" Hôm nay cảm thấy như thế nào? " – Kỳ Hủ Thiên tựa vào ghế phê duyệt tấu chương, không chút để ý lật xem những văn kiện khẩn cấp mà các đại thần trình lên, phê duyệt như nước chảy mây trôi, phong thái ung dung, thoải mái. Khiến cho Kỳ Minh Nguyệt không khỏi hoài nghi hắn đang xem không phải là " Gia cấp kiện "(*) do Lưu Dịch mới vừa đưa tới, mà chẳng qua chỉ là những việc như một vị nương nương nào đó đánh rơi chiếc kim thoa nên muốn hướng hắn lấy cái khác.
" Đã hơn hai tháng, vết thương cũng đã hồi phục. " – Kỳ Minh Nguyệt không nhanh không chậm, tiếp tục cầm bút chăm chú viết.
Kỳ Hủ Thiên cầm bút lông tiện tay ném một cái, để cho Lưu Dịch đi vào đem những văn kiện đã phê ra ngoài.
" Đang viết cái gì? "
" Binh sách " – Văn tự của Thương Hách với điều y từng biết cũng không quá khác biệt, nhưng cũng có chỗ không giống, nó giản lược hơn so với loại phồn thể mà y biết, muốn xem hiểu thì không khó, chỉ là về mặt viết mới thật làm cho y đau đầu.
" Úc? Sao chép binh sách để làm gì? " – Kỳ Hủ Thiên rời khỏi vương tọa bên trong ngự thư phòng, cúi đầu kề bên tai Kỳ Minh Nguyệt nhẹ giọng cười hỏi:
" Chẳng lẽ Minh nhi tuổi còn nhỏ mà lại muốn chinh chiến sa trường sao? Phụ hoàng sẽ không nỡ đấy. "
Cố ý thổi vào trong tai y một luồng hơi nóng, làm cho Kỳ Minh Nguyệt ngừng bút một chút, dùng sức nắm chặt lại, ngẩng đầu hướng về phía hắn đang ở bên cạnh nói:
" Dùng để luyện chữ " – Miễn là phụ hoàng không quấy rầy y, y hẳn là sẽ viết được rất tốt, nhíu mày nhìn giấy tự, y bất đắc dĩ hỏi:
" Phụ hoàng xem ra thực nhàn rỗi a, tấu chương toàn bộ phê duyệt xong rồi sao? "
Kỳ Hủ Thiên đứng dậy vung tay lên
" Những việc nhỏ như vậy cần gì phụ hoàng phê duyệt, nếu toàn bộ đều chờ phụ hoàng xử lý thì những kẻ kia dùng để làm gì? " – Nói xong lại cho Lưu Dịch đem toàn bộ đống còn lại mang ra ngoài, " Để bọn họ tự nghĩ biện pháp, chờ trẫm xem nếu cảm thấy không được tốt, trong triều bất lưu người vô dụng, nên như thế nào bọn họ tự khắc hiểu. "
" Vâng. " – Lưu Dịch lại lui ra ngoài, biết có một số người xui xẻo.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh, đàn hương nhàn nhạt từ lư hương chậm rãi phiêu tán ra, Kỳ Hủ Thiên mang theo hương vụ trên người đi đến bên cạnh Kỳ Minh Nguyệt, xoay người vén tóc trên trán y qua một bên, nhìn kĩ vết thương
" Ân, quả nhiên đã nhạt đi, phục dùng vài ngày nữa sẽ không nhìn ra, tác dụng của bạch phù quả nhiên công hiệu. "
" Phụ hoàng... " – Kỳ Minh Nguyệt hết cách đành buông bút, " Nếu phụ hoàng quá mức nhàn rỗi, chi bằng đi một chút về phía hậu cung, các phi tần cùng hoàng tử nhìn thấy phụ hoàng chắc sẽ rất vui mừng. "
" Nhàm chán thì đi tiêu khiển cũng được, nhưng nếu Minh nhi ở chỗ này với ta, phụ hoàng lại như thế nào cảm thấy nhàm chán được. " – Kỳ Hủ Thiên ngồi xuống, đem y ôm vào trong lòng, hôn lên vết thương trên trán, " Ở Huyễn Thiên điện đã quen chưa? "
" Nếu phụ hoàng khi ngủ đừng đem ta ôm chặt như vậy, Minh Nguyệt sẽ dễ thích ứng hơn ". – Từ khi vào Huyễn Thiên Điện, Kỳ Hủ Thiên đem y cùng mình ngủ chung với nhau, Hồng Tụ và Oánh Nhiên cũng theo đến, chuyên phụ trách việc vặt hằng ngày cho y.
Kỳ Hủ Thiên cúi đầu, chán hai người chạm nhẹ vào nhau, lúc này cảm thấy hơi thở của nhau gần chỉ trong gang tấc, hai người một lớn một nhỏ đều nhìn tâm tình ở trong mắt của đối phương, trong lòng đều là chấn động, Kỳ Hủ Thiên tâm tình phức tạp mở miệng nói:
" Có lúc phụ hoàng thật lo lắng khi tỉnh lại thì Minh Nhi đã không còn ở đây nữa, xuất cung mà rời khỏi phụ hoàng, đây không phải là điều ngươi vẫn luôn muốn làm đó sao? "
Kỳ Minh Nguyệt phút chốc mở to mắt, lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, y không biết vì sao người nam nhân này có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng y, ngay cả chính y còn chưa kịp hảo hảo tính toán kế hoạch, " Phụ hoàng..." – Lần đầu tiên y cảm thấy kêu ra hai chữ này không được lưu loát, " Ý nghĩ của Minh Nguyệt rõ ràng đến như thế sao? "
" Chỉ là cảm giác " – Kỳ Hủ Thiên cười khẽ, " Minh nhi dù sao cũng làm cho người ta cảm thấy rằng, cho dù ôm vào trong ngực, ngươi vẫn là thuộc về chính ngươi, chỉ cần ngươi muốn, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể rời đi, và sẽ không quay đầu lại. "
" Không sai, Minh Nguyệt sở dĩ còn ở lại nơi này, là bởi vì phụ hoàng đãi Minh Nguyệt tốt lắm, mà ta cũng cần quyền lợi và địa vị của phụ hoàng để đảm bảo tự thân an toàn, vừa lúc phụ hoàng cũng như ta, thực cảm thấy hứng thú, nếu như đã thế, Minh Nguyệt và phụ hoàng đều có cùng nhu cầu, lại có gì không tốt chứ? " – Lần thứ hai mở mắt ra, Kỳ Minh Nguyệt đã lộ ra nụ cười ấm áp, bình tâm tĩnh khí cười hỏi.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận hoặc là thất vọng, không ngờ Kỳ Hủ Thiên lại cười ra tiếng, nhìn vẻ thích thú trong mắt hắn, Kỳ Minh Nguyệt không giải thích được, Kỳ Hủ Thiên đem y ôm trọn vào ngực, cố gắng nén một trận cuồng tiếu than nhẹ:
" Minh nhi thật là Minh nhi của phụ hoàng a, đáng yêu như vậy, phụ hoàng nên bắt ngươi làm sao cho tốt đây? Thật sự... Nghĩ muốn sớm đem ngươi ăn luôn a..." – Sự sung sướng cùng hứng thú run rẩy lộ ra trong lời nói, còn có không thể ức chế hưng phấn.
Càng là lộ ra bản tính cùng bề ngoài bất đồng, Kỳ Hủ Thiên càng là đối với đứa nhỏ này vừa mê muội, thân thiết lại xa cách, lúc nào cũng ngụy trang chính mình, không thì vì quyền lợi chính mình mà lo lắng, xem ra Minh Nguyệt lại như nước trong suốt như nguyệt sáng tỏ a, hiện giờ nghĩ đến, tên này thật đúng là không đặt sai.
" Nhanh lớn lên đi, Minh nhi tương lai sẽ trở nên như thế nào đây? Phụ hoàng thật sự chờ không kịp muốn thấy rồi." – Thì thầm gần khóe miệng y rồi nhẹ nhàng hôn một cái, thấy y hiếm có được bộ dáng ngốc nghếch như vậy, Kỳ Hủ Thiên lại khẽ cười một tiếng, " Minh nhi cũng ngàn vạn lần đừng làm cho phụ hoàng thất vọng..."
Bên trong đang nói đến đó, bỗng nhiên thanh âm của Lưu Dịch từ ngoài cửa truyền đến:
" Bệ hạ, Đại điện hạ tiến đến thỉnh an. "
" Cho hắn vào " – Nghe thấy tiếu âm của Kỳ Hủ Thiên từ bên trong truyền đến, Lưu Dịch đẩy cửa ra, ý bảo Kỳ Mộ Thịnh bên cạnh đi vào.
"... Phụ hoàng hôm nay... Thật cao hứng sao? " Kỳ Mộ Thịnh đứng rụt rè, thấp giọng hỏi Lưu tổng quản đang mở cửa thay hắn.
" Bệ hạ xem ra tâm tình không tệ. " – Lưu Dịch nhẹ giọng đáp, Kỳ Mộ Thịnh thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần đến thỉnh an phụ hoàng hắn đều thấp thỏm không yên, phụ hoàng đối hắn thái độ khi tốt khi xấu, có khi là vẻ mặt mỉm cười thân thiết hỏi hắn học tập như thế nào, có khi lại dửng dưng chỉ là liếc hắn một cái liền kêu hắn đi ra ngoài, mẫu phi nói muốn cho phụ hoàng vui vẻ, hắn cũng muốn phụ hoàng chú ý chính mình nhiều một chút, cho nên vẫn rất khổ tâm, sợ chính mình làm bậy nói sai, sau đó lại nghe nói, chỉ cần phụ hoàng tâm tình được tốt sẽ thấy vẻ mặt ôn hoà ít nhiều kiên nhẫn, mới vừa rồi chờ ở cửa nghe thấy tiếng cười ở bên trong, có lẽ nghị sự đại thần nói chuyện gì đó tốt, làm cho phụ hoàng vui vẻ, như vậy hôm nay phụ hoàng nhất định sẽ đối chính mình nở nụ cười.
Chỉnh sửa lại y bào, hắn thật cẩn thận phóng nhẹ cước bộ đi vào.
Nghe thấy phía sau đại môn nặng nề khép lại, Kỳ Mộ Thịnh hướng vào trong rồi đi vài bước, bên trong cánh cửa, hương mạc mờ ảo lượn lờ, cho dù có bay qua cánh cửa cũng như trước lượn lờ quanh quẩn trong không khí không có tán đi, mới vừa rồi tiếng cười còn chưa dứt thì đột nhiên im ắng, làm cho hắn không khỏi một trận sợ hãi, cẩn thận hướng mặt về phía tọa ỷ(*).
" Nhi thần thỉnh an phụ hoàng. " – Hành lễ xong cúi đầu đứng ở nơi đó.
" Ân. " – Ngữ thanh trả lời không lạnh không nhạt từ bên kia truyền đến, chỉ thấy phụ hoàng ngồi ở bên trái để hé ra một cái thư trác tinh xảo, lúc này phụ hoàng đang ngồi trên cái ghế sau bàn, nghiêng người, cánh tay gác lên trán tựa vào thành ghế, trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười mà hắn chưa bao giờ gặp qua, đang mỉm cười trêu đùa cùng đứa trẻ đang ngồi trong lòng.
" Minh nhi không ngoan a, phụ hoàng chẳng qua là nếm một cái, như thế nào lại tức giận chứ? " – Nói xong lại là một trận cười nhẹ.
" Ta không có tức giận " – Nếu phụ hoàng chỉ là " Nếm một cái " nếu có thể không đưa đầu lưỡi luồn vào trong, y nghĩ sắc mặt của y sẽ tốt hơn một chút, – " Nguyên lai phụ hoàng là một người không thủ tín " – Hắn rõ ràng đáp ứng là sẽ không có cử chỉ quá mức.
" Phụ hoàng không thủ tín chỗ nào chứ? Minh nhi cũng không nói qua, như thế nào mới xem như quá mức." – Kỳ Hủ Thiên nhìn y bĩu môi, mỉm cười giảo hoạt.
Kỳ Mộ Thịnh thấy hoàng đệ Kỳ Minh Nguyệt được phụ hoàng ôm vào trong lòng, nhìn y cười nói cùng phụ hoàng, hai người không coi ai ra gì, trong lòng bỗng nhiên tràn ra một loại mùi vị nói không nên lời, mới vừa rồi... Đó là y làm cho phụ hoàng thoải mái như thế sao?
Vì cái gì hắn Kỳ Mộ Thịnh lại không được như vậy? Mẫu phi không phải nói phụ hoàng sớm muộn gì cũng đem ngôi vị Thái Tử truyền cho hắn sao? Dù sao thì hắn vẫn là Đại hoàng tử, phụ hoàng nên là thích hắn, chỉ là chính mình quá nhát gan, không bằng hoàng đệ y như vậy dám thân cận phụ hoàng thôi. Vì thế to gan, đi vài bước về phía trước, làm cho trên mặt bày ra một vẻ tươi cười, nhẹ nhàng cẩn thận mở miệng tiếp lời:
" Là phụ hoàng ăn thứ gì tốt của hoàng đệ mà hoàng đệ không vui vậy? "
Kỳ Minh Nguyệt thích thú nhìn vị " Hoàng huynh " này của y
Bạn đang
" Không sai, phụ hoà ng lòng tham không Äáy, giả dá»i khinh ngÆ°á»i, hoà ng huynh ngÆ°Æ¡i nói nên là m cái gì bây giá»? "