Thiếu Niên Ca Hành

Chương 118: Tru diệt Kiếm Tiên



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Ngươi đang đợi ta ư?” Tiêu Sùng cau mày.

“Đúng vậy, ta đang đợi ngươi.” Đại gia trường mặc trường bào màu đen, một chiếc mặt nạ màu bạc che phủ phân nửa gương mặt hắn, giọng nói của hắn mang theo chút ý cười: “Bạch Vương Tiêu Sùng, nhị vương tử phương bắc, ta biết vì sao ngươi tới đây.”

“Ngươi biết?” Tiêu Sùng ngẩn ra, thân hình chấn động.

Đại gia trưởng cảm nhận được biến hóa trên người Tiêu Sùng, mỉm cười nói: “Đúng là Miên Tức thuật của ngươi đã có chút thành tựu nhưng ngươi quên ta là đại gia của Ám Hà, thứ ta mẫn cảm nhất trên đời này chính là sát khí. Vừa rồi có vẻ ngươi đã động sát khí.”

Tiêu Sùng không đáp, chỉ hơi nghiêng người, dẫn học trò Huyền Đồng lui lại phía sau một bước.

“Động sát khí trước mặt đại gia Ám Hà, ngươi có biết mình đang làm chuyện nguy hiểm tới mức nào không?” Đại gia trường lạnh lùng nói.

Tiêu Sùng cảm thấy một luồng sát khí không ngừng dâng lên, suýt nữa không nhịn được rút kiếm ra. Hắn không biết vì sao Miên Tức thuật mà mình tu luyện mười một năm lại không tác dụng gì trước mặt người này, chỉ đành cắn răng kiềm chế, trầm giọng nói: “Đại gia trường!”

Đại gia trường ho nhẹ một tiếng, lúc này Tiêu Sùng mới cảm thấy áp lực trên người mình biến mất, thở hổn hển từng hơi một, đại gia trưởng vỗ nhẹ lên vai hắn: “Không tệ, lúc ta bằng tuổi ngươi còn không có định lực như ngươi đâu.”

“Đại gia trường thần công cái thế.” Tiêu Sùng nói.

“Điện hạ khen trật rồi, chẳng qua từng giết nhiều người thôi.” Đại gia trường lắc đầu nói.

“Vừa rồi đại gia trường nói biết ý đồ của ta khi tới đây?” Tiêu Sùng hỏi.

“Đương nhiên, ngươi có một đứa em trai rất tốt, hắn giả mạo một người lừa Ám Hà trợ giúp. Mặc dù thân phận của hắn tôn quý nhưng xưa nay Ám Hà giết người vốn không xét thân phận, hắn đáng chết.” Đại gia trường xoay người, đưa lưng về phía Tiêu Sùng.

Tiêu Sùng cúi đầu chắp tay: “Kính xin đại gia trường hạ thủ lưu tình.

“Nếu ta không hạ thủ lưu tình, ngay khi thấy ta hắn đã chết.” Đại gia trường chậm rãi đáp.

“Lần đầu tiên thấy Cảnh Hà, ngươi đã nhận ra thân phận của hắn ư?” Tiêu Sùng kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên, hắn nói hắn là Tiêu Sở Hà song mặc dù dáng vẻ và tuổi tác đều tương tự như Tiêu Sở Hà mà ta biết, nhưng ta quen biết sư phụ hắn đã nhiều năm, võ công của hắn không giống như ta biết. Võ công của hắn giống với con đường của ngươi, Miên Tức thuật cùng với Nộ Bạt kiếm. Đáng tiếc không bằng nửa ngươi, chắc hẳn không phải do Cẩn Ngọc và Nhan Chiến Thiên truyền thụ, là ngươi dạy phải không.” Đại gia trường nói.

“Đôi mắt của đại gia trưởng thật tinh tường.” Tiêu Sùng thở dài: “Cảnh Hà có chỗ xúc phạm tới ngài, Tiêu Sùng xin bồi tội tại đây, chỉ mong lúc này còn cơ hội cứu vãn.”

“Cửu hoàng tử tới chỗ ta cầu xin một chuyện, hắn nói hắn muốn diệt toàn bộ Lôi môn. Lôi môn là đồng minh hết sức quan trọng đối với Tuyết Nguyệt thành, liên thủ với Đường môn hủy diệt Lôi môn tương đương với hủy đi nửa cánh tay của Tuyết Nguyệt thành, đối với ta mà nói đây là một vụ mua bán không thua thiệt gì. Mấy năm qua Tuyết Nguyệt thành được coi là giang hồ đệ nhất thành, ba vị thành chủ kia tuy là cố nhân của ta nhưng gần đây cũng gây cho ta không ít phiền toái. Cũng đã đến lúc gây chút phiền toái cho bọn họ. Nhưng tiêu diện Lôi môn chỉ là khúc dạo đầu, ngươi tới tìm ta, mọi chuyện mới bá đạo.” Đại gia trường xoay người nhìn Tiêu Sùng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Mới chỉ bắt đầu?” Tiêu Sùng hỏi nhỏ.

“Đúng vậy, ta nói ta đang đợi ngươi là vì trong số vương tử của Thiên Khải thành, người ta lựa chọn lúc đầu chính là ngươi. Ta giúp ngươi leo lên ngôi cao của triều đình, còn ngươi, hãy để thủy triều của Ám Hà nhấn chìm cả giang hồ.” Khóe miệng đại gia trưởng nở một nụ cười nhạt.

“Cho dù Tiêu Sở Hà thật xuất hiện?” Tiêu Sùng ngẩng đầu, cặp mắt buộc băng vài trắng nhưng đối mặt với đại gia trưởng như thấy được lẫn nhau.

đại gia trưởng lắc đầu: “Tiêu Sở Hà đúng là một biến số trên bàn cờ, nhưng bất luận hắn có xuất hiện hay không, có một số việc đã không thể thay đổi.”

“Việc gì?” Tiêu Sùng hỏi.

“Ví dụ như chuyện tiếp theo chúng ta sẽ cùng làm.” Đại gia trưởng chậm rãi đi tới sau lưng Tiêu Sùng và Huyền Đồng, bước ra ngoài các: “Chúng ta cùng tới gặp bọn cửu hoàng tử thôi.”

“Chúng ta sẽ, tru diệt Kiếm Tiên!”

Trên con đường, một người nam tử áo đen ôm theo một cô nương áo lục, cùng một tăng nhân mặc áo bào trắng lao nhanh trên đường.

Chính là Đường Liên, Diệp Nhược Y và hòa thượng Vô Thiền vừa trở lại Trung Nguyên.

Diệp Nhược Y đã nằm trong lòng Đường Liên ngủ rất say, Vô Tâm dùng chân khí tạm thời áp chế thương thế của Diệp Nhược Y. Hắn từng kế thừa ba mươi hai môn mật thuật La Sát đường, tới nay tuy đã phế bỏ nhưng lại vào Lang Nguyệt Phúc Địa của Thiên Ngoại Thiên học được võ công kỳ môn, tạm thời áp chế thương thế của Diệp Nhược Y cũng không khó.

“Có điều mỹ nhân này của ngươi trời sinh tim có thiếu hụt, sống được đến giờ đã là kỳ tích rồi.” Vô Tâm tấm tắc lấy làm lạ.”

“Đừng có mỹ nhân này của ngươi mỹ nhân này của ta. Diệp Nhược Y là khách của Tuyết Nguyệt thành, chỉ thế thôi.” Đường Liên cau mày: “Hơn nữa đây cũng là người tình trong mộng mà Lôi sư đệ ngày nhớ đêm mong, ngươi đừng có hiểu lầm.”

“Ha ha, kẻ ngu kia mới biết yêu nào, đi nào, dẫn ta đi gặp hắn.” Vô Tâm cười nói.

Đường Liên chần chừ nhìn hắn một cái: “Lần này ngươi tới rốt cuộc định làm gì?”

Vô Tâm nhún vai: “Đến thăm bạn cũ không được à?”

“Ngươi đã đáp ứng sư thúc trở về Thiên Ngoại Thiên cơ mà.”

“Đúng vậy, ta về Thiên Ngoại Thiên rồi không trở lại gặp bạn cũ được à? Thương Tiên đâu có nói không được về?” Vô Tâm nhún vai, sắc mặt vô lại.

“Ngươi!” Đường Liên trợn mắt với hắn một cái.

“Đừng trừng mắt với ta, lần này ta tới chỉ là để gặp các bằng hữu tốt mà thôi, dẫu sao nếu ta không đến các ngươi cũng phải chết.” Vô Tâm vẻ mặt hời hợt.

“Có ý gì?” Đường Liên không hiểu.

“Ngươi nghĩ bây giờ chỉ có mình ngươi đang bị người ta đuổi giết hay sao? Ta nhận được tin, Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt ra khỏi Tuyết Nguyệt thành không đi thẳng tới Lôi gia bảo mà tới núi Thanh Thành, thế nhưng sau khi xuống núi hành tung của bọn họ lại biến mất. Ta tìm kiếm dọc theo tung tích, lại tìm được cái này.” Vô Tâm đột nhiên lấy từ trong lòng ra một con chim bồ câu, khiến Đường Liên giật mình. Hắn cười một tiếng, quăng con chim bồ câu lên không trung, mở tờ giấy trong ống trúc ra nói: “Trên đó có viết, các ngươi gặp phục kích tại Đường môn, thỉnh cầu trợ giúp. Bồ câu đưa thư nói vốn nó định bay tới Thiên Khải thành, chẳng qua bị ta chặn lại đọc đường.”

“Ngươi có thể nói chuyện với bồ câu đưa thư?” Đường Liên kinh ngạc.

“Thiên địa vạn vật đều có linh tính, ta còn có thể nói chuyện với hoa cỏ cá cây, ngươi có tin không?” Vô Tâm cười nói, giọng nói khó bề phân biệt thật giả.

“Con bồ câu này không phải ta thả.” Đường Liên chợt nhớ ra một điểm.

“Đương nhiên không phải ngươi, bồ câu đưa thư nói với ta, là mỹ nhân trong lòng ngươi thả.” Vô Tâm nhíu mày: “Con gái đại tướng quân Diệp Ưng Khiếu, Diệp Nhược Y đúng không. Nữ nhân này không đơn giản. Lôi Vô Kiệt gặp xui xẻo rồi.”