Kì Hủ Thiên sao lại không biết tâm tư của Minh Nhi, khiến cho hắn gặp hai huynh muội kia, lại ở trước mặt bọn họ thản nhiên lộ quan hệ của hai người, vốn là muốn cho hắn yên tâm, cũng là nhân dịp này làm cho hai người kia không còn tiếp tục dây dưa, nhưng xem ra, hai người kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha như thế, dựa vào sự bất phàm Minh Nhi, hắn đã biết từ nay về sau chắc chắn gặp gỡ không ít người ái mộ y, nếu không tin tưởng Minh Nhi, đó là khinh thường bảo bối của hắn. Chỉ là, đối với câu hỏi này của Minh Nhi, còn có phiên tâm tư kia của y, hắn vẫn là có chút dở khóc dở cười: “Minh Nhi quả thực như thế sốt ruột? Phải biết ngươi bây giờ còn nhỏ, chỉ sợ...” Ánh mắt tối hướng dưới thân Minh Nhi quét tới, Kì Hủ Thiên tà tà cười, trong đó hàm nghĩa gì không nói cũng hiểu.
Nghe xong lời ấy, Kì Minh Nguyệt hơi hơi nhíu mày, lập tức lại thoải mái giãn ra, vẫn quấn quít lấy mấy lọn tóc trong tay, tiến sát lại người Kì Hủ Thiên, trong đôi mắt hơi khép một nửa nhìn không rõ thần sắc, Kì Hủ Thiên thấy hắn tiến sát lại, hơi thở nóng hổi phất đến trên mặt, bên tai đã nghe thấy Minh Nhi nói nhỏ, giống như tình thế bắt buộc, hàm chứa vô cùng tự tin cùng nói không hết mị hoặc: “Minh Nguyệt không vội, luôn luôn sẽ có một ngày...... Sẽ làm Phụ Hoàng biết sự lợi hại của ta, đến lúc đó liền cũng biết Phụ Hoàng ở ta dưới thân...... Chính là loại cảnh tượng nào …”
Nói xong câu nói đó, Kì Minh Nguyệt gợi lên khóe môi, càng tiến sát vào thêm một chút, đặt miệng đằng sau tai của Phụ Hoàng hơi hơi dụng lực, lại khẽ liếm một chút rồi mới đứng thẳng thân mình, nhìn thấy phía sau tai Phụ Hoàng đã có điểm hồng ấn, trong lòng thực tại sung sướng, cười khẽ xoay người sang chỗ khác, nghiêng đầu cười hỏi: “Phụ Hoàng tính toán nghỉ ngơi bao lâu, không phải còn muốn nhanh chạy đi về sao?”
Không nói bất động, mặc hắn cười đùa, trong ánh mắt của Kì Hủ Thiên thủy chung hàm chứa sủng nịch tán thưởng, tại đây trên đời này cũng chỉ có một mình Minh Nhi dám đối với hắn như thế, nặng nề cười khẽ vài tiếng, đối với lời nói lúc trước của hắn cũng không có ý phản đối, đứng dậy, hắn dừng một lát, tiếp theo mới trả lời câu hỏi phía sau của hắn: “Ban đầu là muốn quay về, nhưng lúc này, Phụ Hoàng sửa lại chủ ý...” Từ lúc đứng ở phía sau bình phong, nghe tiếng động huyên náo ở gian ngoài, trên mặt hắn lộ ra vẻ hứng thú: “Lâu không giao thiệp với giang hồ, mà nay xem ra, tựa hồ vẫn là thú vị như thế a” không biết nghĩ tới chuyện gì, Kì Hủ Thiên ý cười bên môi lại càng tăng thêm vài phần: “Có người khơi mào sự hưng trí của Phụ Hoàng, càng nghĩ, càng cảm thấy được vẫn là nơi này thú vị hơn trong cung một ít, nếu Vân Hạo Sơn Trang náo nhiệt như thế, chúng ta không đi không phải là rất đáng tiếc.”
“Phụ Hoàng tính toán tham gia Thiên Hạ Đại hội?” Nhận thấy được trong nháy mắt vừa rồi xuất hiện một hơi thở, Kì Minh Nguyệt có vài phần đoán được hắn trong miệng nói “Có người” chỉ chính là ai, Nguyễn Thiên Kì cùng Nguyễn Tử Liên căn bản không thể làm cho Phụ Hoàng để ở trong lòng, chỉ sợ chân chính dẫn tới sự hứng thú của Phụ Hoàng, vẫn là Thiên Hạ Đại Hội đã bị An Dương đặt mưu đồ, thậm chí có thể là Lan Cẩn hành tung mơ hồ vô cùng thần bí. Dù chưa nhìn thấy thân ảnh của ảnh vệ, nhưng Phụ Hoàng ra cung, nhất định có không ít ảnh vệ theo tùy tùng, tỷ như mới vừa rồi, mạt hơi thở kia không thấy bóng dáng, chỉ vừa hiện liền đạm nhạt đi, có thể là ảnh vệ đi sơn trang tra xét đã đem về tin tình báo nào đó, chưa nói đến những mật sử do Phụ Hoàng cử đi vốn đã ở bên trong trang…
Dựa theo tất cả những phán đoán các loại khả năng có thể xảy ra, trên khuôn mặt Kì Minh Nguyệt cũng hiện ra vài phần ý cười: “Chẳng lẽ là trong Vân Hạo Sơn Trang có biến cố, Phụ Hoàng chính là đã thu được tin tức? Mật sử của người ở bên trong trang, tất nhiên sẽ không vô công ở không, nếu là có thể làm cho Phụ Hoàng cảm thấy hứng thú, kia nhất định là so với nghi thức trong cung thú vị hơn nhiều.”
“Minh Nhi đoán không sai, Vân Hạo Sơn Trang quả thật có việc phát sinh” mới vừa rồi thu được mật báo của ảnh vệ, hắn liền sửa lại chủ ý, nếu đã phân phó Lưu Dịch đem sự vụ trong hậu cung sắp xếp ổn thỏa, chuyện vụ trong cung đã có Lưu Dịch xử trí cũng không có gì khó khăn, nếu có chuyện gì quan trọng, chắc chắn y sẽ sai người truyền tin, so sánh một chút, vẫn là Thiên Hạ Đại Hội ở Vân Hạo Sơn trang càng hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn: “Mới vừa rồi thu được tin, Lan Cẩn tựa hồ đã hiện thân ở vùng phụ cận sơn trang, ít ngày nữa sẽ đi tới bên trong trang.”
“Chớ trách Phụ Hoàng lại sửa lại chủ ý, chuyện thú vị như thế, sao có thể bỏ qua, Minh Nguyệt đối với Lan Cẩn kia đích thực tò mò, không biết người được xưng là bác học đa tài lại mang theo nhiều bảo bối trong bảo khố như thế chính là có bộ dáng như thế nào.” Truyền nhân của Huyền Thai Lão Nhân, mấy chục năm mới có một lần truyền thừa, lần này Lan Cẩn hiện thân, nếu thực sự có năng lực như thế, chỉ sợ là sẽ dẫn tới thiên hạ đại loạn, bỏ qua một bên tài học vấn của hắn, chỉ bằng vào tài bảo vàng bạc của hắn, liền đã có thể dẫn tới người trong giang hồ khao khát truy đuổi, bất luận khi nào, chỉ cần nghe nói có tài bảo, liền tổng hội làm cho ý nghĩ của người ta nóng lên, lần này hắn xuất hiện, không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió.
“Phụ Hoàng cũng thực là rất hiếu kì a.” Lan Cẩn ở Thương Hách hiện thân, An Dương tất nhiên sẽ không ngồi xem, đến tột cùng sẽ có hành động gì, hắn nhưng thật ra thực là chờ mong.
Nghe tiếng động huyên náo ở gian ngoài, Kì Hủ Thiên cất bước đi ra ngoài, bán trương mặt nạ ở trong không trung họa xuất một đạo kim mang, hắn vừa xuất hiện, giang hồ nhân sĩ có mặt ở đó nhất thời cấm thanh, bị khí thế của hắn sở nhiếp, trong tửu lâu cũng không còn tiếng vang nào, chỉ thấy hắn tùy tay vứt cho tiểu nhị một tấm ngân phiếu, bộ dáng không coi ai ra gì, đã bước ra khỏi tửu lâu.
Thấy Phụ Hoàng không hề thu liễm hơi thở, thẳng rồi đi ra ngoài, kia bừa bãi mà lại tà tứ khí thế đã khiến mọi người nín thở không nói, hắn lại vẫn hắn như xưa, nhưng lại đứng ở trước cửa tửu lâu đợi y đi ra ngoài, Kì Minh Nguyệt không khỏi cười khẽ gọi Vô Hào tùy theo phía sau người, cũng làm như không có việc gì bước chân đi ra.
Chỉ thấy ở ngoài tửu lâu, Phụ Hoàng hai tay chắp sau lưng, mặt nạ màu vàng dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng mũi nhọn quỷ bí, tóc đen ở trong gió có chút vi loạn, cũng có loại cuồng thái nói không nên lời, lúc này Phụ Hoàng đang nhìn thẳng vào y, chính là tùy ý đứng một chỗ, đầy người tà mị cùng hơi thở nguy hiểm cũng đã đủ khiếp người, hấp dẫn ánh mắt mọi người, đồng thời cũng làm cho người ta kinh hãi không thôi.
Không nhanh không chậm tiêu sái đi đến bên cạnh hắn, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu cười với hắn: “Ám Hoàng quả nhiên bất phàm, chỉ vừa hiện thân đã chọc đến sự chú mục của tất cả mọi người, xem ra Phụ Hoàng là có ý muốn tái xuất khuấy động giang hồ.” Đưa mắt nhìn một vòng mọi người trong tửu lâu đang ở phía xa xa, hắn đã có thể dự đoán được, mấy ngày sau này nhất định là sẽ không nhàm chán.
“Nếu có thể xứng đôi cùng Thủy Nguyệt Công Tử, Phụ Hoàng cũng chỉ có thể quang minh chính đại đường hoàng xuất hiện, hay là Minh Nhi cảm thấy được Phụ Hoàng ăn mặc rất gây chú ý?” Nhìn nhìn quần áo oánh bạch như tuyết trên người, Kì Hủ Thiên nhíu nhíu mày.
“Mặt nạ kia mới là vật đáng chú ý, chỉ là Phụ Hoàng đội nó, nhưng cũng rất thích hợp, Minh Nguyệt nhìn thấy thật ra rất thích.” Tổng so với dịch dung còn tốt hơn vài phần, tướng mạo của Phụ Hoàng vốn là bộ dáng mà hắn rất thích, nếu là dùng cách khác che dấu, liền rất đáng tiếc, huống chi Phụ Hoàng đội mặt nạ cũng không che dấu đi khí chất trên thân của hắn, hình dáng hiện ra vẫn tuấn mỹ như trước, chỉ là càng tăng thêm nhiều một chút cảm giác thần bí cùng tũy tiện.
“Bộ dáng như thế này cùng trong cung bất đồng, nhưng lại nhạ đắc Minh Nhi đối với Phụ Hoàng động tâm?” Kì Hủ Thiên trên miệng trêu ghẹo, kéo ôm lấy thân mình của y, hướng tới xe ngựa bước vào.
“Nếu là động tâm thì sao?” Ngồi vào bên trong xe, Kì Minh Nguyệt tà tứ tựa vào trên nhuyễn điếm, nhướn mày cười hỏi.
Đưa tay tháo bỏ mặt nạ trên mặt xuống, trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua một mạt dị sắc, Kì Hủ Thiên lược lược nâng lên khóe môi, đầu ngón tay đã di chuyển khơi mào vị trí nhạy cảm phía dưới của hắn: “Minh Nhi chẳng lẽ không phải biết rõ ….” Một ngón tay ở trên môi hắn cọ vài cái, nhìn cặp môi kia khẽ nhếch lên, hắn nhịn không được cúi người tiến tới, hàm ngậm vào trong miệng nhấm nháp.
“Minh Nguyệt nhớ rõ...... Phụ Hoàng vốn là nhớ ta chạy đi vất vả.” Cùng chiếc lưỡi của Phụ Hoàng dây dưa một phen, hơi hơi dời môi ra, hắn làm sao lại không biết ý trong câu nói đó của Phụ Hoàng, trong mắt mỉm cười, lộ ra vài phần chế nhạo trêu tức, hắn nhắc nhở nói.
Bàn tay đã theo thắt lưng mê người kia di chuyển đi xuống, Kì Hủ Thiên lộ ra một mạt tà cười: “Minh Nhi chính mình cũng nói, cũng không vất vả như thế, mà nay cũng đã nghỉ ngơi một đêm rồi, Phụ Hoàng nếu là lại nhịn xuống nữa, liền đến phiên Phụ Hoàng vất vả, Minh Nhi có thể nhẫn tâm thấy ta như thế?” Cầm lấy hai cổ tay của Minh Nhi kéo xuống phần phía dưới thân của y, Kì Hủ Thiên cười đến dũ phát tối tà khí. (Htrần: Thiên ca! Lại động dục!!! (_ _|||)
Kì Minh Nguyệt bàn tay nắm lấy lửa nóng kia, hơi hơi dụng lực, phát hiện vật nóng rực vật kia càng trở lên cực đại, bên môi cũng nâng lên mỉm cười: “Quả thật là vất vả đích thực a, không bằng để cho Minh Nguyệt giúp Phụ Hoàng phân ưu.” (Htrần: Minh Nhi! …… *á khẩu* (_ _ ||||||)
“Phụ Hoàng đang chờ những lời này của Minh Nhi a, không biết Minh Nhi tính toán dùng loại phương pháp nào?” Đem cơ thể của Minh Nhi ấn vào trong lồng ngực, phát hiện dưới thân hắn cũng đã nổi lên phản ứng, bất giác nhẹ nhàng cười, lập tức, ngữ thanh tối trầm thấp liền ở bên tai Kì Minh Nguyệt vang lên: “Nguyên lai Minh Nhi cũng động tình a.”
“Minh Nguyệt như thế, hiển nhiên là bởi vì Phụ Hoàng” đem dục vọng dưới thân cùng hạ phúc của Phụ Hoàng kéo dính sát vào nhau, lúc này tình niệm trong lòng dĩ nhiên là bị khơi mào, hai người cọ sát vật lửa nóng của đối phương, Kì Hủ Thiên chỉ nghe trong miệng hắn tiếp tục nói: “Phụ Hoàng tính toán như thế nào, Minh Nguyệt nguyện bồi tiếp a.” (*Htrần mất máu nằm 1 đống)
“Như thế rất tốt......” Âm cuối hàm chứa ý cười dần dần trầm thấp, nhìn Minh Nhi đang nằm trong lòng, càng cảm thấy vô cùng mê người, không thể đợi thêm một phút nào nữa, hắn khuynh thân hôn lên đôi môi cánh hoa kia.
Theo bánh xe cuồn cuộn lăn bánh, hai người ở bên trong xe tất nhiên là một phen kiều diễm, xe ngựa cũng đã là hướng tới Vân Hạo Sơn Trang tiến tới.
Mà trong tửu lâu, cùng lúc bọn họ rời đi, nhất thời như nổ tung lên, từ lúc Vân Hạo Sơn Trang phải cử hành Thiên Hạ Đại hội, liền có không ít giang hồ nhân sĩ tụ tập ở quanh thành trấn, đều hướng tới chỗ sơn trang tiến đến, hôm nay vào lúc này, thế nhưng nhìn thấy Ám Hoàng trong truyền thuyết, không khỏi khiến người ta xôn xao một phen phán đoán.
Nghĩ thấy Ám Hoàng kia ở trong chốn giang hồ biến mất đã nhiều năm, ở ngay lúc này khi Lan Cẩn sắp sửa hiện thân, lại bỗng nhiên tái hiện giang hồ, nếu nói trong đó không hề có liên hệ, đó là tuyệt đối không thể nào, khiến người ta đa phần phán đoán, hắn tất nhiên cũng là hướng về phía Lan Cẩn mà đến, nghĩ hắn xưa nay vẫn cùng triều đình bất hòa, nói không chừng đó là đến gây rối, ngăn cản Lan Cẩn giúp triều đình Thương Hách là việc chính, hoặc là, liền cũng là đồng đại đa số người giang hồ giống nhau, vì tài bảo kia mà đến.