Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 55: Hoa đăng



Edited by Bà Còm in Wattpad

Tiết Thần kêu xa phu đánh xe ngựa đến Phù dung viên rồi dừng xe lại trước bãi đất trống bên ngoài. Nơi đó xem như là chỗ hai người họ lần đầu tiên nói chuyện với nhau. Cũng do trực giác, Tiết Thần cảm thấy Lâu Khánh Vân ám chỉ ‘chỗ cũ’ chính là nơi này.

“Tiểu thư, Phù dung viên buổi tối không mở cửa, đã trễ thế này tiểu thư đến đây làm gì?”

Thanh âm bình tĩnh của Tiết Thần truyền ra: “Cùng người có hẹn, mau đi thôi.”

Lão Vương xa phu thấy tiểu thư không muốn nhiều lời, liền thức thời không hề hỏi nhiều. Lão là một xa phu, chỉ cần an toàn đem tiểu thư đưa đến đó, còn những mặt khác chính là nhiệm vụ của hộ vệ.

Sau khi tới bãi đất trống, quả thực thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo đậu dưới cây hòe cổ thụ nơi hai người tương ngộ hôm đó. Đứng bên cạnh xe ngựa là một nha hoàn mỹ mạo mặc hoa phục, chờ xe Tiết Thần dừng lại thì mau chóng tiến đến đón chào, ở trước màn xe uốn gối hành lễ với Tiết Thần: “Tiểu thư, chủ nhân nhà nô tỳ đã đợi lâu, nguyện cùng tiểu thư ngắm sao. Thỉnh tiểu thư thay đổi xe ngựa để nhập viên.”

Tiết Thần xốc lên màn xe, nhìn thoáng qua xe ngựa dưới cây hoa hòe, trong lòng lại âm thầm mắng Lâu Khánh Vân một trận. Bất quá mặt ngoài nàng cũng không dám lộ ra, rốt cuộc nàng vẫn muốn giữ gìn thanh danh. Về điểm này, Lâu Khánh Vân thật ra cũng làm đúng ý nàng, còn biết cho một tỳ nữ ra nghênh đón.

Từ trên xe ngựa đi xuống, Tiết Thần nhìn thoáng qua tỳ nữ kia, cũng không nhìn ra bất luận cảm xúc gì. Tiết Thần hít sâu một hơi nói với lão Vương: “Lão cứ ở bên ngoài chờ ta, nhiều nhất là nửa canh giờ ta sẽ ra.”

Lão Vương gật đầu xưng vâng, đánh xe ngựa tới ven đường. Tiết Thần chỉ chỉ hộ vệ phía sau nàng, hỏi tỳ nữ kia một cách mập mờ: “Tiểu thư nhà ngươi không ngại ta mang hộ vệ vào chứ?”

Tỳ nữ thật là lanh trí, mỉm cười nói với Tiết Thần: “Tiểu thư thật sự lo lắng quá nhiều, có tiểu thư của nô tỳ ở đó, trong Phù dung viên lại an toàn, hộ vệ của tiểu thư chỉ sợ đi theo cũng không có đất dụng võ.”

“...”

Tiết Thần bất đắc dĩ đành phải đem người lưu tại viên ngoại, một mình lên chiếc xe ngựa tinh xảo, chậm rãi đi vào Phù dung viên. Trong lòng Tiết Thần thắc mắc, nghe nói Phù dung viên chỉ mở ra vào một ngày đặc biệt, quan lại bình thường muốn tiến vào đều phải yêu cầu hẹn trước mới được, nhưng Tiết Thần không ngờ buổi tối mà nàng cũng có thể tiến vào, không khỏi lại một lần cảm khái trước đặc quyền của vị kia.

Xe ngựa chạy thong thả trong hoa viên một lát thì ngừng lại. Không đợi Tiết Thần tự xốc lên màn xe, tỳ nữ kia liền chủ động làm thay nàng, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười thật tươi, thật sự khiến người không chán ghét nổi, nói với Tiết Thần: “Tiểu thư thỉnh xuống xe, đã tới rồi.”

Tiết Thần thật sự không biết Lâu Khánh Vân bày ra nhiều trò như vậy để làm gì, nhưng nàng hiện giờ coi như đã "cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống", đành phải theo người ta mà thôi, đi một bước tính một bước. Vừa bước xuống xe ngựa, đập vào mắt nàng là hoa đăng sáng ngời bồng bềnh trên mặt sông ngay trước mặt. Tiết Thần nhận ra nơi này, đúng là Cảnh thúy viên bên trong Phù dung viên, lần trước Tiết Tú và Hàn Ngọc ở chỗ này "ngẫu nhiên gặp được" Nguyên công tử. Từ nơi này có một hành lang chín khúc thông đến tửu lầu trên mặt hồ. Nàng thậm chí còn nhớ rõ, lúc ấy hồ nước gợi sóng lăn tăn, nhưng hiện tại không thấy sóng nước, thay vào đó là vô số ngọn đèn hoa đăng như sao trên trời bồng bềnh trên mặt nước, thật giống như một bầu trời đầy sao lóng lánh.

“Những ngôi sao này có phải đẹp hơn so với lần trước hay không?” Một giọng nói đặc biệt thanh nhã từ chỗ tối truyền đến. Tiết Thần theo thanh âm nhìn lại, liền thấy Lâu Khánh Vân đang chống một tay dựa vào phía trên trụ cầu, mặc một thân quan phục màu đen bạc của Đại Lý Tự nhưng lại không chút nào tổn hao vẻ ngoài anh tuấn của hắn. Dưới ánh trăng, cả người Lâu Khánh Vân dường như được hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, tuấn mỹ như ngọc, đẹp như trích tiên.

Lâu Khánh Vân chậm rãi đến gần Tiết Thần, cảm nhận được hương bồ kết tươi mát quẩn quanh chóp mũi. Nàng mặc một thân áo váy giao lãnh màu sắc nhã nhặn, thoạt nhìn vừa đoan trang lại vừa tú lệ, gương mặt tinh xảo lúc này đang thập phần nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt đen nhánh tựa hồ chiếc gương phản chiếu ánh trăng, mỹ lệ như một tinh linh giữa trời đêm.

Tiết Thần nhìn quanh bốn phía, nha hoàn lúc nãy đưa nàng tới cùng xe ngựa sớm đã không biết biến đi đâu. Bốn phía ngoại trừ mặt sông lấp lánh thì nơi nào cũng nhuộm ánh trăng mờ ảo, không nhìn rõ ngọn nguồn. Trong lòng Tiết Thần đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi, không dấu vết lui một bước nhỏ, nhưng động tác lại không thể qua khỏi cặp mắt của Lâu Khánh Vân. Hắn nhắm mắt một bước đuổi kịp, đi đến trước mặt Tiết Thần, cong lưng nhìn thẳng vào mặt nàng hỏi: “Hiện tại biết sợ rồi sao?”

Tiết Thần không dám cùng hắn đối diện, vội vàng hạ ánh mắt xuống: “Đại công tử hẹn muội tới không phải để làm muội sợ chứ? Xa phu và hộ vệ đều ở bên ngoài đợi muội. Muội đã dặn bọn họ, nếu nửa canh giờ muội không ra thì bọn họ liền tiến vào tìm.”

Ngụ ý chính là, ngươi thành thật một chút cho ta, ta cũng có mang theo người lại đây đấy.

Lâu Khánh Vân đột nhiên cười to, dưới ánh trăng hắn cười sang sảng nhìn thật mê người, làm Tiết Thần trong lòng vô cùng rối rắm. Người này thật là lãng phí một bề ngoài tốt như vậy, hành sự lại không theo một khuôn mẫu nào, thật sự khiến người khó có thể đoán trước.

“Trời ơi, còn uy hiếp ta nữa chứ! Nha đầu này thật không biết tốt xấu, ta tốt bụng mời muội đến xem hoa đăng, như thế nào lời phát ra từ miệng muội lại biến ta thành kẻ xấu?”

Trải qua hai đời, Tiết Thần cũng chưa gặp qua người nào vô lại như vậy.

Dường như mình nói thế nào cũng đều sai, Tiết Thần dứt khoát mím môi không nói gì nữa. Lâu Khánh Vân thấy nàng nổi giận cũng không chọc nàng nữa, bèn làm hòa: “Được được. Không trêu muội nữa! Không phải hôm nay muội phái người đưa thư cho ta sao, có chuyện muốn nói với ta à?”

Tiết Thần đi đến bên hồ, thân hình nho nhỏ ngồi xổm một đoàn. Lâu Khánh Vân nhìn vậy cũng cảm thấy thú vị, học theo bộ dáng của nàng, cùng nàng ngồi xổm bên bờ sông. Tiết Thần dịch qua một bên bảo trì khoảng cách, ngoài miệng nói: “Những gì muội muốn nói đều đã viết trong thư, đâu cần phải cố ý gặp mặt để nói chứ? Bất quá nếu đã gặp thì muội cũng không khách khí.”

Lâu Khánh Vân duỗi tay ra, từ trên mặt nước vớt lên một ngọn hoa đăng hình đóa sen đưa tới trước mặt Tiết Thần, làm gương mặt nhỏ của Tiết Thần được chiếu sáng đẹp một cách đặc biệt. Toàn bộ gương mặt đều ửng hồng như đang thẹn thùng, đôi mắt đen láy phát ra tia sáng rực rỡ khiến người như say, còn nhỏ mà lại có ánh mắt thu hồn như vậy thật là hiếm thấy.

Trong đầu Lâu Khánh Vân lại nhớ tới lúc nàng hành sự, đanh đá như một con ngựa hoang không người thuần phục, không khỏi lại nở nụ cười: “Nói vậy giống như muội đã quá khách khí với ta rồi.”

Tiết Thần làm như không nghe thấy, châm chước từng câu nói: “Chuyện kia vốn dĩ cũng không phải muội khơi mào ra, chỉ là muốn báo cho công tử một tiếng. Đừng để đến lúc đó thật sự va chạm, không duyên cớ bị người ghi hận.”

Lâu Khánh Vân cười mà không nói nhìn nàng, sau một lúc lâu mới đem đèn hoa sen trong tay đưa cho Tiết Thần. Tiết Thần không hiểu hắn có dụng ý gì, tiếp nhận hoa đăng, ai ngờ Lâu Khánh Vân đột nhiên đứng lên nói: “Ta sẽ vớt cho muội một ngọn hoa đăng nữa, muội muốn cái nào?”

Tiết Thần vô ngữ nhìn hắn, cũng không biết những câu nói vừa rồi hắn nghe lọt vào tai được bao nhiêu. Bất quá mặc kệ thế nào, nàng đã giáp mặt trình bày với hắn, chuyện này hẳn là có thể an tâm đi giải quyết. Liếc mắt lướt qua mặt nước, Tiết Thần nhìn thấy một hoa đăng hình con thỏ, liền nhớ tới chú thỏ con múp míp trong viện của mình. Tiết Thần vừa định mở miệng thì thấy một cây móc đã duỗi về phía mặt nước, móc tới đúng là đèn con thỏ mà nàng vừa nhìn trúng.

Tiết Thần kinh ngạc quay đầu liếc Lâu Khánh Vân, trong lòng thắc mắc, sao hắn lại biết mình muốn đèn con thỏ?

Trong lòng vừa nghĩ như vậy lại không ngờ thật sự buộc miệng nói ra, chờ đến khi lời đã ra khỏi miệng Tiết Thần mới phản ứng kịp -- câu này vốn không nên hỏi.

Lâu Khánh Vân móc hoa đăng ra khỏi mặt nước, cẩn thận dịch đến trước mặt, gỡ xuống đưa đến tay nàng nói: “Ta chính là biết.” Nói xong câu đó có lẽ cũng cảm thấy có chút không ổn, vì thế Lâu Khánh Vân lại thêm vào một câu: “Nữ hài nhi không phải đều thích những động vật nhỏ hay sao? Tuy rằng muội không giống như tiểu hài nhi cùng lứa tuổi, nhưng sự yêu thích chắc cũng vẫn giống đấy chứ.”

“...”

Không thể phủ nhận, hắn thật sự nói đúng rồi.

Tiết Thần tuy nói là sống hai đời, nhưng trước sau không hề thể nghiệm qua sự yêu thích của thiếu nữ có tư vị gì. Nàng đối với những trang sức vàng bạc châu báu chỉ có thể nói là thỏa mãn nhu cầu chứ không phải là thích. Thứ nàng thích đúng là rất đơn giản, có khuynh hướng lãng mạn, cho dù không quá thu hút nhưng có thể làm nàng cảm thấy ấm áp.

Trong tay cầm đèn con thỏ, lại nhìn lướt qua mặt sông nổi trôi cả trăm ngọn đèn hoa đăng, Tiết Thần vừa khó hiểu vừa đồng thời cảm thấy dường như có chút vui vẻ.

Chưa từng có ai vì nàng mà bỏ ra quá nhiều tâm tư như vậy. Tuy nhiên phần tâm tư này lại làm nàng cảm thấy thập phần bất an.