Thiếu Niên Ca Hành

Chương 207: Ba bức thư



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Tuyết Nguyệt thành.

Tư Không Trường Phong ngồi một mình trên gian gác cao, mấy ngày nay liên tục có bồ câu đưa thư bay vào trong Tuyết Nguyệt thành. Một bức là Doãn Lạc Hà gửi tới, đại ý là nguy cơ của Lôi gia bảo đã được hóa giải, các đệ tử đều không chết, mình nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Vô Song thành, phải tới Vô Song thành tìm hiểu thực hư.

Tìm hiểu thực hư? Tư Không Trường Phong cười lạnh bỏ phong thư này vào ánh nến. Ai mà chẳng biết Doãn Lạc Hà và Tống Yến Hồi có quan hệ mập mờ, nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Vô Song thành gì chứ, rõ ràng là mượn cơ hội này tới nối lại mối nghiệt duyên của hai người mà thôi.

Bức thứ thứ hai là Đường Liên gửi tới, vị đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành này báo cáo lại toàn bộ mọi việc, từ Đường môn phản bội cấu kết với Ám Hà ám toán Lôi gia bảo, đến Đường lão thái gia chết trận, ép Lôi gia bảo tuyên bố với giang hồ Đường lão thái gia chết do bảo vệ anh hùng trong thiên hạ, cùng với Tiêu Sắt bị bệnh nặng, mọi người quyết định dẫn Tiêu Sắt đi tới hải ngoại tiên sơn xa xôi tìm người chữa trị.

“Hải ngoại tiên sơn?” Tư Không Trường Phong thở dài, cũng đốt bức thư này đi. Đương nhiên hắn cũng nghe Bách Lý Đông Quân nhắc tới chuyện này. Chỉ có điều chuyện về thần tiên dẫu sao cũng rất huyền diệu, khó lòng giải thích. Mặc dù hắn cũng rất tò mò nhưng lại không muốn lên đường đi thử. Nhưng trong bức thư này, chuyện mà hắn lo lắng nhất lại là chuyện của Đường môn...

Bức thư thứ ba do Tạ Tuyên gửi tới, chỉ có điều Tư Không Trường Phong vừa nhận được thư là lập tức bỏ nó vào trong nến. Bởi vì khi bức thư này tới, người gửi thư đã ngồi ngay trước mặt hắn.

Nho Kiếm Tiên, Tạ Tuyên.

“Ngươi thấy chuyện Đường môn ra sao?” Tư Không Trường Phong hỏi.

“Đường lão thái gia đã chết, Đường môn Tam Lão cũng đã chết. Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát, ba người này không đủ năng lực để chống đỡ một gia tộc khổng lồ như vậy. Lần này trong trận chiến tại Lôi gia bảo xuất hiện một người trẻ tuổi tên là Đường Trạch. Người trẻ tuổi này không đơn giản, chắc là thủ đoạn mà Đường lão thái gia lưu lại.” Tạ Tuyên đáp.

“Ta thấy Đường Liên có nhắc tới Đường Trạch trong thư, có lẽ sau này sẽ là một nhân vật. Nhưng giờ hắn còn quá trẻ tuổi. Đường môn sẽ không phục hắn.” Tư Không Trường Phong nói.

Tạ Tuyên cau mày: “Ngươi đang nói tới Đường Liên Nguyệt?”

“Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân.” Tư Không Trường Phong rót hai chén trà, chậm rãi nói: “Đường môn Đường Liên Nguyệt, lúc này chỉ hắn mới cứu được Đường môn. Có điều ngươi vừa nói Đường Môn Tam Lão cũng đã chết?”

“Đúng vậy, đã chết. Tuyết Nguyệt thành của ngươi chắc cũng đã nhận được tình báo rồi. Toàn bộ núi Thanh Thành để đồ tang ba tháng liền, vì chưởng giáo Triệu Ngọc Chân đã chết. Hiện giờ chuyện này loan truyền còn mơ hồ hơn trận chiến ở Lôi gia bảo. Dù sao người chết cũng là Đạo Kiếm Tiên, ai giết được Đạo Kiếm Tiên?” Tạ Tuyên nói.

“Đường Môn Tam Lão?” Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Bọn họ còn kém quá xa.”

“Đúng vậy, nhưng Đường Môn Tam Lão cộng thêm Tô Mộ Vũ, Tạ Thất Đao và Tô Xương Hà của Ám Hà. Ngươi thấy sao?” Tạ Tuyên hỏi ngược lại.

“Vì sao phải điều động chiến trận lớn như vậy để giết Triệu Ngọc Chân?” Tư Không Trường Phong nhíu mày một cái.

“Cho dù bọn họ bày chiến trận lớn như vậy, nếu Triệu Ngọc Chân không xuống núi, làm sao giết chết được chưởng giáo núi Thanh Thành? Triệu Ngọc Chân xuống núi vì ai?” Tạ Tuyên hỏi ngược lại.

Tư Không Trường Phong cả kinh: “Hàn Y!”

“Đúng vậy. Mục đích của Ám Hà và Đường môn là giết chết Lý Hàn Y, nhưng ngay lúc mấu chốt Triệu Ngọc Chân chạy tới. Hắn xuất một chiêu kiếm giết chết Đường Môn Tam Lão, đánh lui đại gia trường và hai vị gia chủ Ám Hà, mang Lý Hàn Y phá vòng vây bỏ đi. Nhưng Lý Hàn Y trúng Lê Hoa Châm, Triệu Ngọc Chân đã trọng thương nhưng vẫn cưỡng ép chữa thương cho cô ấy, dùng mạng của mình đổi mạng của Lý Hàn Y. Sau khi Lý Hàn Y tỉnh lại không chịu nổi đả kích này nên tẩu hỏa nhập ma, công lực tăng tiến. Ngay cả ta và Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên liên thủ cũng không cách nào chế phục cô ấy. Cuối cùng ở Lôi gia bảo, thiếu chút nữa cô ấy đã giết chết Tô Xương Hà nhưng cuối cùng Tô Xương Hà vẫn chạy thoát. Lý Hàn Y đuổi theo phía sau. Tên si tình của Lôi môn Lôi Oanh cũng đi theo cô ấy.” Tạ Tuyên nói xong câu chuyện này bèn uống một hớp trà.

Thần sắc Tư Không Trường Phong đầy lo lắng: “Thật không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến thế. Hàn Y tẩu hỏa nhập ma. Không được, ta phải rời thành một chuyến.”

“Ngươi không thể đi được.” Tạ Tuyên lắc đầu: “Gần đây liên tục có chuyện xảy ra, có thể thấy có người muốn diệt Lôi gia bảo, có người muốn giết Tiêu Sở Hà, có người muốn giết Lý Hàn Y, có người muốn gián tiếp diệt trừ Đường môn. Bất luận là chuyện nào cũng có liên quan tới Tuyết Nguyệt thành của ngươi. Có người muốn làm tan rã Tuyết Nguyệt thành. Ngay cả Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên cũng đã xuất hiện, giờ ngươi đã không thể khống chế mọi chuyện. Hiện giờ còn chưa rõ lập trường của Đường môn, Lôi gia bảo mất Lôi Thiên Hổ, Lôi Oanh lại không rõ tung tích. Tuy Lôi Vân Hạc võ công cao cường nhưng vẫn khó lòng ngồi vững chức môn chủ tại Lôi môn. Ôn gia trước nay đứng ngoài mọi chuyện, không tham gia vào phân tranh giang hồ. Tam đại đồng minh của Tuyết Nguyệt thành đều không nhờ cậy được. Hai vị thành chủ lại không rõ tung tích, ngay cả Lạc Hà Tiên Tử cũng đi tìm tình nhân cũ của mình. Nếu cả ngươi cũng đi, vậy chẳng mấy chốc Tuyết Nguyệt thành sẽ sụp đổ.”

“Có người muốn diệt Tuyết Nguyệt thành của ta?” Tư Không Trường Phong trầm ngâm: “Ta nên nghĩ ra từ lâu rồi mới phải, trên bàn cờ, chúng ta đều là quân cờ.”

“Đúng vậy. Đáng tiếc người đánh cờ đã chết. Hắn trói chặt Tuyết Nguyệt thành với Tiêu Sở Hà. Hiện giờ trong Thiên Khải thành rất nhiều người muốn hủy diệt Tuyết Nguyệt thành. Trong giang hồ Vô Song thành cũng đang nhìn chằm chằm như hổ đói, cho nên lúc này ngươi không thể đi được. Ngươi là Thương Tiên, Thương Tiên độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Chỉ cần có ngươi, Tuyết Nguyệt thành chắc chắn sẽ bình yên đợi những người khác về.” Tạ Tuyên trầm giọng nói: “Còn về Lý Hàn Y, để ta đi.”

“Ngươi đi?” Tư Không Trường Phong kinh ngạc.

“Chúng ta cùng được tôn là Kiếm Tiên, cũng có giao tình mười mấy năm. Tuy cô ấy rất hung dữ, mỗi lần gặp mặt đều đòi thử kiếm với ta. Nhưng lần này bất kể là giúp bằng hữu hay giúp Tuyết Nguyệt thành, chắc chắn ta sẽ tìm được cô ấy.” Tạ Tuyên đứng dậy, đeo rương sách lên: “Lần này tới đưa tin, không ở lại lâu.”

Tư Không Trường Phong nhìn hắn không chút hảo ý: “Ngươi cũng thấy Hàn Y xinh đẹp, người thương lại đã mất nên định nhân cơ hội nhảy vào à?”

Tạ Tuyên lắc đầu: “Ta là người đọc sách, thích ngắm dung nhan mỹ nhân, đây là chuyện thường của thiên hạ, chưa bao giờ có suy nghĩ không an phận. Ta không muốn cô ấy chết, là vì thiên hạ này mất đi một mỹ nhân như vậy sẽ rất đáng tiếc.”

Tư Không Trường Phong gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Tạ huỵnh, ta thấy trong thư Đường Liên có nói, tiểu nữ sẽ về cùng ngươi. Thế nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng tiểu nữ đâu, chẳng hay...”

Tạ Tuyên gãi đầu một cái, thở dài nói: “Ban đầu đúng là lệnh ái đồng hành cùng ta. Chỉ có điều tuy võ công lệnh ái không cao nhưng lại thông minh hơn người, ba lần chạy trốn bị ta bắt lại ba lần, lần thứ tư lại không tìm ra. Nhưng với tài trí và... nghị lực của lệnh ái, chắc sẽ tự về Tuyết Nguyệt thành được.”

Tư Không Trường Phong cũng dở khóc dở cười, thở dài não nề: “Mong là vậy.”