Thiếu Niên Ca Hành

Chương 240: Đường xa



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Mưa rồi.”

Tạ Tuyên ngồi trên bậc thang đột nhiên vươn tay. Một làn nước mưa chảy qua mái hiên rơi xuống tay hắn. Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.

Bên cạnh hắn là Lý Phàm Tùng và Phi Hiên. Phi Hiên dắt ngựa, hơi nghiêng người về phía trước tránh chỗ nước mưa. Lý Phàm Tùng nhìn bóng người phía xa, hỏi nhỏ: “Sao hắn không vào?”

Tạ Tuyên cười khẽ: “Hắn là tình địch của sư phụ ngươi đấy, ngươi muốn hắn đi vào à?”

Lý Phàm Tùng thở dài một tiếng nói: “Ngày dài đêm ngắn do mắt mở, hoa nở hoa tàn chỉ tự thương. Dù sao sư phụ cũng mất sớm, những đồ đệ chúng ta cho dù thiên vị sư phụ đến đâu di nữa cũng không nỡ để sư nương một thân một mình cả đời.”

“Sai rồi.” Tạ Tuyên chậm rãi nói.

Lý Phàm Tùng vội vàng lui lại một bước, chắp tay nói: “Chẳng lẽ lời của Phàm Tùng có gì không đúng, mong tiên sinh chỉ giáo.

“Đọc thơ sai rồi, là ngày ngắn đêm dài, không phải ngày dài đêm ngắn.” Tạ Tuyên vê tay, vê lấy một chuỗi nước mưa, chơi đùa rất hứng thú.

Lý Phàm Tùng lập tức đỏ mặt, lui sang một bên không nói gì nữa.

Còn ở phía xa, Lôi Oanh vẫn đứng ngoài cửa miếu ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nói một lời.

Trong gian miếu nhỏ, Lý Hàn Y và Vô Tâm ngồi đối diện nhau. Sắc mặt Lý Hàn Y tái nhợt nhưng ánh mắt trong trẻo, đã khôi phục thần chí. Vô Tâm trông có vẻ bận tối mắt nhưng vẫn thong dong, lẳng lặng nhìn cô.

“Ngươi chẳng giống phụ thân ngươi chút nào.” Lý Hàn Y mở miệng nói trước.

Vô Tâm lại đã quen với câu nói này, hỏi ngược lại: “Khác nhau nhiều lắm à?”

Lý Hàn Y gật đầu: “Phụ thân ngươi, bất luận tướng mạo hay khí chất đều rất hào hùng. Năm đó hắn suất lĩnh Ma giáo đông chinh, những người chịu đi theo Ma giáo các ngươi đều nói Diệp Đỉnh Chi không giống người giang hồ mà mang khí khái đế vương. Mà ngươi lại hoàn toàn khác, ngươi không có vẻ sắc bén đó.”

Vô Tâm nhún vai một cái: “Tức là bảo ta không có khí khái nam nhi hả?”

Lý Hàn Y mỉm cười: “Diệp Đỉnh Chi cũng không thích nói đùa.”

Vô Tâm lấy tay xoa nhẹ mi tâm, nhìn Lý Hàn Y như đang suy nghĩ: “Thế tức là ngươi quen phụ thân ta từ lâu rồi?”

“Khi ta biết hắn, hắn còn là một du hiệp ở Giang Nam, lúc đó hắn còn truyền cho ta vài chiêu kiếm. Sau đó khi gặp lại hắn, hắn đã trở thành giáo chủ Ma giáo, còn ta đại biểu cho Tuyết Nguyệt thành giao chiến với hắn.” Lý Hàn Y dừng lại một chút rồi nói: “Ta của ngày trước, rất ngưỡng mộ hắn.”

“Nhưng ngươi của sau đó, đã giết hắn.” Vô Tâm nói tiếp.

“Lúc đó chúng ta có tổng cộng bảy người phụ trách giết hắn.” Lý Hàn Y bình tĩnh nói.

Vô Tâm gật đầu một cái, nhẹ giọng đáp: “Ta biết, Vương Nhân Tôn của phái Thiên Sơn; Lôi Thiên Đình của Lôi gia bảo, Ôn Lãnh của og, Lạc Dạ Lan của Triều Vương các, Tô Mộ Vũ của Ám Hà cùng với Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt thành. Nhưng giang hồ đồn đại, người xuất kiếm cuối cùng giết người là ngươi.”

“Khi đó sư huynh của ta, Bách Lý Đông Quân võ nghệ đã đại thành, khi quyết đấu với Diệp Đỉnh Chi đã thắng nửa chiêu. Diệp Đỉnh Chi bị thương đi về nam, bảy người chúng ta liên hợp lại ám sát hắn. Đầu tiên là đại đệ tử thắng Diệp Đỉnh Chi, tiếp đó là nhị đệ tử giết Diệp Đỉnh Chi, giang hồ muốn thế hệ trẻ có thần thoại của mình. Thực lực của đại sư huynh là thật, cho nên huynh ấy không sợ ai nghi ngờ. Còn trong chuyện của ta luôn luôn mang theo chữ truyền thuyết.” Lý Hàn Y cười khổ: “Cho nên, ta không giết chết hắn.”

“Ngày đó, nếu bảy người chúng ta muốn giết chết hắn, như vậy có ít nhất ba người phải để tính mạng lại.”

“Là do người khác giết?” Lông mày Vô Tâm nhướn lên.

“Ngươi tới đây hỏi ta chứng tỏ ngươi tin chắc không phải là ta. Hơn nữa cho dù là ta giết hắn, đó cũng là tranh chấp chính tà, thiên kinh địa nghĩa.” Lý Hàn Y nghiêm mặt nói.

Vô Tâm hỏi tiếp: “Cho nên, hôm đó còn có ai?”

“Còn một người có cơ hội giết chết hắn, mặc dù phải trả giá. Hiện giờ hắn và ta cùng nổi danh, nhưng công lực đứng trên ta, có thể sánh vai với đại sư huynh của ta.” Lý Hàn Y hạ giọng nói.

“Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương.” Vô Tâm lập tức đoán ra.

“Bên cạnh hắn còn một nữ nhân.” Lý Hàn Y tiếp tục nói.

Vô Tâm không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Quả nhiên.”

“Nữ nhân ấy và Cô Kiếm Tiên đến trước chúng ta một bước. Bọn họ đứng cách Diệp Đỉnh Chi mười bảy trượng. Bảy người chúng ta không biết bọn họ là địch hay là bạn cho nên không dám tiến lên mà đứng yên tại chỗ theo dõi tình hình. Sau đó nữ nhân ấy nói một câu, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên rút kiếm tự vẫn. Dù thế nào chúng ta cũng không ngờ Diệp Đỉnh Chi đường đường giáo chủ ma giáo, cả đời kiêu hùng, lại đột nhiên tự vẫn trước mặt chúng ta như vậy.” Lý Hàn Y nói.

“Người đó nói gì?” Giọng điệu của Vô Tâm hơi đổi.

Lý Hàn Y lắc đầu: “Chúng ta không nghe được. Sau khi Diệp Đỉnh Chi tự vẫn, cô ấy và Lạc Thanh Dương đi khỏi. Thế nhưng các tiền bối thấy việc này không nên đồn ra ngoài, cho nên phái người tung tin, nói là ta giết Diệp Đỉnh Chi, xem như lập uy cho ta. Ta nghe nói ngươi đã gặp Vương Nhân Tôn, hắn có kể chuyện này cho ngươi không?”

Vô Tâm đứng dậy, phủi bụi đất trên người: “Hắn sẽ không kể chuyện này cho ta, bởi vì hắn biết người phụ nữ kia là ai.”

Lý Hàn Y gật đầu: “Ta cũng biết, nhưng ta vẫn nói cho ngươi. Bởi vì ta có việc cần nhờ ngươi.”

Trong lòng Vô Tâm hơi động: “Ngươi nói tới chuyện... công lực của ngươi đã mất?”

Lý Hàn Y cười khổ: “Sau khi tỉnh lại lần này, công lực của ta chỉ còn lại không tới hai thành. Nhưng ta không muốn để người khác biết. Ngươi giả bộ cần tới Tuyết Nguyệt thành gặp Tư Không Trường Phong, bảo vệ ta đi khỏi.”

“Thật ra có hai người đáng tin cậy hơn.” Vô Tâm cười nói.

“Không cần.” Lý Hàn Y đứng dậy, tung người lướt ra ngoài. Thân hình cô cực nhanh, chớp mắt đã tới bên cạnh Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên vẫn ngồi trên bậc thang nghịch nước mưa, không quay đầu lại: “Các ngươi nói chuyện xong rồi?”

“Lần này phải cảm ơn ngươi, có rảnh tới Tuyết Nguyệt thành uống rượu, lần này ta không đuổi ngươi nữa.” Lý Hàn Y bình thản nói.

“Được.” Tạ Tuyên đáp rất thẳng thắn.

Lý Hàn Y lại đứng dậy, đã lướt tới bên cạnh Lôi Oanh.

Lôi Oanh vẫn không xoay người, Lý Hàn Y cũng lẳng lặng đứng đó.

Mặc dù lúc trước đã gặp mặt, nhưng khi đó thần chí của Lý Hàn Y hoàn toàn biến mất. Hôm nay mới thật sự coi là lần đầu gặp lại.

Lôi Oanh nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”

Lý Hàn Y lắc đầu: “Ngươi không quay đầu, không coi là gặp.”

Lôi Oanh làm một hành động mang đầy tính thiếu niên, hắn gãi đầu: “Vì mấy năm qua, ta không trở nên đẹp đẽ hơn.”

“Ta không phải người nông cạn như vậy.” Giọng nói của Lý Hàn Y mang theo ý cười.

Lôi Oanh lắc đầu: “Nhưng ta thì có. Cho nên khi ta thấy nàng lần đầu, đã thích nàng.”

Lý Hàn Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thế thì ta cũng tương tự.”

Hai người cùng cười một tiếng.

“Xin lỗi.” Lý Hàn Y đột nhiên thở dài nói: “Năm đó giận dỗi bảo ngươi luyện thành kiếm thuật tuyệt thế rồi mới gặp ta, không ngờ ước hẹn một kiếm này lại khiến ngươi lãng phí bao thời gian tốt đẹp như vậy.”

“Thời gian tốt đẹp ư?” Lôi Oanh lẩm bẩm.

“Trong thời gian đó, đáng lẽ ngươi có thể gặp rất nhiều người, có lẽ sẽ có người ngươi thích, có người ngươi ghét, còn có người có thể bầu bạn với ngươi cả đời...” Lý Hàn Y tiếp tục nói.

Lôi Oanh gật đầu: “Ta biết.”

“Dù sao ta cũng đã có người thương.”

“Ta cũng đã lấy chàng.”

“Nếu năm xưa người gặp nàng trước là ta.” Lôi Oanh đột nhiên nói: “Vậy mọi chuyện có khác không?”

“Sẽ không, chắc chắn ta sẽ gặp chàng trước. Có một số việc là nhất định.” Lý Hàn Y đáp rất quả quyết.

Lôi Oanh cảm thấy trong lòng đau ẩm ỉ, không nói thêm điều gì, chỉ mỉm cười sầu thảm.

“Xin lỗi, ngày ấy tuy tẩu hỏa nhập ma nhưng ta nhớ mình nói gì. Câu nói đó, không phải thật tâm.” Lý Hàn Y buồn bã nói: “Những chuyện đó vốn không trách ngươi được. Ngược lại, ta rất cảm kích ngươi. Chỉ có điều vẫn là câu nói đó.”

“Có một số việc là nhất định.”

“Tạm biệt.”

Lý Hàn Y lại tung người một cái rời đi theo hướng khác.

“Tạ tiên sinh, Vô Tâm muốn tới Tuyết Nguyệt thành gặp Thương Tiên Tư Không Trường Phong, xin phép đi trước một bước.” Vô Tâm người mặc áo trắng nhảy ra khỏi miếu, tung người vài cái đuổi theo. Hắn tới bên cạnh Lý Hàn Y, lén lút truyền khí qua mới khiến Lý Hàn Y cưỡng ép vận công để che giấu thương thế không bị kiệt sức.

Lôi Oanh đột nhiên quay người lại dõi theo bóng Lý Hàn Y ở phía xa.

Nhưng Lý Hàn Y không hề quay đầu lại.

Rốt cuộc, bọn họ không gặp lại.

Một lúc lâu sau, Lôi Oanh đột nhiên quay người, nhanh chóng đi khỏi.

“Xem ra mọi chuyện đã chấm dứt, vân du rồi cũng phải quy đầu thôi.” Tạ Tuyên đứng dậy, cõng rương sách đi tới, hắn cao giọng hét dài: “Lôi Oanh, chúc ngươi sớm tìm được một thanh kiếm tốt!”

Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đứng một mình ở đó nhìn mọi người lần lượt đi khỏi, bỗng thấy tay chân luống cuống.

Tạ Tuyên đi được mười mấy bước rồi đột nhiên quay đầu nói.

“Ngươi tên là Lý Phàm Tùng à?”

“Tên của ngươi không được hay cho lắm, cây tùng của ngươi có tư chất chọc thủng bầu trời.”

“Lúc trước ngươi nói muốn bái ta làm thầy?”

“Ta chỉ có một yêu cầu, làm đồ đệ của Nho Kiếm Tiên rồi, sau này không được đọc thơ sai nữa.”