Thiếu Niên Ca Hành

Chương 404: Tu La chiến trường



“Đây chính là thiên hạ.”

“Thiên hạ như bàn cờ, ngươi hay ta đều là quân cờ.”

Người áo đen lại hiện thân, kéo Tiêu Sắt, giơ tay chỉ chiến trường mênh mông: “Ngươi nhìn chiến trường này đi, ván cờ này đã tới phần cuối.

Chém giết thảm khốc, tuy có phe thắng nhưng rất ít người sống sót.”

“Rốt cuộc sao ngươi lại dẫn ta tới đây? Làm sao đi ra ngoài?” Tiêu Sắt cắn răng hỏi.

“Năm xưa Đại Tần là nỏ đã hết đà, chỉ cần kiên trì mài mòn, cùng lắm một đến hai năm sau Thiên Khải thành sẽ là vật trong túi của Bắc Ly ngươi.

Nhưng Tiêu Nghị nhất định phải phái binh cường công.” Người áo đen không trả lời câu hỏi của Tiêu Sắt, ngược lại hỏi như vậy.

“Trong sách sử ghi lại, lúc đó quân chủ của Đại Tần tàn bạo, tuy chỉ còn tòa Thiên Khải thành nhưng vẫn không thay đổi thói hung ác. Mấy chục vạn người dân Thiên Khải thành sống trong hung bạo, Tiêu Nghị không đành lòng, không muốn thiên hạ đã sắp nhất thống lại thiếu mất một tòa thành nến phái binh cường công.” Tiêu Sắt đáp.

“Thiên Vũ Đế Tiêu Nghị từ nhỏ yếu vươn mình lên, xuất thế giữa thời loạn lạc, mang theo các đồng bọn đã theo mình từ xưa chinh phục thiên hạ.

Nhưng ngươi có biết vì sao Tiêu Nghị lại đánh không?” Người áo đen hỏi.

“Tổ tiên Tiêu Nghị vốn là tổng binh ở Lưu Hạ thành, sau đó Lưu Hạ thành bị những kẻ nổi loạn tấn công. Tiêu Nghị một mình một thương, lấy đầu tên thủ lĩnh nổi loạn giữa trăm người, nhưng quan viên từ nhỏ đến lớn trong thành đã trốn sạch chỉ trong một buổi tối. Tiêu Nghị suy tính một hồi lâu, bèn chiếm Lưu Hạ thành cho bản thân, thề cứu vớt muôn dân trong thiên hạ.” Tiêu Sắt đáp.

“Ha ha ha ha. Đúng thế, đúng thế. Đoạn đó do ta tự tay viết lại.” Người áo đen cười nói: “Không ngờ đời sau lại học thuộc như vậy.”

“Ngươi viết? Ngươi là ai?” Tiêu Sắt kinh hãi.

Sách sử đời đầu của Bắc Ly, chỉ xuất phát từ tay một người.

Một trong Ngũ Trụ Quốc, được tôn là Tam Công cùng với thái sư Đổng Lễ, chính là thái phó Tạ Chi Tắc. Đó là vị công tử tuyỆt thế trong thời loạn lạc.

Các vị tiên sinh kể chuyỆn ven đường thường nói, hắn có thể vẫy tay gọi

sét, giơ tay gọi mưa, học thuộc Đạo Tàng, nhắm mắt ngủ là thần du vạn dặm, trong giấc mơ có thể lên thẳng chín tầng trời, đánh cờ với tiên nhân.

Sau khi Thiên Vũ Đế băng hà, Tạ Chi Tắc không rõ tung tích, nghe nói đã vân du khắp thiên hạ. Có người nói vị thái phó này tinh thông đạo thuật, cuối cùng cưỡi hạc phi thăng. Nhưng đây chỉ là lời đồn, nếu còn sống chắc hắn đã mấy trăm tuổi?

‘‘Hoang đường!’‘ Tiêu Sắt cả giận nói.

“Đúng là hoang đường, trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, tất cả đều là hoang đường.” Người áo đen tháo mũ của mình ra, nhưng Tiêu Sắt còn chưa kịp thấy dung mạo của hắn, hắn đã lập tức hóa thành tro bụi.

“ChuyỆn gì vậy?” Tiêu Sắt không hiểu.

“Đây này, thiếu niên.” Giọng nói của người áo đen lại vang lên. Tiêu Sắt quay đầu lại, chỉ thấy trong mười bảy người cưỡi ngựa sau lưng Tiêu Nghị, có một nam tử trẻ tuổi mái tóc dài buông xõa, áo giáp đã vỡ nát tới khó tả, đang nhìn hắn.

“Tạ... Tạ Chi Tắc.” Tiêu Sắt kinh ngạc. Trong sử sách ghi lại Tạ Cựu Thành trời sinh tính tình phóng khoáng hào hùng không theo khuôn phép, không thích buộc tóc, rất giống người trước mặt.

“Tới đây, chứng kiến chiến trường chân chính.” Tạ Chi Tắc rút thanh trường đao bên hông ra. “Chứng kiến Tu La chiến trường khiến người ta sợ hãi nhất trong trăm năm qua! Giết!”

Tiêu Nghị giơ kiếm, lao thẳng về phía cửa Thiên Khải thành.

Mười bảy ky sĩ mặc giáp nặng ngày sau được tôn là Trụ Quốc thập nhị

tướng đi theo ngay phía sau hắn. Bọn họ đều thẳng tiến không hề quay đầu, chỉ có Tạ Cựu Thành quay lại nhìn Tiêu Sắt đang ngây ra tại đó:

“Ngươi ngẩng đầu lên trời nhìn xem.”

Tiêu Sắt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt trời mặt trăng và ánh sao nhanh chóng chuyển động, cứ như năm tháng trôi qua trong chớp mắt. Hắn cúi đầu nhìn lại, thấy chiến trường đã biến mất, những thi thể cũng đã biến mất, nơi từng bị san thành bình địa nay đã mọc cỏ dại cao đến đầu gối.

Nam tử trẻ tuổi buông xõa tóc đứng đó, giơ tay nghịch một con bươm bướm trước mặt, âm u nói: “Thế gian này, năm tháng trôi qua, thứ không đổi luôn là tranh đấu, thứ không đổi cũng là khoảnh khắc tươi đẹp trong chốc lát này. Trong chiến trường, ngươi thấy được gì?”

Tiêu Sắt chỉ cảm thấy mình như tiến vào một giấc mộng, trong giấc mộng đó mọi thứ đều có vẻ hoang đường mà lại chân thực, hỗn loạn mà điên rồ.

Chỉ có nam tử để xõa tóc kia có vẻ là người khống chế giấc mộng này, tất cả mọi thứ như đều nằm trong bàn tay hắn.

Giết hắn. Suy nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu Tiêu Sắt. Hắn hơi cúi người, đặt tay lên Vô Cực côn. Hắn không có hứng thú tra xét những thứ

vừa xảy ra, người trước mặt đúng là không thể tưởng tượng nổi. Hắn phải lập tức kết thúc tất cả những thứ này.

“Không hổ danh người mang dòng máu của Tiêu Nghị, cũng sát phạt quyết đoán hỆt như hắn.” Nam tử để xõa tóc vung tay, cảnh tượng lại biến mất. Cuối cùng Tiêu Sắt trở lại trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, nam tử cũng mặc lại áo choàng đen, mặt mũi ẩn dưới lớp áo, không thể nhìn rõ.

Tiêu Sắt cười lạnh: “Ngươi có thật là Tạ Chi Tắc?”

“Ta đã từng là Tạ Chi Tắc.” Người áo đen cười một tiếng: “Chẳng phải ngươi muốn leo lên tầng bốn ư? Chỉ có thông qua khảo nghiệm của ta, ngươi mới có tư cách đi lên tầng bốn. Lên tới tầng bốn, người sẽ là cao thủ

tuyỆt thế, kẻ địch của ngươi sẽ không phải đối thủ của ngươi.” “Giết ngươi cũng có thể lên tầng bốn.” Tiêu Sắt trầm giọng nói.

“Ha ha ha ha.” Người áo đen cười như điên. “Giết ta, đúng là đáng mong đợi. Đáng tiếc, không ai giết được ta. Ngay chính ta cũng không giết được mình!”

Tiêu Sắt thở dài, buông côn xuống, lắc đầu một cái: “Vậy ngươi nói đi, muốn ra sao?”

Một khắc trước vẫn là ác quỷ hung hăng dữ tợn, một khắc sau lại hóa thành vẻ vô lại.

Người áo đen lại mỉm cười: “Được, được lắm. Cứ như được thấy lại hoàng đế bỆ hạ, ngươi khí phách như hắn, ngươi vô lại, cũng chẳng kém gì hắn.”

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Có phải lâu rồi không có ai đến đây nói chuyỆn với ngươi không? Sao ngươi nhiều lời vậy?” Tiêu Sắt bất đắc dĩ hỏi.

Người áo đen cười nói: “Muốn đi qua tầng này, chỉ cần trả lời một câu hỏi của ta.”

“Câu hỏi gì?” Tiêu Sắt hỏi.

“Ngươi... vì sao lại chiến đấu?” Người áo đen trầm giọng nói Tiêu Sắt kinh ngạc: “Đương nhiên ta... chiến đấu vì mình rồi.”

Người áo đen ngây ra một chút rồi cả giận nói: “Tổ tiên ngươi Tiêu Nghị

phấn đấu từ dưới chót, chiến đấu vì người trong thiên hạ, cuối cùng cứu vớt thế nhân khỏi lời loạn lạc, thành tựu lớn tới mức nào. Ngươi thân là đời sau của hắn, lại chỉ nói một câu ‘chiến đấu vì mình’. Thế mà ta còn tưởng ngươi có dòng máu của Thiên Vũ Đế, đúng là hoang đường.”

“Cho nên chúng ta tranh luận, ta nói thắng ngươi, ngươi sẽ cho ta lên tầng?” Tiêu Sắt cau mày nói.

Người áo đen lập tức nghẹn lời, nhưng không đáp.

“Ta nói thắng ngươi sau đó ta đi lên. Ta không nghĩ ra chuyỆn này có ý nghĩa gì hay chuyỆn này giúp gì được ta trong việc lên Thần Du Huyền Cảnh. Cho nên, ta không muốn nói với ngươi.” Tiêu Sắt lạnh lùng nói.