“Mưa rồi.” Nam tử áo đen cầm dù ngẩng đầu lên nhìn trời, lạnh nhạt nói.
Sau lưng hắn là vài chục sát thủ tay cầm dù đen mang theo đao kiếm.
Trên giang hồ, bọn họ là những kẻ mà người ta nghe danh cũng kinh hồn táng đảm, một người một kiếm là có thể lấy đầu của cao thủ tuyệt đỉnh. Vài điều động vài chục sát thủ như vậy không rõ là muốn giết người quan trọng tới nhường nào. Mỗi người trong số họ đều cầm một bức vẽ trông rất sống động, trên bức vẽ là một gương mặt trẻ tuổi.
“Chư vị nhớ kỹ chưa?” Nam tử cầm đầu hỏi.
Không ai trả lời hắn, đám sát thủ chỉ lẳng lặng cầm bức vẽ trong tay đưa vào trong mưa gió.
“Đi thôi.” Nam tử cầm đầu thu cây dù đen lại, xoay người nhảy lên ngựa. “Đi!”
Vài chục con tuấn mã đạp mưa đap gió phóng đi, chỉ để lại những bức họa vứt đầy đất bị nước mưa thấm đẫm. Mực trên tranh đã bị nhòa, chỉ thấy loáng thoáng một hàng chữ.
Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà, giết không tha!
Vô Song thành, Lô Ngọc Địch kéo thấp mũ trùm đầu xuống, nhìn Vô Song tới tiễn, cười nói: “Lần này không cho đệ ra tay, có phải đệ uất ức lắm không?”
Vô Song cõng hộp kiếm nhún vai một cái: “Ta là át chủ bài của bên chúng ta, sao lại tùy tiện xuất thủ được. Ta hiểu đạo lý này.”
“Không phải, không cho đệ ra tay là sợ đệ nhớ sai dung mạo của người cần giết.”Lô Ngọc Địch nghiêm trang nói.
Vô Song lắc đầu nói: “Ta nhớ mặt hắn, ta từng gặp rồi.”
Lô Ngọc Địch khẽ vung roi, quay đầu ngựa: “Không nói chuyện với đệ nữa, ta phải lên đường đây. Lần này Bạch Vương điện hạ yêu cầu không được có sơ sót gì, nhưng trong lòng ta vẫn không nắm chắc. Tuy tin tức nói hắn rời thành một mình nhưng Tuyết Nguyệt thành thực lực thâm hậu, chưa chắc đã không có hậu chiêu.”
“Yên tâm, đến lúc đó ngươi sẽ có viện binh.” Vô Song nghiêng đầu nhìn sang phía Kiếm Lư.
“Được!” Lô Ngọc Địch gật đầu, dẫn mười mấy đệ tử Vô Song thành ra ngoài.
Lạc thành.
Thượng tướng quân Bắc Ly, Trình Lạc Anh gõ nhẹ lên đầu, nhìn trinh thám Xích Vương phủ tới báo tin trước mặt, căm tức nói: “May là ta vẫn luôn ở Lạc thành, chưa về Thiên Khải nhận lệnh, tránh được lệnh đóng thành một tháng kia không thì bực bội tới chết mất. Nhưng Xích Vương điện hạ vẫn không khiến ta bớt lo, có cần xuất binh nguy hiểm như vậy không?”
Trình Lạc Anh lưng hùm vai gấu, mặt đầy râu ria, dáng vẻ hung ác dữ tợn. Thế nhưng trinh thám của Xích Vương phủ lại chẳng hề sợ hãi, gật đầu một cái: “Những điều điện hạ muốn nói đều ở trong thư.”
Trình Lạc Anh cầm bức mật thư lên cho vào nến: “Giết một vương gia đã là trọng tội, lại còn là vương gia mà hoàng đế bệ hạ yêu mến nhất.”
“Xích Vương điện hạ nói, một ngày Tiêu Sở Hà chưa trở lại Thiên Khải nhận lệnh, hắn chỉ là thảo dân Tiêu Sắt, không phải Vĩnh An Vương - Tiêu Sở Hà.” Trinh thám trầm giọng nói: “Giết một thảo dân mà thôi, không phải vương gia.”
“Ngươi định nói với hoàng đế bệ hạ như vậy à?” Con ngươi của Trình Lạc Anh co lại.
“Hoàng đế bệ hạ đã ngủ, chưa chắc đã tỉnh lại. Cho dù tỉnh lại, không chứng cứ gì, dựa vào đâu người lại hỏi tội thượng tướng quân của Bắc Ly?” Trinh thám kia cười lạnh.
“Ta đường đường Lạc Thành quân, sao lại phải giết một thảo dân?” Trình Lạc Anh hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Đội do thám thứ mười sáu của Nam Quyết sẽ xuất hiện ở nơi bọn họ nên xuất hiện.” Trinh thám trậm rãi nói: “Giết do thám của nước địch, là chuyện trong bổn phận của tướng quân.”
Trình Lạc Anh đứng dậy gật đầu nói: “Được, ta sẽ phái một ngàn tinh binh lên đường. Chỉ có điều sau chiến dịch này, người sáng suốt đều biết ta theo phe Xích Vương. Hình tượng chơi bời trác táng mà hắn khổ tây xây dựng bao lâu nay sẽ bị tất cả mọi người biết là giả vờ.”
“Điện hạ nói, người giả bộ nhiều năm như vậy đã mệt rồi. Huống chi điện hạ vốn là công tử bột, nhưng công tử bột không mâu thuẫn với dã tâm.”
Quân thành Ninh Chỉ.
Nơi này có một ngàn binh lính Diệp Tự doanh đang đóng quân.
Vốn dĩ bọn họ ở đây chờ chủ soái tới, thế nhưng theo tin tức từ Thiên Khải thành đưa về, chủ soái của bọn họ đang bị nhốt trong Thiên Khải thành. Bọn họ gọi là Diệp Tự doanh, đương nhiên chỉ nghe theo hiệu lệnh của người họ Diệp, nên đành ở yên tại đây chờ lệnh.
Một cô gái trẻ tuổi mặc áo lục đột nhiên cưỡi ngựa vào trong doanh trại, nhưng không ai ngăn cô, vì vừa hay, cô chính là người mang họ đó.
Thiên Khải thành phong tỏa, mọi hành động của Diệp Khiếu Ưng bị mọi người nhìn chằm chằm, thế nhưng Diệp Nhược Y lại khác. Cô coi như nửa đệ tử của giam chính Khâm Thiên giám Tề Thiên Trần, sử dụng một số bí thuật ẩn giấu hành tung của bản thân, lén lút chạy ra khỏi Thiên Khải thành không gặp khó khăn gì.
“Diệp Tự doanh tập hợp!” Diệp Nhược Y hét lớn.
Từ khi ra đời, cô chưa bao giờ nói lớn tiếng. Nhưng lúc này tiếng hô của cô lại khiến toàn bộ quân doanh rung động.
Đúng vậy, đây mới là con gái của đại tướng quân Bắc Ly, Diệp Khiếu Ưng.
“Tập hợp!” Thiên phu trưởng quát theo.
Tất cả binh sĩ lập tức chỉnh lý, tập trung trước mặt Diệp Nhược Y.
“Bây giờ Vĩnh An Vương - Tiêu Sở Hà đang gặp nạn, binh sĩ chúng ta trung thành với hoàng tộc họ Tiêu, cũng nên xuất trận. Ta truyền lệnh của đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng, cứu Vĩnh An Vương khỏi nguy nan.” Diệp Nhược Y lấy hổ phù của Diệp Khiếu Ưng ra, giơ cao: “Các binh sĩ có nguyện xuất binh theo ta không?”
“Chúng ta nguyện ý!” Một ngàn binh sĩ Diệp Tự doanh cùng rút đao, gẩm lên với trời.
Thiên Khải thành.
Nam tử thân mặc áo vàng, mặt mũi tuấn tú như vầng trăng sáng trên trời ôm theo một cô bé cưỡi ngựa lao thẳng tới hoàng cung. Dọc đường hắn đi, không chút trở ngại, tất cả mọi người khom lưng hành lễ, ngay cả tướng sĩ cấm cung lúc bình thường cực kỳ nghiêm khắc cũng nghiêng người né tránh, không hề có ý kiểm tra thân phận người đang tới.
Bởi vì một tay Lan Nguyệt Hầu cầm cương ngựa, một tay khác cầm thanh trường đao rất ít khi ra khỏi vỏ. Ngăn cản người quản lý quốc gia quyền khuynh triều đình, rất có thể kết cục là một đao bêu đầu.
Nửa canh giờ sau, hắn tới Thái An điện. Hơn ngàn cấm vệ quân bao bọc xung quanh không dọa được cô bé, tốc độ thi châm của cô vẫn nhanh chóng sắc bén như lúc bình thường. Một mũi châm bạc đâm vào ngực Minh Đức Đế, chỉ chốc lát sau, châm bạc đã trở lại tay của cô bé.
Chỉ có điều nửa mũi châm đã biến thành màu đen nhánh.
“Tâm bệnh.” Hoa Cẩm nhíu mày, lạnh nhạt nói.
“Có chữa được không?” Lan Nguyệt Hầu hỏi vấn đề mà mọi người ở đây quan tâm nhất.
Ngũ Đại Tổng Quản, Tề Thiên Trần, người trong Thái Y viện đều nhìn cô bé này, chờ câu trả lời của cô.
“Được.” Hoa Cẩm gật đầu một cái.
Cuối cùng Lan Nguyệt Hầu cũng yên tâm, cười nói: “Vậy thì tốt.”
Thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện trong đại điện này, không phải ai cũng cười.
Chưa nói tới ngoài đại điện, rất nhiều người còn không cười nổi.
“Nhưng mà...” Hoa Cẩm lại nói.
Lan Nguyệt Hầu cau mày: “Tiểu thần y, bây giờ không phải lúc nói vòng vo đâu.”
Hoa Cẩm lườm hắn một cái: “Ngươi ngắt lời ta đấy chứ. Nhưng cần thời gian rất dài.”