Thiếu Niên Ca Hành

Chương 137: Lôi môn Lôi Oanh



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Giang Nam Phích Lịch đường.

Lôi gia bảo.

Lôi gia bảo là một pháo đái rất lớn, phía trước nhất là ba sảnh chính, được sử dụng để nghênh đón khách khứa vừa tới. Sau chính đường là ba đường thuộc chi chính, phân biệt là Liệt Hỏa đường - nơi nghiên cứu hỏa dược trong môn phái, Thiết Sơn đường - nơi các đệ tử nội môn tu luyện quyền pháp nội công, cùng với Giới Luật đường - nơi quản lý thưởng phạt của Lôi môn. Sau ba đường là một dãy nhà lớn, nơi ở của các đệ tử xuất sắc trong chi chính. Còn vây xung quanh dãy nhà lớn ở chính giữa của chi chính là một loạt các gian phòng nhỏ. Khác với dãy nhà lớn của chi chính tinh xảo hoa mỹ, những gian phòng nhỏ này thấp bé bình thường, nơi này là nơi ở của các đệ tử chi phụ Lôi môn.

Đệ tử chi phụ của Lôi môn cũng có cơ hội được các đường chính dạy bảo, thậm chí mười mấy năm gần đây từng xuất hiện rất nhiều người tài hoa tuyệt thế. Ví dụ như người từng được xướng tên cùng truyền nhân Kiếm Trủng Lý Tâm Nguyệt ‘kiếm tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân’ - Lôi Mộng Sát, ví dụ như người từng sánh vai với Lôi Vân Hạc của chi chính được tôn là hai đại cao thủ lứa thiếu niên của Lôi môn - Lôi Oanh. Có điều hai người đó, một thì sau đó trở thành một trong bát đại trụ quốc, thống lĩnh trung quân của Bắc Ly, chức quan đại tướng quân, vi phạm tổ huấn của Lôi môn ‘không vào quân ngũ’ nên bị gia tộc khai trừ. Một người khác lại từ bỏ tôn chỉ ‘khóa đao treo kiếm’ của Lôi môn, rèn một thanh Sát Phố kiếm, luyện kiếm tới mức si mê, hầu như thành tựu nửa Kiếm Tiên, nhưng không hiểu sao lại trở về Lôi môn bế quan mười mấy năm không ra khỏi cửa. Tên của hai người đều trở thành cấm kỵ trong Lôi môn. Chuyện này làm cho các đệ tử chi phụ vốn đã suy thoái gần đây càng không ngóc đầu lên được. Nhưng trong lòng các đệ tử chi phụ trẻ tuổi vẫn có hy vọng, thiếu niên áo đỏ kia chính là Lôi Mộng Sát hay Lôi Oanh trong lứa bọn họ.

“Nhưng, chuyến này Vô Kiệt ca ca đi đã hơn nửa năm, sao vẫn chưa về?” Một thiếu niên mặc quần áo vải màu xám ngồi trên ghế đá, đung đưa hai chân, ảo não suy nghĩ.

“Mấy ngày trước khi ta học quyền trong đường chính, nghe các sư huynh nói hình như Vô Kiệt ca ca tới Tuyết Nguyệt thành rồi.” Một thiếu niên có vẻ lớn hơn một chút nói tiếp.

“Tuyết Nguyệt thành? Đây chẳng phải giang hồ đệ nhất thành à? Ngay cả Lôi gia bảo chúng ta cũng chỉ là một nhánh trong liên minh Tuyết Nguyệt thành mà thôi. Vô Kiệt ca ca chỉ bảo mình đi du lịch một phen thôi, không ngờ lại tới Tuyết Nguyệt thành.” Một thiếu nữ tết tóc kiểu sừng dê, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.

“Không chỉ tới Tuyết Nguyệt thành, có người còn nói Vô Kiệt ca ca leo thẳng lên tầng mười sáu Đăng Thiên các, hơn nữa khi tới tầng thứ mười lăm còn gặp...” Thiếu niên lớn tuổi bỗng ngừng lại, không nói tiếp.

“Gặp cái gì, ngươi mau nói tiếp đi!” Thiếu niên áo xám vội vàng la lên.

“Đúng vậy, ngươi nói mau đi!” Thiếu nữ kéo ống tay áo của hắn.

“Lôi Vân Hạc.” Thiếu niên lớn tuổi hạ giọng nói. Cái tên này ngay những đệ tử chi chính còn không dám tùy tiện nói ra ngoài miệng, hắn chỉ có thể cố gắng hạ thật nhỏ giọng xuống.

“Lôi Vân Hạc!” Thiếu niên áo xám hét lên: “Sao mọi người nói ông ấy mất lâu rồi mà!”

“Ngươi nhỏ giọng chút.” Thiếu niên lớn tuổi giơ tay lên gõ đầu hắn một cái, cảnh giác nhìn xung quanh một hồi nhưng lại phát hiện một người mặc áo lông màu trắng xuất hiện cuối con đường.

Giờ đã là cuối hè đầu thu, thời tiết vẫn mang theo hơi ấm dư âm của mùa hè. Ba người bọn họ vẫn mặc áo mỏng, nhưng người này lại mặc áo lông. Đó là một chiếc áo được làm bằng da bạch hổ, cực kỳ quý giá, là vật chống lạnh mùa đông loại thượng phẩm. Thế nhưng giờ phút này hắn mặc vậy lại quỷ dị tới khó tả. Nam tử này rất gầy, toàn thân rúc trong áo lông hổ, hốc mắt sâu hoắm, vừa đi vừa ho nhẹ, trên người như tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Ba người nhìn nhau một cái, lập tức sợ tới quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Tuy trang phục của người này rất kỳ quái, tướng mạo cũng rất kỳ quái, thế nhưng trong mắt bọn họ lại không hề kỳ quái. Năm xưa khi Lôi gia bảo ngăn cảm Ma giáo xâm lấn, có một đệ tử Lôi môn đấu ba chưởng với U Băng trưởng lão của Ma giáo, đánh gục hắn. Nhờ chuyện này thanh danh của hắn vang dội nhưng đồng thời cũng mắc phải hàn độc không thể trị tận gốc. Người này tên Lôi Thiên Hổ, chủ nhân hiện tại của Lôi gia bảo.

“Đại... đại đương gia!” Bọn họ cố gắng thốt ra mấy chữ này.

Lôi Thiên Hổ không buồn nhìn bọn họ, nhẹ nhàng khoanh tay áo, đi qua bên cạnh bọn họ, đẩy cửa bước vào một tiểu viện.

Trong sân trống rỗng không có thứ gì, chỉ có chỗ chính giữa là một xích đu nho nhỏ đang đung đưa. Còn cuối sân là một cái ghế tựa dài, một người trung niên mặc trường bào màu xám đang nằm đó cầm một quyển sách, lẳng lặng đọc.

“Lần nào tới cũng đọc sách, có gì hay mà đọc. Chẳng lẽ trong sách có kiếm thuật tuyệt thế mà ngươi theo đuổi?” Giọng nói của Lôi Thiên Hổ trầm trầm khàn khàn, đáng sợ như tiếng xé rách.

“Nho Kiếm Tiên đọc sách mấy chục năm, sau đó tiện tay thi triển một kiếm là trở thành Kiếm Tiên. Đâu thể nói trong sách không có kiếm thuật?” Giọng nói của nam tử mặc áo bào xám vừa ôn nhu vừa mang đầy vẻ nho nhã.

“Nếu ta không biết ngươi từ nhỏ, khéo đã tưởng ngươi trở thành một học trò ngoan chăm chỉ học hành rồi.” Lôi Thiên Hổ đi tới bên nam tử áo bào xám, ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh đó.

“Sao hôm nay đại đương gia rảnh rỗi tới thăm ta?” Nam tử áo bào xám buông sách xuống hỏi.

“Tới nói với ngươi vài chuyện ngươi rất quan tâm.” Lôi Thiên Hổ chậm rãi nói.

“Chuyện ta rất quan tâm? Ta chỉ quan tâm làm sao luyện được một chiêu kiếm tuyệt thế, vượt qua tên đạo sĩ thối trên núi Thanh Thành thôi.” Người đàn ông áo bào xám bĩu môi nói.

“Tin ta đi, chắc chắn ngươi cực kỳ quan tâm tới mấy chuyện ta sẽ nói.” Lôi Thiên Hổ thở một hơi lạnh: “Chuyện đầu tiên, mấy tháng trước đệ tử của ngươi xông vào Đăng Thiên các, tìm được Lôi Vân Hạc nấp trong Tuyết Nguyệt thành, đồng thời giúp hắn trở lại Tiêu Dao Thiên Cảnh, trở lại giang hồ. Vốn ta còn không tin, nhưng trước đây không lâu bên núi Thanh Thành có tin đưa tới. Lôi Vân Hạc lại một mình giao chiến với Triệu Ngọc Chân, lần này đánh ngang tay, coi như vãn hồi tôn nghiêm năm xưa.”

“Rốt cuộc tên kia cũng chịu hiện thân?” Nam tử áo bào xám nhướn mày: “Sau đó thì sao, hắn về cướp chức chưởng môn với ngươi?”

“Nếu hắn muốn thế đương nhiên là tốt nhất.” Tay phải Lôi Thiên Hổ xiết thành quyền, đặt lên môi ho khan vài tiếng nặng nề: “Không biết thân thể của ta còn chống đỡ được mấy xuân thu đây.”

“Yên tâm đi, có y thuật của ta, ngươi không chết được đâu. Tên tiểu tử Lôi Vân Hạc kia cũng chẳng hứng thú gì với chức chưởng môn. Nếu hắn thật sự làm chưởng môn, Lôi gia bảo cũng xong đời rồi.” Nam tử áo bào xám cười nói: “Nhắc tới thì, tên đệ tử của ta thế nào rồi?”

“Gần đây đệ tử của ngươi rời khỏi Tuyết Nguyệt thành, đại khái là về Lôi gia bảo.” Lôi Thiên Hổ nói.

“Có lương tâm, còn biết về thăm sư phụ mình.” Nam tử áo bào xám gật đầu.

“Sau khi hắn rời khỏi Tuyết Nguyệt thành, có một người cũng rời thành theo.”

“Ai?”

“Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y.”

“Cái gì?” Nam tử áo bào xám nhảy bật khỏi ghế, kinh hãi nói: “Cũng tới Lôi gia bảo à?”

“Có lẽ đúng, cũng có lẽ không.” Lôi Thiên Hổ mỉm cười thản nhiên.

“Ngươi có thể nói hết một lượt được không?” Nam tử áo xám bất đắc dĩ nói.

“Bởi vì trước đây không lâu toàn bộ giang hồ đều đồn đại, Triệu Ngọc Chân xuống núi. Mặc dù núi Thanh Thành im lặng không bàn luận gì về tin tức này, nhưng có người tận mặt hứng kiến ba ngàn thiết kỵ bị đánh tới mức người ngã ngựa đổ.”

Nam tử áo xám ngẩn ra tại chỗ: “Triệu Ngọc Chân, hắn cũng xuống núi rồi à?”

“Đúng vậy. Ngay cả Đạo Kiếm Tiên cũng xuống núi, thế thì kiếm thuật tuyệt thế áp đảo Kiếm Tiên của nhà ngươi luyện đến đâu rồi?”

Nam tử áo xám lại như đã thất thần, nhìn về phương xa, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lần này, ta lại chậm mất rồi?”