Thiếu Niên Ca Hành

Chương 393: Kiếm nhập Thiên Khải



Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên đột nhiên giá lâm. Hắn chỉ có một người.

Nhưng một người này đã ép lui mười ngàn đại quân.

Hắn sẽ giúp Tuyết NguyỆt thành ư? Nhan Chiến Thiên không có quan hỆ

gì với ba vị thành chủ, tuy có quen biết nhưng chưa từng nghe có tình nghĩa gì.

Nhưng hắn có giúp Vô Song thành không? Hắn đã từng tuyên bố

trong số những kiếm khách hắn coi thường, chắc chắn có tên Tống Yến Hồi. Không phải ai cũng biết quan hỆ phức tạp giữa Nộ Kiếm Tiên, Bạch Vương và Vô Song thành.

Nhưng Lô Ngọc Địch biết, cho nên hắn không hiểu. Vì sao việc đầu tiên mà Nộ Kiếm Tiên làm lại là chặt đứt trường thương. Hắn nhìn Nhan Chiến Thiên hỏi: “Tại sao?”

Tiêu Cảnh Hà đột nhiên buông rèm xe xuống, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Bởi vì ngươi ngu.” Nhan Chiến Thiên trợn mắt nhìn Lô Ngọc Địch một cái, sau đó quay sang Vô Song hỏi: “Sao lại tới đây?”

“Chẳng phải Bạch Vương điện hạ bị nhốt ở trong à?” Vô Song hỏi.

“Nếu Sùng Nhi bị nhốt ở bên trong, ngươi cảm thấy sẽ tới phiên các ngươi tới cứu à?” Nhan Chiến Thiên khinh thường nói.

“Là tới giúp chúng ta à?” Đường Trạch hạ giọng hỏi.

Doãn Lạc Hà lắc đầu một cái: “Tên Nộ Kiếm Tiên này hỉ nộ vô thường, không thể coi nhẹ. Nếu hắn tới là để giúp bọn họ, e rằng hôm nay khó đánh.”

Vô Song kinh ngạc: “Nhưng sư phụ ta cũng bị nhốt trong Tuyết NguyỆt thành.”

Nhan Chiến Thiên quay sang hỏi Doãn Lạc Hà: “Tiên tử, Tống Yến Hồi có trong Tuyết NguyỆt thành không?”

Doãn Lạc Hà hơi đỏ mặt, mắng: “Làm gì có chuyỆn đó! Tuyết NguyỆt thành ta có bao giờ giở trò trói người như vậy?”

“Người khác đương nhiên là không, nhưng Tống Yến Hồi, ta sợ tiên tử sẽ làm thật.” Nhan Chiến Thiên nói.

“Ta nhổ vào! Sư phụ ta có mà thèm!” Lạc Minh Hiên mắng. “Ngươi nhổ ai?” Nhan Chiến Thiên đặt tay lên chuôi kiếm.

“Lạc sư huynh, đang lúc quan trọng, chúng ta nên đem hắn... giao ra đi.” Một đỆ tử Tuyết NguyỆt thành trẻ tuổi đi tới nói.

Ánh mắt Doãn Lạc Hà sáng rực ra nói: “Trần Nhân Thận, ngươi nói gì?”

ĐỆ tử trông giữ tầng một Đăng Thiên các lập tức quỳ xuống: “Doãn trưởng lão, cái này... đúng là Tống thành chủ đã tới Tuyết NguyỆt thành.”

“Cái gì? Vậy giờ hắn đang ở đâu?” Doãn Lạc Hà cả kinh.

“Bị ta đả thương... Bây giờ đang nằm ở tầng mười bốn dưỡng thương...” Lạc Minh Hiên nhỏ giọng nói.

“Cái gì!” Doãn Lạc Hà kinh hãi tới biến sắc. “Trần Nhân Thận, dẫn hắn xuống đây cho ta!”

“Rõ ràng hắn đang trọng thương còn cố tình tới leo các... Ta không dạy cho hắn một bài học thì đâu có được.” Lạc Minh Hiên hạ giọng nói.

Doãn Lạc Hà tát một cái khiến Lạc Minh Hiên ngã sấp xuống đất: “Người ngoài đã nghĩ ta cố tình giữ người, còn giết tới cửa rồi. Truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười tới rụng răng à?”

“Cái tên không biết xấu hổ đấy rõ ràng là muốn quay đầu lại gặm cỏ. Ta sợ sư phụ thấy hắn sẽ thật sự đi theo hắn.” Lạc Minh Hiên lẩm bẩm.

“Đi theo hắn thì đã sao? Xì, ai muốn đi theo hắn!” Doãn Lạc Hà giận tới không kìm nổi.

“Người đi theo hắn, vậy còn ta thì sao?” Lạc Minh Hiên quay đầu sang phía khác.

“Ngươi là trẻ con à? Không có sư phụ thì không sống nổi nữa chắc?” Doãn Lạc Hà hỏi ngược lại.

“Chính là vì không phải trẻ con, cho nên... Tống Yến Hồi có thể cho sư phụ, ta cũng có thể!” Lạc Minh Hiên ngẩng đầu lên nói.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc. Sau đó lặng ngắt như tờ.

Ôn Lương xoa đầu con lừa, lẩm bẩm: “Đây là tỏ tình à?”

“Không phải trẻ con... người lớn cho được, ta cũng cho được...” Lôi Kinh Bộ gãi đầu một cái: “Câu này có vẻ kỳ kỳ?”

“Ngươi ăn đòn nên đầu óc có vấn đề rồi à?” Doãn Lạc Hà mặt mày đỏ chót.

Lạc Minh Hiên vội vàng la lên: “Đầu óc ta không vấn đề gì cả! Một mỹ

nhân xinh đẹp như vậy ngày ngày đi qua đi lại trước mặt ta, ta không động lòng mới là đầu óc có vấn đề ấy!”

“Ta là sư phụ ngươi!” Doãn Lạc Hà vội vàng la lên.

“Cho nên mới nói nhà lầu gần nước mới có trăng, phù sa không tới ruộng người ngoài!” Lạc Minh Hiên dứt khoát nói thẳng một lèo.

Lôi Kinh Bộ gật đầu nói: “Thơ này không tỆ!”

Trong cục diện lúng túng này chỉ có Nộ Kiếm Tiên lên tiếng. Hắn cũng gật đầu một cái: “Tên tiểu tử nhà ngươi cũng thật to gan. Khi tiên tử còn trẻ

cũng được rất nhiều người nói như vậy, đều bị cô ấy đánh cho chạy mất dép.

Nhưng ngươi nói rất đúng, sao đồ đỆ lại không chung sống với sư phụ được!”

“Doãn... Doãn trưởng lão.” Một giọng nói sợ hãi gọi. “Cái gì!” Doãn Lạc Hà mắng.

“Tống thành chủ... Ta mang tới rồi.”

Doãn Lạc Hà quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Tống Yến Hồi tái nhợt, được Trần Nhân Thận đỡ mới miễn cưỡng đứng nổi.

Lô Ngọc Địch vội vàng đi tới đỡ Tống Yến Hồi, cả giận nói: “Sư phụ, bọn chúng làm gì ngài? Vô Song, chúng ta nhất định phải đòi lại món nợ này!”

“Tài nghỆ không bằng người mà thôi. Chúng ta đấu kiếm, ta không bằng hắn, bị thương. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chăm sóc cho ta.” Tống Yến Hồi xua tay nói.

Lạc Minh Hiên nói: “Ngươi bị thương, không tính là ta thắng.”

“Câm miệng!” Doãn Lạc Hà gõ một phát vào đầu hắn: “Ngươi tới đây làm gì?” Tống Yến Hồi cười khổ: “Ta tới, gặp nàng.”

“Gặp rồi, đi đi!” Doãn Lạc Hà lạnh lùng nói. “Đi đi!” Lạc Minh Hiên vội vàng xua tay.

Vô Song đi tới hỏi Nộ Kiếm Tiên: “Tiền bối, đã tìm thấy sư phụ ta, nhưng bên Bạch Vương điện hạ có chuyển lời gì không?”

“Sùng Nhi nói, đừng nhẹ dạ tin lời kẻ tiểu nhân.” Nhan Chiến Thiên đột nhiên vung kiếm, cỗ xe ở phía xa bị đánh nát bấy.

Tiêu Cảnh Hà đứng đó, thần sắc âm độc.

Vô Song nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, một than phi kiếm bay ra khỏi hộp. “Ta là hoàng tử Bắc Ly, ngươi dám làm gì ta?” Tiêu Cảnh Hà cả giận nói.

Vô Song nhìn những đỆ tử Vô Song thành bị thương trong khi chiến đấu vừa rồi, nhẹ nhàng lắc đầu. Phi kiếm lập tức bay ra, trực tiếp xuyên qua ngực Tiêu Cảnh Hà.

Tiêu Cảnh Hà chưa kịp nói thêm câu nào đã tắt thở.

Bên kia, Tư Không Trường Phong vung trường thương, khẽ nói: “Cũng nên kết thúc.”

Đại trưởng lão Vô Song thành bị mũi thương đánh văng, ống tay áo bị xé tan. Ngũ Luân kiếm trận bị phá.

Vô Song vung ngón tay, phi kiếm hạ xuống trước mặt đại trưởng lão.

“Có phải các vị trưởng lão đã biết chuyỆn này từ trước rồi không?” Vô Song lạnh lùng hỏi.

Đại trưởng lão ho khan một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi định giết cả chúng ta?”

“Trở về.” Vô Song ngoắc ngón tay, phi kiếm bay về hộp. “Sư huynh, sau khi các vị trưởng lão về Vô Song thành, cấm bước ra khỏi nhà của mình, cho đến khi ta trở lại.”

Lôi Vô Kiệt cau mày: “Ngươi định đi đâu?”

“Các vị thế thúc, mọi người cũng thấy tình hình hôm nay rồi đấy. Đường môn, Lôi gia bảo, Ôn gia đều thể hiện lập trường của mình, ngay cả Nộ

Kiếm Tiên cũng tới trợ giúp. Bây giờ Vô Song thành định quay về, các vị không có ý kiến gì chứ?” Vô Song hỏi Hoàng Phủ TuyỆt.

Đám người Hoàng Phủ TuyỆt đương nhiên không có ý kiến, lập tức gật đầu: “Xin nghe theo hiền chất.”

“Tư Không thành chủ, chúng ta bị tiểu nhân lừa dối, xin hãy thứ lỗi.” Vô Song cúi đầu với Tư Không Trường Phong nói.

“Không sao, hôm nay được thấy mười hai thanh phi kiếm tái hiện, cũng coi như hai mắt có phúc rồi.” Tư Không Trường Phong nói.

“Cáo từ.” Vô Song quay người nhấc hộp kiếm, tung người lên ngựa. “Sư đỆ, ngươi định đi đâu?”

“Thiên Khải.”