt mũi để sống.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi còn vừa mở túi tiền, móc ra một thỏi bạc cho vào trong miệng cắn cắn.
***
Sau khi Nghiêm Lạc Đông trở về liền cầu kiến Tiết Thần. Tiết Thần đang ở nhà thuỷ tạ luyện chữ, Khâm Phượng đưa Nghiêm Lạc Đông tiến vào, đứng ở bên ngoài bình phong báo cáo tất cả tin tức vừa điều tra được.
Tiết Thần ở sau bình phong nghe xong cũng không bị kinh ngạc, sau một lúc lâu không nói gì mới chậm rãi đi qua khỏi bình phong ra ngoài, trong tay cầm một chiếc khăn sạch lau ngón tay không cẩn thận bị dính mực.
Từ Tố Nga trở về tìm viện binh, đây là chuyện Tiết Thần đã sớm đoán được. Nàng cứ để Từ Thiên Kiêu trong cửa hàng không dùng là vì muốn chọc hắn "chó cùng rứt giậu" cãi nhau với Từ Tố Nga, sau đó Từ Tố Nga nhất định sẽ đưa ra chủ ý. Bọn chúng quả nhiên không làm nàng thất vọng, lập ra kế hoạch cũng giống y như đời trước -- -- bắt cóc nàng đòi tiền chuộc, muốn phá hủy danh tiết của nàng.
Nghiêm Lạc Đông thấy Tiết Thần thật lâu cũng chưa có phản ứng gì, cho rằng nàng bị tin này khiến hoảng sợ, dù sao cũng là nữ hài nhi mười hai tuổi, làm sao có kinh nghiệm đối đầu với loại tính kế âm hiểm này. Nhưng khi ông ta ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại phát hiện vị tiểu thư này trên mặt đâu có chút nào sợ hãi, ngược lại khóe miệng nhếch lên, cặp mắt sáng đẹp như sao trời đang nhìn chằm chằm vào một điểm vô hình nào đó ở phía trước, Nghiêm Lạc Đông không nhịn được nói: “Tiểu thư, chúng ta nếu đã biết chuyện này, vậy sẽ không để bọn chúng thực hiện được kế hoạch. Mấy ngày nữa tiểu thư vẫn không nên ra cửa thì tốt hơn.”
Với cuộc sống "Vết đao liếm huyết", những vụ như vậy Nghiêm Lạc Đông trải qua không ít, có vụ biết trước có vụ không biết trước, nhưng mặc kệ có biết trước hay không, chỉ cần sự tình đã xảy ra, trong tình huống bình thường thì con tin đa số là bị giết để bịt miệng. Bởi vậy cứ nghe đến bắt cóc là ai cũng biến sắc. Nếu Nghiêm Lạc Đông ta đây đã tới Tiết gia làm hộ viện thì tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Tiết Thần thu hồi ánh mắt không có mục tiêu, cười cười nói với Nghiêm Lạc Đông: “Ngày mười bốn tháng sáu là ngày giỗ của Thái thái, ta muốn đi chùa Bạch Mã làm pháp sự cho Thái thái, cần phải đi ra ngoài...”
Nghiêm Lạc Đông còn muốn nói gì thêm lại bị Tiết Thần cắt ngang, đôi mắt xinh đẹp như đá quý nhìn chằm chằm Nghiêm Lạc Đông trong chốc lát, sau đó vẫy tay ra hiệu cho ông ta đưa tai lại gần rồi ghé vào nói mấy câu. Nghiêm Lạc Đông gật gật đầu, lĩnh mệnh lui xuống.
***
Ngày giỗ của Lư thị không thể làm trong phủ trước ngày giỗ thứ ba, yêu cầu phải đến chùa miếu đi tế linh hồn người chết. Ngày mười ba tháng sáu Tiết Thần đã khiến hạ nhân trong phủ chuẩn bị đầy đủ đồ cúng tế, sau đó nàng đến chủ viện báo cho Tiết Vân Đào.
Lúc đến thì Tiết Vân Đào đang ở thư phòng. Tiết Thần đi vào liền thấy Từ di nương mặc xiêm y màu xanh nhạt với hoa văn song mãn quanh ngực, bên ngoài khoác áo choàng mỏng như cánh ve. Tuy rằng qua tuổi 30, nhưng ả ta biết cách bảo dưỡng nên thoạt nhìn bất quá chỉ ngoài hai mươi, trang điểm cứ như một thiếu nữ làm Tiết Thần cảm thấy ghê tởm, nhưng coi bộ Tiết Vân Đào thích kiểu này. Từ khi nạp ả ta vào phủ thì chỉ cần từ nha sở về là Tiết Vân Đào sẽ kêu Từ di nương đến chủ viện hầu hạ, sau vài ngày thì cho phép ả ta trực tiếp ở luôn trong chủ viện.
Đối với chuyện trong phòng của phụ thân, Tiết Thần rốt cuộc không phải chủ mẫu cho nên cũng không thể quản quá rộng. Nàng trải qua một đời cũng hiểu rõ nam nhân đối với loại chuyện này là ham muốn bẩm sinh, cho dù có lệnh cấm rõ ràng đi nữa cũng sẽ vụng trộm nếm thử. Vì thế Tiết Thần cũng không có vì vụ này mà biểu lộ sự chống đối, kệ xác bọn họ, chỉ cần Tiết Vân Đào đừng làm quá phận là được.
Tiết Thần đem chuyện ngày mười bốn tháng sáu muốn đi chùa Bạch Mã nói cho Tiết Vân Đào, dò hỏi ông muốn cùng đi hay không? Tiết Vân Đào buông bút trong tay, nhìn thoáng qua Từ Tố Nga rồi nói: “Ngày mai trong nha sở vừa lúc có việc, một án tử chưa phá được của Đại Lý Tự tựa hồ có quyết sách. Hoàng Thượng triệu tập nội các tự sự, Bí thư giám phải làm ký sự, chỉ sợ rời đi không được.”
Nói xong liền tỏ vẻ khó xử, Tiết Thần nhìn trong mắt nhưng cũng không nói gì, chỉ kính cẩn nghe theo gật đầu nói: “Phụ thân đương nhiên phải lấy công sự làm trọng, ngày mai con sẽ thay phụ thân giải thích vài câu trước linh vị Thái thái là được.”
Tiết Vân Đào nghe Tiết Thần nhắc tới Lư thị, tâm tình tựa hồ có chút nặng nề, thở ra một hơi nói: “Như vậy đi, ngày mai con cứ đi trước, cha làm gấp cho xong liền tận lực trở về sớm một chút đi đến chùa Bạch Mã tìm con. Đây là ngày giỗ thứ hai của mẫu thân con, cũng nên đi thắp cho nàng một nén hương.”
Tiết Thần hạ mắt gật gật đầu nói: “Vâng. Nếu không có việc gì thì con xin cáo lui.”
Tiết Vân Đào không nói gì, tựa hồ lâm vào hồi ức về Lư thị, chỉ phất phất tay cho Tiết Thần. Từ Tố Nga liền chủ động ra mặt: “Để di nương đưa Đại tiểu thư ra ngoài.”
Tiết Thần cười cười với ả ta, hai người một trước một sau bước qua ngạch cửa của thư phòng.
“Đường đêm nguy hiểm, Đại tiểu thư phải cẩn thận.” Từ Tố Nga đứng ở cửa viện nói với Tiết Thần.
Tiết Thần để Chẩm Uyên khoác cho nàng một áo choàng mỏng rồi nói: “Cám ơn di nương nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.”
Nói xong thì Khâm Phượng liền giơ chiếc đèn lưu li lên, đi ở phía trước soi đường cho Tiết Thần trở về Thanh tước cư.