Thiếu Niên Ca Hành

Chương 414: Khách quý trên danh sách



Hắn là quản gia ngoan ngoãn nghe lời trong thái sư phủ, luôn bầu bạn sau lưng Đổng Chúc, không thích nói chuyỆn, luôn cúi đầu, như sợ vết sẹo trên mặt bị người khác thấy.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, vết sẹo kéo ngang qua gò má bên trái lộ ra, ngươi sẽ phát hiện ánh mắt hắn vẫn hung ác như vậy. Hóa ra hắn chưa từng ngoan ngoãn nghe lời, hóa ra hắn vẫn là Tu La trong địa ngục.

“Lui!” Ly Thiên xuất quyền đánh xuống, cả người cả đao của Lan NguyỆt Hầu đều bị đánh bật vào ngựa. Nhưng đồng thời, Lan NguyỆt Hầu cũng thi triển một đao tuyỆt thế. Ly Thiên lui lại phía sau, rơi xuống trên mái hiên.

Lan NguyỆt Hầu ngồi trong xe ngựa cười khổ nhìn Cẩn Ngôn một cái: “Thái sư cũng nằm trong danh sách đó?”

Cẩn Ngôn sắc mặt tái nhợt, khó nhọc gật đầu một cái. Lan NguyỆt Hầu tức giận mắng: “Chết tiệt.”

Vừa dứt lời, một tên Hổ Bí lang bị đánh bay vào trong xe ngựa, áo giáp trên người hắn đã bị chấn vỡ, tuy bị thương chứ chưa chết nhưng đã không thể chiến đấu tiếp. Lan NguyỆt Hầu lại mắng một tiếng, nhấc đao đi ra ngoài. Hắn ngẩng đầu nhìn Ly Thiên đứng trên mái hiên: “Thái sư Đổng Chúc được coi là rường cột của nước nhà, như vậy mà xứng là rường cột à?”

“Chính vì vậy thái sư mới là rường cột của nước nhà. Một hoàng đế bỆnh nặng sắp chết, một đám hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, vì sao lại không để

một người danh chính ngôn thuận, có trọng binh ủng hộ lên kế vị? Suy nghĩ của thái sư mới thật là vì quốc gia này.” Ly Thiên cúi đầu nói.

“Vì quốc gia này?” Lan NguyỆt Hầu cười lạnh một tiếng, xiết chặt đao: “Sư

phụ đã nói với ta, nếu một ngày nào đó may mắn gặp được Ly Thiên, nhất định phải giúp người tìm lại thứ đã mất năm xưa.”

“Thế nhưng ngươi còn chẳng bằng sư phụ ngươi.” Ly Thiên cười lạnh nói.

“Nhưng nếu Ly Thiên còn là Ly Thiên năm đó, ta đã là người chết rồi.” Lan NguyỆt Hầu kéo một tến Hổ Bí lang bên cạnh: “Mang người bên trong đi, hắn bị thương quá nặng.”

“Rõ.” Tên Hổ Bí lang kia vội vàng vào trong xe ngựa.

“Cẩn Tiên công công, tiếp theo phải nhờ ngươi rồi. Đi theo đường Thành Phường, mau mau tới hoàng cung, ở đó sẽ có người tiếp ứng ngươi.” Lan NguyỆt Hầu trầm giọng nói.

“Làm phiền hầu gia.” Cẩn Tiên giơ chuỗi phật châu ném ra ngoài, phật châu nổ tung giữa không trung, từng viên phật châu đánh vào những sát

thủ nấp trong làn khói mê. Tên Hổ Bí lang mang đồng bọn trọng thương xuống xe ngựa. Viên phật châu cuối cùng của Cẩn Tiên công công đánh vào thân ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, phóng thẳng về phía trước.

Những Hổ Bí lang còn lại lấy ra một chai thuốc, rắc thẳng vào vết thương rồi lập tức đi theo.

Lan NguyỆt Hầu tung người nhảy lên, vung trường đao, ngăn cản Ly Thiên đang định đuổi theo.

“Tránh đường!” Ly Thiên gầm lên.

“Phía trước không có đường, ngươi có thể quay lại.” Lan NguyỆt Hầu xoay tay, trường đao đã đổi sang thế thủ.

“Cuồng vọng.” Ly Thiên xuất chưởng.

“Đao ta dùng, vốn chính là một chữ ‘cuồng’!” Lan NguyỆt Hầu xuất đao chém ra.

“Đi!’ Cẩn Tiên ra khỏi xe ngựa, vung roi.

Mọi người trong Thiên Khải thành đều biết Cẩn Tiên công công là người nho nhã trầm tĩnh, rất ít khi thấy hắn nói chuyỆn lớn tiếng. Nhưng thời khắc này mái tóc dài của Cẩn Tiên bay phất phơ theo làn gió, tay đã cầm roi ngựa từ lúc nào chẳng hay, ngồi trên lưng ngựa, vung roi.

“Chiến sĩ Hổ Bí lang, có nguyỆn xông pha cùng ta, giết chết đám yêu ma quỷ quái kia không?”

“Đây chính là đường Thành Phường.” Cẩn Tiên dẫn người xông vào con đường rộng rãi. Hai bên đường là từng gian nhà chỉnh tề. Còn ngay khi hắn bước vào con đường này, tất cả các gian nhà mở toang cửa.

“Giết!” Vô số người áo đen nhảy từ trong nhà ra, lao về phía xe ngựa.

Cẩn Tiên nhìn những thích khách đang xông tới, khẽ cau mày, hạ giọng nói: “Sao lại chỉ có chừng này.”

“Cẩn Tiên, giao người trong xe ra đây.” Bên kia, Trầm Hi Đoạt mặc quan phục Đại Lý tự dẫn theo nhân mã xuất hiện. Trầm Hi Đoạt mở thủ dụ ra:

“Ta phụng theo thủ dụ của hoàng thượng điều tra trọng phạm, mau giao người trong tay ngươi ra đây!”

“Đại Lý tự cũng tới.” Cẩn Tiên cau mày hạ giọng nói: “Nhưng Cẩn Tuyên và Tiêu Sắt đâu, bọn họ đang nấp trong bóng tối hay là...”

Đường Lợi Hợp.

Con đường hẹp nhất ở Thiên Khải, đường này có rất nhiều món ngon nổi tiếng trong khu vực, ban ngày vô cùng huyên náo ồn ào, những bình dân không giàu

có nhưng cũng muốn thưởng thức đồ ngon luôn đi qua đi lại rên con đường này.

Nhưng gần đây Thiên Khải thành đang trong thời kỳ

giới nghiêm sau hỗn loạn, các cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, toàn bộ con đường trở nên yên tĩnh và thê lương. Hai Hổ Bí lang đang lao thẳng về

phía này.

“Hai vị, định đi đâu vậy?” Một thiếu niên áo đỏ xuất hiện trên đường. “Sao ngươi trông như bị thương rất nặng mà dưới đất lại không có máu?” Vương gia lười biếng cầm trường côn xuất hiện sau lưng bọn họ.

Một con đường rất hẹp, không có cửa ra, cũng không có đường lui.

Con đường này rất yên tĩnh, chỉ có Tiêu Sắt, chỉ có Lôi Vô Kiệt, cũng chỉ có hai Hổ Bí lang kia.

Hay có thể không phải Hổ Bí lang.

Cẩn Tiên quay người sang phía Trầm Hi Đoạt, nổi giận nói: “Nhìn cho rõ đi, đây là Hổ Bí lang, ngươi định lục soát xe ngựa do ta hộ tống à? Ngươi định tạo phản ư?”

“Nếu cuối cùng tìm được người ta muốn tìm trong xe ngựa, như vậy e rằng kẻ thật sự tạo phản là công công nhà ngươi mới đúng.” Trầm Hi Đoạt giơ Trảm Tội đao lên chỉ vào xe ngựa.

Gần trăm sát thủ của các thế lực ẩn giấu, quan viên Đại Lý tự đột nhiên nhúng tay vào, hộ vỆ Hổ Bí lang, tổng quản Hồng Lư tự.

“Tình cảnh thật hỗn loạn.” Cẩn Tiên rút thanh Phong Vũ kiếm lừng lẫy chốn giang hồ ra, vung kiếm hạ giọng nói: “Giết!”

Trên con đường rộng rãi này, không có khói mê quấy nhiễu, rốt cuộc Hổ Bí lang cũng có thể phát huy khả năng của mình. Bọn họ kết trận vây quanh xe ngựa, tiếp tục đi thẳng. Bất luận Đại Lý tự hay sát thủ đều không thể tới gần xe ngựa.

Chỉ có Trầm Hi Đoạt tung người nhảy lên, thanh Trảm Tội đao tách ra một con đường. Hắn bước chân lên xe ngựa, giao chiến với Cẩn Tiên ba chiêu, thò tay vào trong xe nhưng chỉ tóm được một bộ giáp lạnh băng.

“Cái gì?” Trầm Hi Đoạt gầm lên một tiếng.

Cẩn Tiên vung trường kiếm, luồng sương khí vạch ra một vết thương trên áo khoác của Trầm Hi Đoạt.

“Nếu ngươi không phải Đại Lý tự khanh, ta đã giết ngươi rồi. Trong Thiên Khải thành này không có mấy người ta không giết được!” Cẩn Tiên quay đầu, lại vung roi, trực tiếp lao khỏi vòng bảo vỆ của Hổ Bí lang, chạy thẳng tới hoàng cung.

Hổ Bí lang gầm lên một tiếng, ngăn những sát thủ và người của Đại Lý tự

bên ngoài, chỉ còn một chiếc xe ngựa phóng như điên.

Trên mái hiên của Thiên Khải thành, một cô gái tóc bạc đang chạy tới. Cô nhìn theo hướng hoàng cung, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đường Thành Phường hay đường Lợi Hợp?”