Thiếu Niên Ca Hành

Chương 102: Đạp tuyết xuất quan



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Gương mặt Tiêu Vũ lộ vẻ đắc ý: “Thật ư?”

Diệp An Thế nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài của động, gật đầu nói: “Thật. Nếu ta không đi ngươi sẽ chết. Ta không có nhiều người thân lắm, cũng mong hai người các ngươi đều sống khỏe mạnh.”

“Có điều kiện gì không?” Tiêu Vũ hỏi rất thản nhiên.

“Có.” Diệp An Thế cũng đáp rất dứt khoát: “Đừng để ta với bà ấy gặp nhau.”

“Được.” Tiêu Vũ mỉm cười: “Ta đáp ứng với ngươi, nhưng giờ ta có một điều kiện gấp cần ngươi giúp ta.”

“Ta vừa đồng ý giúp ngươi, ngươi đã bố trí nhiệm vụ cho ta? Liệu có nóng vội quá không?”

“Nhưng chuyện này thật sự rất cấp bách, bởi vì Tiêu Sùng đã động thủ. Bọn họ đang truy tung một người, rất có thể đang muốn khống chế hắn. Người đó rất quan trọng, tuyệt đối không thể để Tiêu Sùng đắc thủ trước được. Cho nên ta cần ngươi giúp ta, cướp lấy hắn hoặc giết hắn.” Tiêu Vũ trả lời rất nghiêm túc.

“Người nào mà khiến hai vị hoàng tử coi trọng như vậy?” Diệp An Thế nghe vậy nhíu mày.

“Ta đã nghe chuyện ngươi gặp lúc trước, ngươi cũng biết người đó.” Tiêu Vũ nửa úp nửa mở, không nói tiếp.

Diệp An Thế ngây ra một hồi rồi mới hiểu ra: “Chẳng lẽ người kia cũng họ Tiêu.”

“Phải.” Tiêu Vũ gật đầu.

“Tiêu Sắt?” Diệp An Thế nhíu mày.

“Bất kể hiện giờ hắn tên là gì cũng không sai, chính là người ngươi đang nghĩ đến.” Tiêu Vũ chứng kiến biểu cảm của Diệp An Thế có vẻ khác đi, trong lòng thấp thỏm: “Tình nghĩa giữa các ngươi rất sâu?”

Diệp An Thế gật đầu: “Đúng. Chúng ta là bằng hữu, ta có rất ít bằng hữu, hắn coi như một trong số đó. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, nhưng có một điểm.”

“Sao?” Tiêu Vũ hỏi.

“Ta sẽ bảo đảm Bạch Vương Tiêu Sùng không cách nào nhận được hắn, thế nhưng ngươi cũng không chiếm được. Tiêu Sắt không thể chết, đây là giới hạn của ta.” Giọng điệu của Diệp An Thế hết sức quả quyết.

“Nếu Tiêu Sắt cũng muốn trở lại Thiên Khải thành thì sao?” Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Đó là chuyện khác. Chẳng qua với những gì ta biết về hắn, hắn có vẻ không hứng thú với vị trí mà các ngươi đều mong muốn.” Diệp An Thế nhìn Tiêu Vũ một cái: “Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?”

“Theo tin tức nhận được hôm qua, bọn họ vừa xuống núi Thanh Thành, đang tới Lôi gia bảo, nhưng trên đường gặp vài đợt sát thủ mai phục. Đi cùng hắn còn có đệ tử của Lý Hàn Y là Lôi Vô Kiệt, con gái của Tư Không Trường Phong là Tư Không Thiên Lạc, hai người đều đã bước vào cảnh giới Kim Cương Phàm Cảnh, nhưng còn xa mới đủ ngăn được đám sát thủ đó.” Tiêu Vũ nói.

Diệp An Thế thở dài: “Vốn định tới cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh mới nhập thế, nhưng chẳng có cách nào rồi. Chúng ta sống trên thế gan, tự tại đã khó, tiêu dao lại càng khó, thần du càng khó hơn lên trời. Năm xưa Cơ Nhược Phong luận về nhất phẩm tứ cảnh, ngoại trừ võ lực ra còn chỉ cảnh giới của con người.” Nói xong hắn lại mỉm cười, hạ giọng lẩm bẩm: “Ngày trước các ngươi bảo vệ ta đi đường, giờ tới phiên ta bảo vệ các ngươi đi đường.”

“Cần đi cùng nhau không?” Tiêu Vũ hỏi.

Diệp An Thế quay người lại nhìn Tiêu Vũ: “Ta có một vấn đề, có phải trước kia chúng ta từng gặp mặt không?”

Tiêu Vũ gật đầu: “Năm xưa Cẩn Tiên công công tới bái kiến tại chùa Hàn Sơn, ta khóc lóc gây chuyện bắt hắn dẫn ta đi cùng. Khi các ngươi uống rượu luận thiền, ta ngồi ngay bên cạnh.”

“Nói bậy.” Diệp An Thế cười nói: “Rõ ràng là uống trà.”

“Ta là thị đồng phụ trách rót rượu ngày ấy, các ngươi lén Vong Ưu đại sư đổi bình trà thành rượu, chuyện này còn do ta làm.” Tiêu Vũ gãi đầu đáp.

“Ha ha ha.” Diệp An Thế gật đầu: “Được. Vậy ta đi, nhưng ta cần có một người đi cùng.” Hắn đột nhiên lắc mình lướt qua sau lưng Tiêu Vũ, lao thẳng tới trước mặt ba người kia.

Nham Sâm và Long Tà kinh hãi, bọn họ đã từng thấy rất nhiều khinh công cao minh nhưng chưa từng thấy ai tự nhiên tự tại như vậy, chỉ một bước chân có vẻ rất tùy tiện nhưng khinh công lại như nước chảy mây trôi.

Thần Túc thông, thân hình linh hoạt tùy theo suy nghĩ.

Diệp An Thế giơ tay kéo ống tay áo của Minh Hầu: “Ngươi đi theo ta nhé.”

Minh Hầu trợn trừng hai mắt, vung thanh đao lớn như cánh cửa, tức giận chém xuống. ‘Nguyệt Cơ cười đưa thiếp, Minh Hầu nộ giết người’, sau khi thần trí hoàn toàn biến mất trở thành được nhân, công lực của Minh Hầu còn cao hơn lúc trước. Một đao đó chém xuống, cả Nham Sâm và Long Tà vội vàng nghiêng người, tránh né đao kình bá đạo kia.

Diệp An Thế không hề kinh hãi, hắn nghiêng người né tránh một đao nhanh như cơn gió đó, vươn tay phải đặt lên thân đao. Minh Hầu kinh ngạc đang định rút đao nhưng lại bị một chưởng này của Diệp An Thế ấn cả thanh đao xuống đất.

“Võ công thật bá đạo.” Nham Sâm kinh ngạc cảm thán.

Long Tà hơi nhíu mày, nhìn ra chút bí quyết: “Đây là võ công Diệp Đỉnh Chi sáng tạo sau khi vào chùa Linh Ẩn luận Phật, Đại Già Điệp chưởng.”

“Có kiến thức.” Không ngờ lúc này Diệp An Thế còn có thể phân tâm nhìn sang phía Long Tà một cái.

Minh Hầu đã tức giận rút đao khỏi tay Diệp An Thế, lại vung đao lên.

“Dừng tay, Minh Hầu.” Tiêu Vũ đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nói.

Minh Hầu vốn đang tức tối vung đao lập tức yên tĩnh lại, cắm đao xuống đất, im lặng nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ hỏi Diệp An Thế: “Ngươi muốn dẫn hắn đi à?”

“Ta và hắn từng gặp nhau một lần, nhìn bộ dáng hiện giờ của hắn cũng thấy đáng thương. Chẳng bằng ngươi giao hắn cho ta?” Diệp An Thế đi tới vỗ nhẹ lên vai Minh Hầu. Lần này Minh Hầu không động thủ, thế nhưng khi Diệp An Thế định lấy thanh đại đao, hắn lại tức giận vung đao ngăn cản Diệp An Thế.

Ánh mắt Tiêu Vũ lóe lên vẻ khác thường: “Ngươi chữa được cho hắn?”

“Ta không thể, nhưng có người có thể.” Diệp An Thế ngẩng đầu nhìn Minh Hầu: “Minh Hầu, bằng hữu tốt của ngươi Nguyệt Cơ đi đâu rồi?”

Nghe tới hai chữ Nguyệt Cơ, đôi mắt vô thần của Minh Hầu đột nhiên lóe lên chút ánh sáng, hắn há miệng, giọng nói trầm trầm nghẹn ngào như bật thốt khỏi cổ họng: “Nguyệt Cơ?”

“Đừng hỏi hắn chuyện về Nguyệt Cơ, cẩn thận hắn phá tan chỗ này của ngươi.” Long Tà nhỏ giọng nhắc nhở.

Diệp An Thế vỗ vỗ lên vai Minh Hầu: “Không sao, đợi khi chúng ta gặp người đó, ta sẽ bảo hắn chữa khỏi cho ngươi.”

“Ngươi dẫn hắn đi đi.” Tiêu Vũ thở dài.

Diệp An Thế kéo tay Minh Hầu, nhìn Tiêu Vũ: “Sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ tới Thiên Khải thành tìm ngươi.”

Tiêu Vũ gật đầu: “Được.”

“Bọn họ không thể chết, đây là giới hạn của ta.” Diệp An Thế nhấn mạnh lại lần nữa.

“Được.” Tiêu Vũ vẫn gật đầu.

Diệp An Thế cũng gật đầu ra hiệu với Tiêu Vũ, khi ngẩng đầu lên hắn kéo theo Minh Hầu lướt qua bên cạnh Tiêu Vũ. Nham Sâm, Long Tà và Tiêu Vũ đuổi theo ra tới cửa động, chỉ thấy Diệp An Thế mặc áo trắng phất phới đang kéo theo Minh Hầu mặc áo đen lướt nhanh giữa băng nguyên, dường như hoàn cảnh ác liệt nơi đây hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn.

Nham Sâm không khỏi than thở: “Đúng là một người đáng sợ.”

Long Tà đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại đi vào Lang Nguyệt Phúc Địa nói: “Đây là cả một gian bí tịch võ công, hắn yên tâm để chúng ta ở lại đây à?”

Nham Sâm lắc đầu: “Võ công của Thiên Ngoại Thiên, muốn tu luyện chắc chắn phải có pháp môn. Nếu tùy tiện lấy một quyển tu luyện, không khéo tu luyện được một nửa thì cả cái mạng cũng chẳng còn.”

Lúc này Tiêu Vũ lại đột nhiên thở dài.

Long Tà và Nham Sâm vội vàng quay đầu lại, Nham Sâm hỏi: “Công tử, ngài sao vậy?”

Tiêu Vũ vẻ mặt khổ sở: “Ta đang nghĩ, không còn Minh Hầu nữa cũng tức là không dùng cách di chuyển lúc vừa rồi, chúng ta làm sao đi ra ngoài đây?”

Long Tà và Nham Sâm nhìn nhau, không khỏi cười khổ.