Thiếu Niên Ca Hành

Chương 387: Sóng gió khó ngừng



Hồng Lư tự.

Một loạt tăng nhân đang ngồi trong đại điện tụng pháp kinh. Tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên công công ngồi đầu tiên, tay vê phật châu, nhắm mắt tĩnh tọa.

Gần đây hai người bạn lớn lên từ nhỏ cùng hắn đã chết. Một người chết vô cùng khó hiểu, một người chết trong mưu phản, đến nay đầu vẫn treo trên tường thành. Tâm trạng hắn rất không tốt, không tốt tới mức rất muốn giết người.

Tay phải sát sinh, một kiếm vừa xuất, vạn vật khô héo. Tay trái từ bi, khẽ

vê Phật châu, phách diệt hồn bay. Sát tính của Cẩn Tiên công công cũng nặng như Phật tâm của hắn.

“Vào đời vị lai, nếu có những người nào ăn mặc không đủ, cầu gì cũng trái nguyỆn, hoặc nhiều bỆnh tật, hoặc nhiều sự hưng suy, nhà cửa không yên ổn, quyến thuộc bị phân tán, hoặc các hoạnh sự cứ xảy đến làm thiệt thân, khi ngủ thường mộng thấy điều kinh sợ; những người như thế, khi nghe danh hiệu của Bồ Tát Địa Tạng, thấy hình tượng của Bồ Tát Địa Tạng, mà chí tâm cung kính niệm đủ một vạn biến, thì những sự không như ý sẽ tiêu sạch lần lần, liền được an vui, đồ ăn mặc dư dật, cho đến trong giấc mộng thảy đều an vui...” Sau khi tụng đoạn kinh văn dài kia hai lần, Cẩn Tiên

công công đứng dậy, các tăng nhân cũng đứng dậy, chào lẫn nhau rồi chậm rãi lui ra ngoài.

(Trích bản dịch Ðịa Tạng Bồ Tát Bổn NguyỆn Kinh Giảng Ký) Trong đại điện chỉ còn có hai người.

Một người đương nhiên là Cẩn Tiên.

Một người khác là khách quý ngoài Hồng Lư tự mà cả Linh Quân và Bá Dong đều không cản được.

Đại tổng quản, Cẩn Tuyên.

Cẩn Tuyên công công chậm rãi nói: “Ðịa Tạng Bồ Tát Bổn NguyỆn Kinh, siêu độ Bồ Tát, tiêu trừ nghiệp chướng. Mời nhiều cao tăng tới đọc kinh cho Cẩn Ngọc như vậy, ngươi thật có lòng. Nhưng, vì sao lại đọc hai lần?

Lần còn lại...”

“Là cho Cẩn Uy.” Cẩn Tiên Trọc Tâm đáp, có vẻ không hề cố ky.

“Được. Chúng ta và Cẩn Uy từng là huynh đỆ, nên làm.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên gật đầu một cái. “Khi còn bé ta không được ở chung với các ngươi. Cẩn Ngôn lại luôn đi theo Trọc Tâm công công. Thật ra ba người ngươi, Cẩn Uy, Cẩn Ngọc mới là lớn lên cùng nhau.”

“Đúng.” Cẩn Tiên đáp rất đơn giản. “Cho nên ta muốn báo thù cho bọn họ.”

Đại tổng quản Cẩn Tiên cau mày: “Cái chết của Cẩn Ngôn rất kỳ lạ, còn có thể tra theo thù oán. Nhưng Cẩn Uy chết do mưu phản, còn tìm ai báo thù?”

“Lang Gia quân vào Thiên Khải thành thuận lợi như vậy, ngay chính bọn họ cũng bất ngờ. Phía sau chuyỆn này chắc chắn có một bàn tay thúc đẩy mọi chuyỆn phát triển.” Phật châu trong tay Cẩn Tiên ngừng chuyển động.

“Cẩn Uy chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.”

“Cũng được.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên thở dài: “Cẩn Uy không phải loại người có dã tâm, chẳng qua hắn hoàn thành nguyỆn vọng giúp sư phụ mà thôi.” Nhưng có một người, hắn tuyỆt đối không phải huynh đỆ của chúng ta.”

“Cẩn Ngôn.” Cẩn Tiên nhẹ nhàng nói ra cái tên này.

“Đúng. Hắn phải chết, nếu hắn đến tìm ngươi, ngươi giữ hắn lại rồi nói cho ta.

Nếu ngươi không làm vậy, e rằng sau này Ngũ Đại Tổng Quản chỉ còn lại một người.” Cẩn Tuyên nhìn Cẩn Tiên, ánh mắt lạnh lẽo.

Cẩn Tiên nhíu mày: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

“Không phải uy hiếp, chỉ hy vọng ngươi đừng làm chuyỆn điên rồ.” Cẩn Tuyên xoay người, định đi khỏi.

“Đại tổng quản, ngươi cũng cuốn vào tranh đoạt lần này.” Cẩn Tiên trầm giọng nói: “Ngươi ủng hộ Xích Vương.”

“Thì đã sao?” Cẩn Tuyên không quay đầu lại.

“Ngũ Đại Tổng Quản, chỉ nên trung thành với một mình Minh Đức Đế.” Cẩn Tiên chậm rãi nói.

“Ngươi có biết vì sao năm xưa khi Lang Gia Vương xé bỏ cuộn sách, bọn sư phụ không nói một lời không?” Cẩn Tuyên không chờ Cẩn Tiên trả lời đã tự đáp: “Bởi vì lúc đó bọn họ đã khuất phục dưới uy nghiêm của đế

vương mới.”

Cẩn Tuyên đi ra khỏi Hồng Lư tự, Cẩn Tiên buông phật châu xuống, từ giữa điện có một bóng người mập lùn bước ra.

Tổng quản chưởng ấn, Cẩn Ngôn.

Bây giờ toàn bộ Thiên Khải thành đang tìm hắn, nhưng hắn lại không rời thành trốn càng xa càng tốt mà lựa chọn ở lại tòa thành nguy hiểm này.

Còn trong tòa thành này, người duy nhất gặp hắn mà không rút kiếm, chỉ có mình Cẩn Tiên.

“Ngươi có nghe theo lời hắn, giết ta không?” Cẩn Ngôn cười ha hả hỏi.

“Không biết.” Cẩn Tiên lắc đầu: “Nhưng ngươi phải giao danh sách đó cho ta.”

“Chỉ cần ta còn giữ danh sách này, vậy sẽ không ai giết ta.” Cẩn Ngôn vẫn cười rất hiền lành. “Nhưng chỉ cần ta giao danh sách đó ra, ngay cả ngươi cũng có thể giết ta.”

Tay trái cầm Phật châu của Cẩn Tiên đã đặt xuống, tay phải chạm vào chuôi kiếm: “Vậy vì sao ngươi lại tới tìm ta?”

“Ta chọn sai một lần, ta còn muốn chọn lại.” Cẩn Ngôn đột nhiên thu hồi nụ cười, ánh mắt đầy hung ác.

Bên ngoài Thiên Khải thành.

Một người cưỡi ngựa phóng như bay.

Hắn cởi giáp vàng đã bầu bạn nhiều năm, buông thanh trọng đao đã giết vô số kẻ địch, một mình một ngựa rời thành.

Diệp Nhược Y nhìn bóng lưng phụ thân đi khỏi, bỗng thấy buồn bã mất mác. Vẫn hùng vĩ như một ngọn núi nhưng lại mượn danh cáo lão về quê rời khỏi. Còn sau lưng hắn, vốn nên có thiên quân vạn mã, nay chỉ còn lại một mình.

Mãi tới khi tiếng vó sắt vang lên.

Diệp Nhược Y chợt quay đầu lại nhìn binh lính đeo song đao cưỡi ngựa chỉnh tề phía sau.

Song Đao Diệp Tự doanh.

“Diệp tiểu thư.” Thiên phu trưởng phóng ngựa tới. “Các ngươi định.” Diệp Nhược Y nói.

“Chúng ta đã từ quân. Chúng ta là Diệp Tự doanh, DIỆp trong Diệp Khiếu Ưng.

Cuộc đời này chỉ nghe lỆnh của tướng quân. Nếu tướng quân tới giữ

núi, chúng ta sẽ tới giữ núi, tướng quân muốn giết địch, chúng ta sẽ giết địch.” Thiên phu trưởng quay người, hô lớn với một ngàn tướng sĩ sau lưng: “Chúng ta đi!”

Một ngàn Diệp Tự doanh cao giọng hô lớn, thanh thế hùng hồn đi khỏi.

Diệp Nhược Y nhìn bóng lưng đang dần khuất xa của họ, chuẩn bị xoay người trở về thì lại phát hiện Tiêu Lăng Trần mặc y phục màu trắng ôm trường kiếm đứng đó. Hắn nhìn Diệp Nhược Y, mỉm cười: “Đi khỏi nơi này, xông pha giang hồ, có phải ý tưởng hay ho lắm không?”

“Bây giờ ngươi là tướng quân. Tam thần tướng đã trở lại trung quân, toàn bộ Bắc Ly không ai có thể làm thủ lĩnh của họ, chức đại tướng quân trung quân sớm muộn gì cũng là của ngươi. Nói xông pha giang hồ cái gì?” Diệp Nhược Y cười nói.

“Bây giờ không có chiến sự, ta lại chẳng muốn ngồi trong tòa thành này đấu tới đấu lui với mấy tên kia. Báo cho Tiêu Sắt một tiếng, ta đi trước, nói hắn tự bảo trọng.” Tiêu Lăng Trần không buồn để ý leo lên ngựa.

Diệp Nhược Y nhìn thanh kiếm trong tay hắn, hạ giọng nói: “Hạo Khuyết.” “Đi.” Tiêu Lăng Trần phất tay nói.

“Cấp báo! Cấp báo!” Đột nhiên một giọng nói chói tai ngắt đứt buổi ly biệt này.

Binh sĩ toàn thân đầy bụi đất vung roi ngựa như điên xông vào, không ngừng hô lớn: “Cấp báo! Cấp báo!”

“Cấp báo cái gì!” Tiêu Lăng Trần kéo hắn lại.

Binh sĩ không biết hắn nhưng biết con gái đại tướng quân bên cạnh, vội vàng nói: “Cấp báo! Nam Quyết đột nhiên phát binh, cử mười vạn quân xâm chiếm, tới giờ đã mất bảy tòa thành!”

Tiêu Lăng Trần kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng mắng: “Đúng là chó chết!”