Thiếu Niên Ca Hành

Chương 181: Đại chiến tạm ngừng



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Đường Trạch gật đầu, cung kính chắp tay nói: “Đường Trạch xin ghi nhớ.”

“Cút!” Lôi Vân Hạc tức giận quát.

Đường Huyền ôm thi thể Đường lão thái gia, Đường Trạch huýt sáo, chỉ thấy một tiếng ngựa hí vang lên, bốn người bọn họ ôm thi thể Đường lão thái gia đi khỏi từ hậu viện.

Lôi Thiên Ngân ôm thi thể Lôi Thiên Hổ, không ngừng rơi lệ, đấm đất hô: “Không cam lòng!”

“Món nợ này sớm muộn gì cũng có ngày tính toán.” Lôi Vân Hạc xoay người: “Thiên Ngân, còn có tiểu tử Ôn gia kia, mau cho người trong Lôi gia bảo uống thuốc giải. Người của Tuyết Nguyệt thành còn ở ngoài cửa, ta ra xem một chút.”

Lúc này lại thấy Lý Hàn Y đột nhiên mở mắt.

“Ngươi tỉnh rồi.” Lôi Oanh vui vẻ nói.

Ánh mắt Lý Hàn Y lóe lên ánh sáng tím, đưa tay nắm lấy hai thanh kiếm của mình.

“Cẩn thận!” Tạ Tuyên kêu lên một tiếng, kéo cổ áo Lôi Oanh lui lại phía sau.

Chỉ thấy Lý Hàn Y vung song kiếm, nhanh chóng ép lui hai người. Cô đứng dậy, khí tức yêu dã nguy hiểm bùng lên nồng nặc.

“Không tốt, tẩu hỏa nhập ma bộc phát càng nghiêm trọng rồi!” Tạ Tuyên cau mày nói.

“Tô! Xương! Hà!” Lý Hàn Y cắn răng gằn từng chữ một rồi tung người nhảy ra ngoài.

“Hàn Y!” Lôi Oanh cũng tung người nhảy theo, Tạ Tuyên và Lôi Vân Hạc trong sân nhìn nhau, cũng lập tức đi theo. Nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến bọn họ kinh ngạc, tất cả mọi người nằm thoi thóp trên mặt đất, chỉ có hai người xa lạ vẫn đang đứng.

Một người mặc quần áo màu đen vóc dáng khôi ngô, cầm một thanh đao to như cánh cửa.

Một hòa thượng áo trắng, tuổi trẻ mà tuấn tú tuyệt trần, nhưng có vẻ đã bị thương không nhẹ, đang dùng tay lau vết máu nơi khóe miệng.

Lý Hàn Y không buồn nhìn một cái, trực tiếp lướt qua đám người.

“Tỷ tỷ!” Lôi Vô Kiệt kêu lên một tiếng, Lý Hàn Y vẫn không buồn để ý tới hắn.

“Sư phụ!” Lôi Vô Kiệt thấy Lôi Oanh đã lâu không gặp, vừa mừng vừa sợ.

Lôi Oanh nghe tiếng đi tới, thấy Lôi Vô Kiệt nằm trên mặt đất không nhúc nhích bèn dừng bước: “Không chết chứ?”

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Chắc là vẫn chịu được.”

“Vậy vào Lôi gia bảo gặp Lôi Vân Hạc!” Lôi Oanh nói xong lập tức đi theo, không buồn quay đầu lại.

“Cái này...” Lôi Vô Kiệt mong ba người gặp nhau đã lâu, không ngờ lại kết thúc qua loa như vậy.

Tạ Tuyên và Lôi Vân Hạc dừng bước ngoài cửa.

Do quan hệ của cha nên Tư Không Thiên Lạc cũng biết Tạ Tuyên, vui vẻ nói: “Tạ thúc thúc! Sao thúc cũng tới! Mau, giúp ta kiểm tra thưởng thế của Tiêu Sắt.”

Tạ Tuyên đương nhiên nhận ra Tiêu Sắt đã hôn mê, hắn nhìn hai bóng người từ từ biến mất, trong đầu thầm nghĩ: với năng lực hiện nay của Lôi Oanh, tuy không cản được Lý Hàn Y nhưng đi theo bảo vệ cô ấy cũng không vấn đề. Bèn không đuổi theo nữa mà quay sang chạy tới bên cạnh Tiêu Sắt, định kiểm tra thương thể của hắn.

Lại thấy thanh đao lớn như cánh cửa đập xuống, Tạ Tuyên vội vàng lui lại phía sau né tránh. Hắn có kiến thức uyên bác, lập tức nhận ra thân phận của người trước mặt: “Ngươi là Minh Hầu? Vậy vị này là...”

Vô Tâm nghe vậy quát khẽ một tiếng: “Minh Hầu, dừng tay, không được lỗ mãng với Nho Kiếm Tiên tiền bối.” Sau đó mỉm cười với Tạ Tuyên: “Xin chào tiền bối, có điều tại hạ không phải Nguyệt Cơ.”

“Đương nhiên ngươi không phải Nguyệt Cơ rồi.” Tạ Tuyên nhìn từ trên xuống dưới: “Ngươi rất giống phụ thân và mẫu thân ngươi, khi còn bé ta đã từng thấy ngươi. Diệp An Thế. Vì sao ngươi lại tới đây? Ân oán giữa Đường môn và Lôi gia bảo không chỉ dính dáng tới Ám Hà, ngay cả Thiên Ngoại Thiên cũng định nhúng tay vào à?”

“Không, lần này Vô Tâm tới chỉ vì ba vị bằng hữu.” Vô Tâm chỉ Lôi Vô Kiệt và Đường Liên: “Hai người nằm dưới đất không bò dậy nổi, với một người.” Lại chỉ vào Tiêu Sắt đã ngất xỉu trong lòng Minh Hầu: “Hình như sắp chết mất rồi.”

Tạ Tuyên lao tới, bắt mạch cho Tiêu Sắt, sắc mặt âm trầm bất định. “Đúng là sắp chết rồi.”

“Tiền bối có chữa được không?” Vô Tâm hỏi.

“Không chữa được, nhưng có thể giữ mạng cho hắn. Nhưng ta cần một người có nội lực thâm hậu giúp ta.” Tạ Tuyên thu tay lại: “Nhưng Lôi gia bảo đang gặp biến cố, Vân Hạc huynh cần ra mặt trấn an mọi người...”

“Ta có thể.” Vô Tâm phẩy ống tay áo, đi tới bên cạnh Minh Hầu, ôm lấy Tiêu Sắt: “Tiền bối: “Chúng ta đi thôi.”

“Ngươi?” Tạ Tuyên quan sát Vô Tâm một hồi rồi gật đầu: “Được, không ngờ còn trẻ như vậy đã bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, quả không hổ con trai của Diệp Đỉnh Chi.”

“Tại hạ theo sư phụ là Hàn Sơn tự Vong Ưu đại sư, võ nghệ trên người cũng học từ sư phụ.” Vô Tâm điểm nhẹ mũi chân, chớp mắt đã lướt qua bên cạnh Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên kinh ngạc: “Thần Túc Thông?” Lập tức hiểu không thể coi thường hòa thượng trước mắt, hắn bèn đi theo nói: “Vân Hạc huynh, mượn một gian phòng khách của Lôi gia nào. Trong mười hai canh giờ không cho bất cứ ai vào phòng.”

“Đi đi.” Lôi Vân Hạc bất đắc dĩ nhìn những người nằm rải rác dưới đất: “Những người còn lại cứ giao cho ta.”

Lôi Vô Kiệt miễn cưỡng cống nửa người lên, vội vàng hỏi: “Sư bá, tỷ tỷ ta sao rồi? Sao sư phụ ta lại đi theo tỷ ấy?”

“Ta cũng vừa mới tới, làm sao mà biết được.” Lôi Vân Hạc tức giận nói, tiếp đó hắn đi tới bên cạnh Đường Liên, cúi người. “Đường Liên.”

“Trưởng lão.” Đường Liên vẫn giữ cách gọi trong Tuyết Nguyệt thành: “Xin hỏi tình hình bên trong hiện nay sao rồi?”

“Người của Đường môn đã đi rồi, mặc dù gây một trận náo loạn lớn, nhưng tổng cộng Đường môn và Lôi gia bảo chỉ chết có hai người.” Lôi Vân Hạc nói rất bình tĩnh.

“Hai người nào?” Đường Liên hỏi.

“Lôi gia bảo, Lôi Thiên Hổ.” Lôi Vân Hạc trả lời rất thẳng thắn.

Đường Liên thầm căng thẳng, đương nhiên hắn biết Lôi Thiên Hổ là ai, không ngờ mình lại tới chậm một bước, hại môn chủ Lôi gia bảo bỏ mạng. Trong lòng hắn áy náy không thôi.

“Cùng với, Đường môn, Đường lão thái gia.” Lôi Vân Hạc nói tiếp.

“Cái gì?” Đường Liên kinh hãi tới biến sắc, Đường lão thái gia chấp chưởng Đường gia bảo đã hơn ba mươi năm, tin tức hắn mất mạng còn gây chấn động lớn hơn Lôi Thiên Hổ!

Lôi Vân Hạc giơ ngón tay điểm lên cổ Đường Liên, Đường Liên lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Trưởng lão giữ các, sao ngài lại...” Tư Không Thiên Lạc kinh hãi.

“Yên tâm, Lôi Vân Hạc ta không phải người không nói đạo lý. Khoản nợ của Đường môn không tính tới người Đường Liên. Nhưng với tính cách của hắn, hắn sẽ tính cả hai khoản nợ này lên người mình. Giờ hắn đang bị trọng thương, đột nhiên lại bị nhiều chuyện như vậy đè nặng trong lòng, e rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.” Lôi Vân Hạc bế Đường Liên lên: “Các ngươi chờ ở đây đã, ta mang từng người vào. Có điều, các ngươi phải biết một chuyện trước đã.”

"Chuyện gì?" Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Lần này, Ám Hà đánh lén Anh Hùng Yến, muốn dồn anh hùng trong thiên hạ vào chỗ chết. Trong đó mấy người của Lôi gia bảo, Đường môn và Ôn gia không trúng độc, cuối cùng Lôi gia bảo Lôi Thiên Hổ, Đường môn Đường lão thái gia cùng chết trận nhưng cũng ép lui Ám Hà, hợp sức cứu mấy trăm người.” Lôi Vân Hạc mặt không biểu cảm nói.

“Vì sao? Rõ ràng Đường môn nhắm vào các ngươi mà?” Tư Không Thiên Lạc khó hiểu.

“Không hiểu đúng không?” Lôi Vân Hạc cười khổ, giọng nói buồn bã: “Nhưng đây chính là giang hồ.”