Thiếu Niên Ca Hành

Chương 212: Một nụ cười phù dung



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Diệp Tam nhẹ nhàng lấy một tấm thẻ ngọc đặt trên bàn: “Vốn tưởng là chơi lục bác dởm, chỉ là phí thời gian. Nhưng thằng nhóc nhà ngươi không đúng. Ngươi từng chơi lục bác thật?”

Lạc Minh Hiên gãi đầu một cái, hơi tức giận: “Lão già nhà ngươi nói cái gì vậy? Có thể nói cái gì mà ta hiểu được không?”

“Được lắm, ta hỏi ngươi, nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, vậy thì sao?” Diệp Tam đột nhiên hỏi.

Lạc Minh Hiên như bị sét đánh, thuật lục bác bình thường thì sáu quân cờ chỉ có một thành kiêu, năm quân khác là tán, lót đường cho kiêu. Nếu sáu quân cờ đều có thể thành kiêu, Lạc Minh Hiên lẩm bẩm: “Vậy biến hóa trên bàn cờ phải nhiều hơn quá khứ gấp mười lần...”

“Thằng nhóc, ta lại hỏi ngươi, trong lục bác một kiêu có thể ăn một tán, vậy nếu tán cũng có thể ăn kiêu thì sao?” Diệp Tam lại hỏi.

Lạc Minh Hiên cau mày, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, vốn dĩ thuật lục bác kiêu có thể ăn tán, tán không thể ăn kiêu cũng không thể án tán. Nhưng nếu biến thành kiêu có thể ăn tán, tán cũng có thể là kiêu, mà tán không thể ăn nhau, như vậy biến số lại tăng thêm vài lần. Hóa ra thuật lục bác không đơn giản như mình tưởng tượng, quy tắc chỉ hơi đổi đã hóa thành một ván cược nhiều biến số đến vậy.

Lục bác dởm? Lạc Minh Hiên đột nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa ba chữ này. Hắn nhìn Diệp Tam, trầm giọng nói: “Ngươi học thuật lục bác tiền triều?”

“Ta học Diệp, tổ tiên ta mấy trăm năm trước từng là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của nước Đại Huyền đã vong quốc từ lâu. Tổ tiên ta để lại một quyển kỳ phổ, ta nghiên cứu bao năm mới hiểu được đường lối, thế nhưng thuật lục bác hết sức phức tạp, xung quanh không ai muốn học. Ta chỉ có thể tự hạ mình xuống, nhưng sau khi đánh trận lục bác kia, lục bác giữa ngươi với ta chẳng qua chỉ là trò đùa.” Diệp Tam cười lạnh nói.

“Trò đùa mà ngươi cũng có thắng được đâu?” Lạc Minh Hiên nói.

“Cho nên vừa rồi ta mới nghĩ, có phải ngươi cũng là cố nhân hiển hách tiền triều không, có phải cũng biết thuật lục bác chân chính không. Nhưng giờ xem ra chỉ là tình cờ mà thôi.” Diệp Tam lắc đầu: “Chuyện ta muốn hỏi ngươi, e là không hỏi được.”

“Chuyện gì?” Lạc Minh Hiên nghi hoặc hỏi

“Năm xưa mỗi vị hoàng đế của Đại Huyền lên ngôi, bên cạnh đều có một cái bóng. Cái bóng này thường ở bên hoàng tử từ khi sinh ra, được đào tạo từ nhỏ, được truyền kiếm thuật tuyệt thế bí truyền của hoàng đế Đại Huyền. Cái bóng này phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng đế, nghe nói luận kiếm thuật không dưới kiếm tiên. Nhưng khi Đại Huyền mất nước, cái bóng lại biến mất, môn kiếm thuật kia cũng biến mất. Nếu ngươi và ta cùng là hậu nhân của danh gia tiền triều, ta nghĩ có thể ngươi biết chút gì đó.” Diệp Tam nói.

Bên kia Diệp Tam đang thở dài, bên này suy nghĩ của Lạc Minh Hiên lại càng lúc càng rõ ràng.

Đại Huyền mất nước, hoàng thất bị tiêu diệt, kiếm thuật tuyệt thế không rõ tung tích. Lại có một vị vương tử chạy thoát, ẩn nấp trong thế gian, thay đổi thuật lục bác truyền lại cho thế nhân. Trong ngọn núi xa xôi không hiểu sao lại để lại hai con rối đánh cờ lục bác, còn có thơ ‘tiên nhân lãm lục trứ, đối bác thái sơn ngưng. Ẩn dưới ván cờ này là kiếm thuật tuyệt thế.

Một đầu mối tan thành từng mảnh nhỏ, rốt cuộc gắn kết lại vào thời khắc này. Ván cờ Tiên Nhân Lục Bác vốn không khó phá giải mà là quy tắc lục bác vốn không như mình nghĩ. Vị hoàng tử Đại Huyền giấu mình trong phàm trần định giấu kiếm thuật trong ván cờ này, mà muốn phá giải nó phải hiểu quy tắc thật sự của lục bác. Lạc Minh Hiên càng nghĩ càng hưng phấn, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Lạc Hà. Doãn Lạc Hà cũng cau mày suy nghĩ rồi gật đầu một cái.

“Tiền bối, xin cho mượn kỳ phổ xem thử.” Lạc Minh Hiên nhìn Diệp Tam.

Diệp Tam ho nhẹ một tiếng: “Nhóc, ngươi có thiên phú, ta cũng có ý cho ngươi mượn xem. Như vậy sau này còn có người đánh cờ lục bác thật sự với ta. Có điều, ta có một yêu cầu.” Diệp Tam đột nhiên quay đầu nhìn Doãn Lạc Hà một cái, lại bị Doãn Lạc Hà trừng mắt lại.

Lạc Minh Hiên không hiểu: “Yêu cầu gì?”

“Để sư phụ ngươi hôn ta một cái.” Diệp Tam nhếch miệng cười.

Một tiếng vang lanh lảng cất lên, ánh bạc lấp lóe.

Một thanh kiếm đã đặt lên cổ họng Diệp Tam.

Trọng kiếm Vô Vọng, Lạc Minh Hiên trực tiếp rút thanh kiếm hung ác nhất của mình ra, mũi kiếm lấp loáng ánh lạnh. Giọng nói của Lạc Minh Hiên còn lạnh lẽo hơn: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”

“Ngươi làm gì vậy!” Người của Thiên Hạ phường đứng xem xung quanh rối rít rút binh khí ra, lập tức vây Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên lại.

Diệp Tam nheo mắt: “Ván cược thứ chín ta không thắng, ngươi cũng không thắng. Không thể đưa Vô Song lệnh cho ngươi được.”

“Vậy ta sẽ giết ngươi.” Lạc Minh Hiên hung hăng nói.

Diệp Tam dứt khoát nhắm mắt lại: “Được, ngươi giết đi.”

Lạc Minh Hiên kinh ngạc, hắn không phải ma đầu không việc ác gì không làm, nào phải chỉ một lời không hợp mà giết người, đành giả vờ tức giận nói: “Ngươi nghĩ ta không dám ư?”

“Được rồi, đồ đệ. Đừng chơi mấy trò chán ngắt ấy nữa.” Doãn Lạc Hà đột nhiên vung tay, một lệnh bài lấp loáng ánh kim xuất hiện trên tay nàng, bên trên khắc mấy chữ Vô Song rất lớn.

“Vô Song lệnh!” Người của Thiên Hạ phường kinh hãi.

Lạc Minh Hiên vui vẻ nói: “Vậy kỳ phổ thì sao?”

Doãn Lạc Hà vung tay phải, một quyển sách rách nát với tấm bìa cổ xuất hiện trước mắt mọi người: “Ngươi không phải lo.”

“Sư phụ lợi hại thật, lấy được lúc nào vậy?” Lạc Minh Hiên vui vẻ nói.

“Chẳng phải lão già dưới kiếm ngươi bảo thiên thuật của ta đệ nhất thiên hạ à? Trộm ngàn vạn cũng chỉ là chuyện thường, thuận tay là lấy được thôi.” Doãn Lạc Hà quay sang nhìn Diệp Tam, mỉm cười ôn nhu: “Ngươi muốn ta hôn ngươi một cái?”

Diệp Tam thấy nụ cười ôn nhu kia, trong lòng lại lạnh toát. Thiếu niên trẻ tuổi kia sẽ không giết mình nhưng không có nghĩa là Lạc Hà Tiên Tử sẽ không giết mình. Lão vội vàng lắc đầu: “Tiên tử, ta chỉ đùa chút thôi...”

“Đồ đệ, chúng ta đi thôi.” Doãn Lạc Hà tiêu sái xoay người, phất nhẹ trường bào, khiến chữ ‘cược’ sau lưng bay phất phới uy vũ.

“Vâng.” Lạc Minh Hiên thu kiếm, đi theo.

Diệp Tam tránh được một kiếp, vội vàng lui lại phía sau, giận dữ hét lớn: “Ngươi nghĩ Thiên Hạ phường của ta là đâu, ngăn bọn chúng ta lại cho ta!” Đám người của Thiên Hạ phường vận sức đã lâu, nghe lệnh này đều không chờ nổi nhào tới.

“Đồ đệ.” Doãn Lạc Hà hô nhẹ một tiếng.

“Tuân lệnh.” Lạc Minh Hiên lại rút trọng kiếm Vô Vọng đâm về phía trước. Doãn Lạc Hà điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng đạp lên thanh kiếm Vô Vọng đang đâm tới, dựa thế bay ra phía ngoài. Cô quay đầu giữa không trung, nhìn Lạc Minh Hiên mỉm cười dịu dàng.

Tú mạc phù dong nhất tiếu khai, tà ôi bảo áp sấn hương tai, nhãn ba tài động bị nhân sai.

Cảnh đẹp nhất thế gian cũng chỉ vậy mà thôi.

Lạc Minh Hiên không nhịn được ngây người, trọng kiếm Vô Vọng trong tay vung lên, uy lực mạnh hơn bình thường mấy lần, đánh văng những kẻ vây quanh ra. Hắn điểm mũi chân, cũng đuổi theo: “Sư phụ, chờ con với.”