Lâu Khánh Vân đi vào, nhìn thoáng qua mẫu thân đang hoang mang lo sợ, yên lặng thở dài, sau đó đi đến trước mặt Thịnh phu nhân đang quỳ dưới đất không chịu dậy, cong lưng lạnh lùng châm chọc: “Thịnh phu nhân dạy ra một nữ nhi rất tuyệt, thật sự biết cách hầu hạ nam nhân. Tam thúc của ta đã năm sáu năm nay không nạp thiếp, vậy mà nàng ta cũng có thể đuổi kịp.”
Thịnh phu nhân nhìn đại nam hài trước mắt đang cười như ma quỷ, cảm giác được một nỗi thất bại vô biên, bèn cúi mặt không dám cùng hắn đối diện, nhưng vẫn cố quật cường nói: “Không, Kiều nhi còn nhỏ như vậy, nàng mới mười lăm tuổi, làm thế nào, làm thế nào có thể gả cho Tam lão gia làm thiếp được chứ?”
Lâu Khánh Vân xua xua tay: “Không không, Thịnh phu nhân hiểu lầm, ta chỉ nói nếu phải làm thiếp cũng chỉ có thể làm thiếp cho Tam thúc mà thôi, nhưng Tam thúc có đồng ý thu nàng làm thiếp hay không thì ta đây cũng đâu biết chắc. Nếu ta là phu nhân, hiện tại phải đi cầu Tam lão gia, cầu ông ấy đại phát từ bi, đừng ngại nữ nhi mười lăm tuổi của phu nhân còn nhỏ mà không chịu nạp nàng làm thiếp, ngược lại phu nhân đến nơi này la khóc thì có ích gì? Dù sao người mà khuê nữ của phu nhân hầu hạ lại không phải là ta, thật sự không có lý do để phu nhân cầu ta nạp nàng! Nếu phu nhân cảm thấy cần người long trọng hơn xác nhận, vậy chúng ta hãy đi đến trước mặt Thánh thượng xin được phân xử công bằng, để xem cô nương không phải mất trong sạch cho ta thì ta có cần phải nạp nàng làm thiếp hay không?”
Thịnh phu nhân hoàn toàn tuyệt vọng, ngã ngồi trên mặt đất, thật lâu sau đều không động đậy một chút nào. Hiện giờ bà ta thật hối hận xanh ruột, lúc trước sao có thể tin lời Dư thị, cứ tưởng là chuyện tốt mà tới trêu chọc Diêm Vương này, hiện giờ "vừa mất ngựa lại thiệt quân", còn không có chỗ để nói rõ lí lẽ.
Tiễn đi ôn thần xong, Lâu Khánh Vân mới xoay người lại nhìn mẫu thân nhà mình. Trưởng công chúa Tuy Dương biết lúc này mình lại gây rắc rối, cũng không dám nhìn vào mắt nhi tử, cọ tới cọ lui đi tới bàn trà bên cạnh, đích thân rót cho hắn một chén trà, giọng điệu lấy lòng nồng đậm: “Ta liền biết bất kỳ chuyện gì cũng không làm khó được Khánh ca nhi, uống chén trà đi.”
“...”
Lâu Khánh Vân nhìn khuôn mặt ngây thơ hết ý kiến trước mắt, trong lòng tràn ngập buồn bực không chỗ phát tiết, thở dài thật sâu tiếp nhận chén trà từ tay mẫu thân, uống một ngụm xong mới đặt lên bàn rồi than: “Xem ra thật phải kiếm một tức phụ về đây để quản lý nương cho tốt mới được.”
Trưởng công chúa Tuy Dương đang muốn kêu nhi tử ngồi lâu một chút, nhưng cũng biết hiện tại bà nói nhiều sai nhiều, nghe được câu cuối cùng nhi tử để lại khiến Trưởng công chúa sửng sốt nửa ngày, những lời này... không phải là lời bà nên nói sao?
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần đang mài mực cho người nào đó đang nghiêng người phía sau án thư của nàng, nghe chàng ta thuật lại chuyện vừa mới phát sinh trong phủ Quốc Công. Mấy ngày nay, Lâu Khánh Vân cứ chạy đến phòng của nàng, đuổi cũng không đi, nàng lại không dám nháo lớn. Cũng may mỗi lần chàng ta đến cũng chỉ ngồi chơi, không làm ra hành vi sàm sỡ gì nên nàng cứ để mặc kệ, chỉ bắt buộc chàng ta nhất định phải qua giờ Tuất mới đến -- lúc ấy các nha hoàn của Thanh Tước cư đều trở về phòng ngủ, chỉ cần nàng chú ý che ánh đèn thì buổi tối cũng không ai tới quấy rầy.
Lâu Khánh Vân tới nơi này của nàng quả thực so với chủ nhân còn tự tại hơn, muốn làm gì thì làm, sách trên kệ còn biết rõ hơn so với nàng. Đã vậy, Đại thiếu gia còn đột nhiên nảy sinh hứng thú muốn vẽ tranh, nhất định lôi kéo Tiết Thần mài mực cho chàng ta, nói bậy bạ cái gì mà "hồng tụ thêm hương", Tiết Thần không lay chuyển được đành phải nghe theo.
Lâu Khánh Vân vừa vẽ vừa thuật lại cho nàng những chuyện thú vị xảy ra trong Quốc Công phủ, nghe được Tam phu nhân bị cạo đầu nhốt vào từ đường, Tiết Thần cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tam phu nhân vào từ đường, cả đời liền ra không được sao?”
Lâu Khánh Vân vùi đầu vẽ một con cá chép sặc sỡ, nhàn nhã trả lời: “Nếu không có đại công đức gì, chỉ sợ thật ra không được. Mực đậm hơn một chút, thêm ít chu sa.”
Tiết Thần nhìn chàng ta một cái, thầm nghĩ người này sai bảo thật đúng là không khách khí, nhưng động tác trên tay lại hoàn toàn nghe theo lời chàng nói mà làm.
“Đúng rồi, còn Ngụy gia kia thế nào? Dạo này không đến phiền nàng nữa chứ?” Lâu Khánh Vân vẽ xong vảy cá, vừa sửa sang lại những chỗ thiếu sót vừa hỏi Tiết Thần.
Tiết Thần nhìn nhìn Lâu Khánh Vân không trả lời thẳng câu hỏi chỉ nói: “Chàng đừng động tay vào, chuyện này để ta tự mình giải quyết là được.”
Lâu Khánh Vân đứng thẳng người, nhìn nàng tuyên bố một cách nghiêm trang: “Làm sao để như vậy được? Dám đến cửa tìm nàng gây phiền toái, ta mà mặc kệ thì còn là nam nhân sao?”
Tiết Thần hết ý kiến, thấy bộ điệu chàng ta giống như hoàn toàn đem nàng bảo hộ dưới cánh chim, Tiết Thần cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng vẫn nhịn không được thở dài do dự nói: “Ai nha, chàng mà ra tay là gây ra động tĩnh quá lớn! Bất quá chúng ta chỉ là một ít chuyện hậu trạch, chàng vừa ra tay lại trực tiếp huỷ hoại tiền đồ của người ta. Chuyện này có bao lớn đâu chứ, làm như ta không đủ thủ đoạn đến nỗi ngay cả hai người đàn bà đanh đá mà cũng trị không được.”
Lần trước nàng biết ngay Vương Hưng Châu bị bãi quan chính là Lâu Khánh Vân ở sau lưng giở trò quỷ, hơn nữa ngay cả một lý do đứng đắn cũng không cho người ta, làm Vương Hưng Châu hiện tại lo tìm quan hệ nơi nơi, quan viên nào cũng đều biết tin tức hắn đắc tội với thượng cấp, ngay cả Tiết Vân Đào trở về cũng nhắc đến vài câu, nghe nói người trong triều đều đang suy đoán rốt cuộc Vương Hưng Châu đắc tội với ai.
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, Tiết Thần thật sự không dám để Lâu Khánh Vân nhúng tay vào những chuyện này.
Lâu Khánh Vân nghe nàng nói như vậy bèn ngắm nàng một chút, dưới ánh nến nàng đẹp như tranh vẽ, gương mặt oánh khiết động lòng người, phảng phất như tỏa ra tia sáng, xinh đẹp khiến hắn không dời mắt được. Hắn thật sự yêu muốn chết cái kiểu mấy ngày nay hai người ở chung với nhau giống như một đôi phu thê, buổi tối đóng cửa phòng chỉ có hai người cùng nhau trò chuyện uống trà.
“Được được được, ta biết nàng có thủ đoạn, nhưng không phải ta sợ nàng mệt hay sao? Thu thập người cũng phải tốn nhiều tâm tư đấy.”
Thật ra vụ Vương Hưng Châu kia, Lâu Khánh Vân cũng không ngờ cuối cùng sẽ nháo lớn đến như vậy. Hắn chỉ muốn Binh Bộ tạm thời cách chức gã kia vài ngày để điều tra, dọa gã một chút để sau này gã biết đường mà ngoan ngoãn lại, nhưng không nghĩ tới quan trên ở Binh Bộ đã sớm nhìn gã không vừa mắt, đang lo không kiếm được cơ hội sửa trị gã, vì thế mới dựa vào cơ hội này dứt khoát lôi ra những sai phạm của gã rồi bãi chức ngay.
Lâu Khánh Vân biết Tiết Thần ngại hắn nháo ra động tĩnh lớn nên cũng có chút ngượng ngùng, bèn cười cầu tài với Tiết Thần cam đoan: “Được, lần tới ta sẽ kiềm chế.”
Nghe xong câu đó Tiết Thần mới không trừng chàng ta nữa, bèn kể về tình huống của Ngụy gia: “Ngụy gia dạo này tựa hồ lại gặp phải rắc rối khác, vài hôm trước còn phái Ngụy Nhiên -- à, chính là Tam muội của Ngụy Thanh -- tới tìm Thái thái, quy quy củ củ viết một giấy vay nợ năm trăm lượng, nói là tất cả tiền bạc trong nhà đều bị Vương thị cầm đi tặng người, bây giờ túng đến nỗi không có gì ăn. Ta cho người đi điều tra một chút, mới biết được Vương thị kia hóa ra đã đem hết tiền bạc trong nhà đưa đến Vệ Quốc Công phủ cho Tam phu nhân. Nói cho dễ nghe một chút thì Tam phu nhân của Quốc Công phủ thật sự là một nhân tài, vừa mở miệng là có thể lừa Vương thị hai ngàn lượng bạc.”
Lâu Khánh Vân biết chuyện này, nhìn Tiết Thần nghĩ có nên nói "đầu dây mối nhợ" cho nàng nghe hay không -- sở dĩ Vương thị tìm Dư thị mục đích chính là vì đối phó với nàng. Bất quá, nhìn ý cười trên vẻ mặt của nàng, Lâu Khánh Vân vẫn quyết định không nói. Thật ra cho dù không có chuyện của Thịnh gia thì hắn vẫn muốn áp chế Dư thị, bởi vì hắn đã biết Dư thị đánh chủ ý lên "Tâm can bảo bối" của hắn thì làm sao hắn có thể ngồi yên không nhìn đến? Đầu tiên là trừ bỏ nhũ nương bên người Dư thị, đang tìm cách nên xử trí Dư thị thế nào thì gã sai vặt trong phủ chạy đến Đại Lý Tự tìm hắn, nói Dư thị muốn nháo ra chuyện trong phòng của hắn -- Dư thị cũng không thể ngờ được, muốn dùng bạc thu mua người trong viện của hắn, vừa cho tiền xong thì gã sai vặt liền đi báo cho hắn ngay -- lúc đó hắn mới chuyển Thịnh Thiên Kiều đến giường Tam thúc Lâu Hải Chính, nháo ra sự tình như thế.
Thật đúng lúc cho hắn một cơ hội quang minh chính đại thu thập Dư thị, cứ theo kế hoạch như vậy thì cho dù Dư thị bị chỉnh cũng không có ai sẽ hoài nghi trên người "Tâm can bảo bối" của hắn.
“Người nàng sai đi điều tra cũng quá lợi hại. Có phải tên là Nghiêm Lạc Đông hay không?” Lâu Khánh Vân buông bút, một bức họa đã vẽ xong xuôi, đưa Tiết Thần giơ lên cho hắn ngắm nghía trên dưới một lượt.
Nghe Lâu Khánh Vân nhắc đến tên Nghiêm Lạc Đông, Tiết Thần không khỏi ngạc nhiên: “Chàng biết ông ta sao?”
Lâu Khánh Vân cười hắc hắc, cũng không nói nhiều, chỉ trả lời một cách "ba phải": “Người bên cạnh nàng ta đều biết. Nghiêm Lạc Đông này là một nhân tài, lần tới ta cần người phụ giúp nàng cho ta mượn dùng nhé.”
Tiết Thần nhìn chàng ta không trả lời, cầm bức họa đi qua rèm châu vào phòng khách. Lâu Khánh Vân thấy nàng không đáp lời liền đuổi theo, duỗi tay bắt lấy ống tay áo định giữ nàng lại. Ai ngờ không khống chế sức lực kéo Tiết Thần về phía sau hơi mạnh làm nàng thiếu chút nữa té ngửa, Lâu Khánh Vân thấy thế vội vàng ôm lấy nàng, bốn mắt nhìn nhau, không khí tức khắc trở nên mất tự nhiên.
Lâu Khánh Vân chỉ cảm thấy vòng eo ở trong tay nhỏ nhắn mềm mại như cành dương liễu, uyển chuyển nhẹ nhàng như lông chim, nhìn gương mặt gần ngay trước mắt càng thêm mỹ lệ động lòng người. Lâu Khánh Vân chỉ cảm thấy men tình đang nhanh chóng dậy lên trong lòng, chậm rãi đưa mặt lại gần, mắt thấy môi sắp sửa tiếp xúc với bờ môi tuyệt vời kia, Tiết Thần đột nhiên hoàn hồn nghiêng đầu làm môi hắn chạm vào hư không. Tuy là như vậy nhưng Lâu Khánh Vân cũng không muốn rời đi, nhân thể đem gương mặt dán lên cổ của nàng, chóp mũi nhanh chóng hít vào hương thơm đặc trưng của nàng như thần dược làm say lòng người.
Trực giác của Tiết Thần mách bảo nếu cứ tiếp tục tư thế như vậy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, bèn ra sức giãy giụa. Lâu Khánh Vân thật vất vả mới khống chế được nàng, chặt chẽ ôm nàng vào lòng ngực, cũng không tính toán dễ dàng từ bỏ cơ hội khó được này, hơi chút vô lại yêu cầu: “Nàng để ta hôn một cái ta liền buông tay.”
Tiết Thần chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn lên gò má, đỏ lan ra cả hai bên tai, hoang mang lo sợ. Bộ dáng kinh hoảng càng làm Lâu Khánh Vân cảm thấy đáng yêu cực kỳ, đang muốn không màng tất cả nhào lên, lại cảm thấy mu bàn chân nhói lên một cái. Bị đột kích bất ngờ nên sức lực hai tay của Lâu Khánh Vân lỏng ra một chút, Tiết Thần liền nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng tay trốn qua bên cạnh, run rẩy đứng trước chụp đèn vừa tức vừa bực đuổi người: “Thời điểm không còn sớm, chàng phát bệnh rồi, mau trở về đi thôi.”
Hai người mấy ngày nay đều ở chung một chỗ, Lâu Khánh Vân đương nhiên biết Tiết Thần cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là có chút không thể tiếp thu mà thôi. Hắn nghĩ thầm cũng không nên lập tức dọa sợ "Tâm can bảo bối", nếu không sau này hắn lại khó tiếp cận nàng, càng đừng nói giống như mấy ngày nay, bình tĩnh lại ấm áp ở chung với nhau. Hắn cảm thấy bản thân cũng không phải loại người háo sắc, so với việc tìm được một người có thể gắn bó cả đời bên hắn, vậy chỉ cần khắc chế một ít dục vọng nho nhỏ thì đâu thành vấn đề.
Lâu Khánh Vân lập tức thở ra một hơi, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói theo lời của nàng: “Được rồi được rồi, thời điểm không còn sớm ta nên trở về uống thuốc, ngày mai ta lại đến.”
Nói xong liền đi đến trước cửa sổ phía Tây, làm bộ dùng dằng nửa muốn đi nửa không, cố ý nói: “Ta thật phải đi rồi.”
Tiết Thần bị động tác lưu manh của chàng ta chọc cười, ra vẻ tức giận trợn mắt liếc chàng ta một cái: “Phải đi thì đi mau lên, nhìn thấy phiền!”
Đối thoại ve vãn mắng yêu mập mờ như vậy làm Lâu Khánh Vân cảm thấy tâm tình cực tốt, cũng không dây dưa nữa, xoay người một cái liền nhảy ra khỏi cửa sổ vào trong bóng đêm.
Tiết Thần đi trước cửa sổ, nhìn theo bóng dáng đã biến mất của chàng, trong lòng hiện lên một trận mất mát, bất quá chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại, tự bảo chính mình không thể mềm lòng. Cho dù trong lòng thật sự thích chàng nhưng cũng không thể càn rỡ quá mức, đối với bọn họ mà nói, giữ gìn giới hạn cuối cùng trước khi kết hôn vẫn rất quan trọng.
Tiết Thần nghĩ đến đây, trên mặt lại đỏ bừng một trận, đóng cửa sổ lại, cả người liền nhào lên giường đệm úp mặt vào trong chăn -- nàng thật đúng là bị Lâu Khánh Vân dạy hư, hiện giờ ngay cả hai chữ kết hôn cũng nghĩ tới một cách tự nhiên như vậy, quả thật là không thể cứu được nữa rồi!