Thiếu Niên Ca Hành

Chương 389: Ngũ Luân kiếm trận



“Đến rồi!” Lô Ngọc Địch tháo mũ trùm đầu xuống, hạ giọng nói.

“Hạ Quan?” Vô Song nhìn hai chữ trên cửa thành lẩm bẩm: “Có phải Tuyết NguyỆt thành đâu.”

“Thấy gian lầu cao đó không? Chính là Đăng Thiên các trong truyền thuyết đấy.” Lô Ngọc Địch chỉ vào gian các cao cao phía xa nói: “Qua Đăng Thiên các mới có thể thấy Tuyết NguyỆt. Bên ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành.

Tuyết NguyỆt thành cũng tự cho mình là phàm thành, không như

Vô Song thành chúng ta. Bên ngoài Đăng Thiên các cũng tầm thường như những tòa thành khác thôi.”

“Vậy thì đi thôi.” Vô Song đang định vung roi ngựa nhưng lại hạ xuống. Có một người một thương đi từ trong cửa thành ra.

Người nọ mặc y phục màu đen, tay cầm một thanh trường thương màu vàng tối.

Vô Song nhận ra hắn. Năm đó khi hắn tới Vu Điền quốc, chính người này xuất thương từ tây tới, dùng khí thế một thương mà ép hắn liên tục tháo

chạy. Đó là cao thủ tuyỆt thế đầu tiên mà Vô Song gặp được trong cuộc đời này. Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong cắm trường thương xuống đất, quát lớn một tiếng: “Các ngươi mà đòi vào thành? Mà xứng vào thành? Cút!”

Tiếng gầm mang theo nội kình tuyỆt thế, những đỆ tử công lực kém cỏi không nhịn được che kín lỗ tai.

Vô Song cười một tiếng, xoay người xuống ngựa, đặt Vô Song Kiếm Hạp sau lưng xuống đất cái rầm: “Tư Không thành chủ.”

“Vô Song thành chủ?” Tư Không Trường Phong nhìn hắn: “Ngươi muốn đánh một trận với ta ư?”

Vô Song vuốt ve Vô Song Kiếm Hạp, cúi đầu nói: “Mong đợi đã lâu.” “Vô Song.” Một giọng nói già nua gọi hắn.

Vô Song quay đầu lại, rèm xe ngựa được vén lên, năm ông lão với mái tóc bạc trắng đi từ trên xe xuống. Đại trưởng lão dẫn đầu đi tới bên cạnh Vô Song: “Với bối phận của ngươi và Tư Không Trường Phong, bất kính.”

“Ngoài miệng thì nói Vô Song bất kính, nhưng lại thầm giễu cợt ta ỷ lớn hiếp nhỏ chứ gì?” Tư Không Trường Phong nhìn đại trưởng lão: “Mấy lão già các ngươi còn chưa chết à?”

“Tư Không thành chủ vẫn không giữ mồm giữ miệng như xưa.” Đại trưởng lão cười lạnh nói.

“Nếu Bách Lý sư huynh ở đây, chắc có thể mắng các ngươi nguyên một ngày. Các ngươi nên thấy may vì ở đây chỉ có mình ta. Trong ba vị thành chủ, ta là người nhân từ nhất.” Tư Không Trường Phong rút trường thương ra: “Nhưng sự nhân từ của ta cũng chỉ có giới hạn. Các ngươi chặn đồ đỆ của ta về Thiên Khải, ta có thể không truy cứu. Các ngươi định cướp Diệp An Thế, khống chế Thiên Ngoại Thiên, ta cũng có thể coi như không

thấy. Nhưng các ngươi giết tới nơi này, người trong thiên hạ ai ai cũng thấy, ta không thể giả bộ không biết được. Nếu hôm nay các vị đã tới đây, vậy thì đừng có đi.”

“Để mạng lại!”

Tư Không Trường Phong tung người nhảy tới, trường thương xuất ra như giao long, đột nhiên đập thẳng xuống!

Vô Song Kiếm Hạp chợt mở ra, phi kiếm bên trong đều rục rịch.

“Lui lại!” Đại trưởng lão xuất chưởng khép Vô Song Kiếm Hạp lại, tung người nhảy về sau. Một thanh kiếm bạc lóe lên bên hông, xuất kiếm đối mặt với Tư Không Trường Phong.

Thế thương lập tức bị ép xuống.

“Đừng tưởng mấy lão già chúng ta đều đã chết.” Đại trưởng lão trầm giọng nói. “Vậy hôm nay chết cả đi.” Tư Không Trường Phong thần sắc bình tĩnh.

Thế thương lại nổi!

Tư Không Trường Phong đột nhiên hất trường thương, đánh văng đại trưởng lão ra ngoài.

Lại thấy bốn bóng người lao từ sau lưng Vô Song ra, cầm bốn thanh trường kiếm giống nhau như đúc đâm tới, kết hợp cùng đại trưởng lão vừa hạ

xuống đất, bao vây lấy Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong thu trường thương, thần sắc lẫm liệt: “Ngũ Luân kiếm trận!”

“Vào Ngũ Luân kiếm trận, thấy lục đạo luân hồi. Tư Không thành chủ, để mạng lại.” đại trưởng lão chậm rãi nói.

“Cái gì mà Ngũ Luân trận, Thất Sát trận, tên thì kêu thật. Nói thẳng ra là lấy nhiều đánh ít. Năm vị đều là người cao tuổi có tiếng trên giang hồ,

đừng cố ra vẻ huyền bí nữa. Năm xưa tới Bách Quỷ Dạ Hành Cô Hư trận của Thiên Ngoại Thiên, chẳng phải ta vẫn phá được đó ư?” Tư Không Trường Phong rút trường thương ra: “Tới đây.”

“Ngươi đi đi.” Đại trưởng lão quay sang nói với Vô Song.

Vô Song nhấc hộp kiếm lên, đi cùng Lô Ngọc Địch vào trong. Lại thấy một người từ trong thành đi ra.

“Ngươi mà xứng vào thành sao? Cút!”

Cũng là một tiếng gầm lớn, nhưng lại là một gương mặt hết sức trẻ trung. Lưng hắn đeo ba thanh kiếm, eo trái dắt hai thanh, eo phải dắt hai thanh. Có nặng có nhẹ, có dài có ngắn, trông như một con nhím.

“Là ngươi.” Vô Song cười một tiếng: “Ngươi cũng là một đối thủ không tỆ.” Lạc Minh Hiên đứng lại nói: “Lần này, ta sẽ không thua ngươi.”

“Ta biết kiếm thuật của hắn, sau lần trước ta trở về điều tra điển tịch. Bên cạnh hoàng đế các đời của Đại Huyền đều có một cái bóng, cái bóng này thường do phi tần sinh ra, được trao cho kiếm thuật tuyỆt thế, phụ trách bảo vỆ an nguy của hoàng đế. Lúc đó hoàng đế khai quốc của Bắc Ly tấn công Huyền Đô thành trong thời gian dài vẫn không thành công, chính là vì cái bóng này. Sau đó thành chủ đời đầu của Vô Song thành chúng ta cầm Vô Song Kiếm Hạp tới ứng chiến. Hộp kiếm mở hết, dùng cả mười ba kiếm mới đánh cho cái bóng kia

trọng thương bỏ chạy, cuối cùng đánh hạ đô thành. Nghe nói cái bóng kia cũng dùng bảy thanh kiếm dài ngắn nặng nhẹ

bất đồng giống hỆt như hắn.” Lô Ngọc Địch nói.

Vô Song gật đầu: “Không sai, đây chính là số mỆnh mà trên sách đã ghi. Vô Song Kiếm Hạp tỷ thí với Thất Kiếm kiếm khách. Tới đây, ngươi tên Lạc Minh Hiên đúng không?”

Lạc Minh Hiên rút thanh trọng kiếm Vô Vọng hung ác nhất ra: “Đúng.” “Ta tên Vô Song.” Vô Song cười nói: “Rất nhiều năm sau này, giang hồ sẽ luôn bàn tán về trận tỷ thí của chúng ta. Đây là một điểm dừng tuyỆt thế

trong thế hỆ của chúng ta, cuối câu chuyỆn, ta sẽ thắng, còn tên của ngươi sẽ biến mất trên giang hồ.”

“Ngươi đùa hay lắm.” Lạc Minh Hiên khinh thường nói.

“Trí nhớ của ta không tốt, ta sợ sau này sẽ quên đi đối thủ ưu tú như

ngươi, cho nên cần mọi người truyền bá.” Vô Song búng ngón tay, Vô Song Kiếm Hạp lại mở ra.

Mười hai thanh phi kiếm nhỏ bé, một thanh trường kiếm màu đỏ máu.

“Ta cho ngươi biết kết thúc thật sự nhé. Sau trận tỷ thí này, trên Quan TuyỆt bảng sẽ thiếu mất một cái tên, còn tên của Lạc Minh Hiên ta sẽ thay cho hắn.” Lạc Minh Hiên ngạo nghễ nói.

Lô Ngọc Địch cầm trường thương lui lại, nhường chiến trường cho hai người bọn họ.

Sau lưng bọn họ, các đỆ tử Vô Song thành cùng các cao thủ đại môn phái chạy tới trợ giúp im lặng chờ đợi. Lâu chủ Huyết Y Lâu Hoàng Phủ TuyỆt bất mãn nói: “Phải chờ bọn chúng đánh nhau trước à?”

“Chẳng phải trên chiến trường cũng thế à?” Chủ soái xuất quân đánh một trận trước, sau đó mới tới những binh sĩ chúng ta xông pha chiến đấu. Bất luận thắng thua, bọn họ mới là nhân vật chính.” Lô Ngọc Địch khoanh tay trước ngực: “Thế gian này vốn không công bằng.”

Rất nhiều năm sau, trên giang hồ thật sự lưu lại trận tỷ thí lần này, nhưng kết quả cuối cùng không như lời của Vô Song, cũng không như ý nguyỆn của Lạc Minh Hiên. Nhưng từ ngày đó trở đi, những truyền thuyết liên quan tới họ đều trở thành chân thực. Trên giang hồ không ai dám nghi ngờ, thành chủ của Vô Song thành thật sự là thiên tài trăm năm mới gặp.

Lạc Minh Hiên của Tuyết NguyỆt thành cũng thật sự... rất thích sư phụ của mình.