Đường lão thái gia bỏ mạng, bất hòa với Đường môn.
Ám Hà phản bội, quay sang gia nhập dưới trướng Xích Vương.
Tổng quản chưởng hương bất ngờ bỏ mạng, mất đi trợ thủ lớn nhất trong cung.
Tiếp đó lại mất đi mưu sĩ đắc lực, Bạch Vương Tiêu Sùng vừa thấy lại ánh sáng nhưng thời gian vừa qua lại dần dần bị người ta quên lãng. Hắn đã mất đi hy vọng kế vị, nhưng hắn lại là thế lực cuối cùng ra sân, thay đổi kết quả của cả trận chiến.
“Nhan Chiến Thiên.” Cẩn Tuyên cười lạnh một tiếng: “Đúng là quên mất hắn đấy.”
Cẩn Tuyên cười nói: “Không ngờ lần này không có người thắng.”
“Đại tổng quản có thấy hối hận vì xuất đầu lộ diện quá sớm không?” Tiêu Sắt hỏi. “Bây giờ ngươi đã ra mặt cho Xích Vương, không thể ẩn giấu thân phận được nữa rồi.”
“Đành vậy thôi.” Cẩn Tuyên ngẩng đầu lên nhìn trời. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt quay người rời khỏi.
Tin tức ở nơi này nhanh chóng truyền ra ngoài, tuy đang là đêm tối nhưng các đại phủ trong Thiên Khải thành đều châm đèn thắp nến.
Ly Thiên trở lại thái sư phủ, cúi đầu nói: “Ta phụ lòng thái sư mất rồi.”
Đổng Chúc lắc đầu một cái: “Là ta làm sai, ngươi đã cố gắng hết sức, còn lại đành xem ý trời thôi.”
“Hay là, trốn đi?” Ly Thiên do dự nói.
“Thật ra ngươi hiểu lầm một chuyỆn.” Đổng Chúc nói đầy ẩn ý.
Vĩnh An Vương phủ.
Diệp Nhược Y đột vái vị khách đột nhiên tới thăm một cái: “Làm phiền công công.”
Công công kia gật đầu: “Ngài nhất định phải chuyển lời cho tiểu vương gia đấy.”
“Công công yên tâm.” Diệp Nhược Y trả lời.
Sau khi tiễn vị công công trong cung này đi không bao lâu, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đã trở về. Lôi Vô Kiệt thở dài với Diệp Nhược Y đang đứng trước cửa: “Thất bại rồi.”
Diệp Nhược Y mỉm cười: “Ta biết.”
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
Diệp Nhược Y nhìn Tiêu Sắt, nghiêm nghị nói: “Vừa rồi Vương Lộ công công trong Nội Đình tư đã tới, truyền ngươi vào cung. BỆ hạ muốn gặp ngươi.”
Tiêu Sắt bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần này phụ hoàng lại ra một chiêu kỳ quái rồi. Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ cũng đi ra, im lặng nhìn về phía cửa cung. Thái An điện.
Minh Đức Đế khoanh tay đứng đó, dường như hắn đã gầy hơn so với trước đây, sắc mặt cũng càng tái nhợt. Hoa Cẩm đã dùng toàn lực chữa cho hắn, nhưng chỉ thấy Minh Đức Đế càng ngày càng suy yếu. Lan NguyỆt Hầu và Lê Trường Thanh cầm đao theo hầu hai bên, còn Cẩn Ngôn đang quỳ tại đó.
Đám người không ai nói gì, ngay cả những người của Nội Đình tư mà Minh Đức Đế gọi đến cũng không nói gì. Mọi người đang ở đây đều nhìn ra, hắn đang đợi người.
Người thứ nhất đi vào chính là Bạch Vương Tiêu Sùng mặc quần áo trắng.
Hắn có vẻ không hề kinh ngạc trước cảnh tượng trong điện, chào Minh Đức Đế một tiếng rồi đứng sang bên.
Một lúc lâu sau, Tiêu Sắt cũng đi vào, thi lễ với Minh Đức Đế rồi nhìn Tiêu Sùng một cái, đi tới bên cạnh hắn.
“Ngươi đã biết từ trước rồi à?” Tiêu Sắt nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Sùng thở dài: “Ta cũng đột nhiên nhận được mỆnh lỆnh của phụ hoàng.”
Tiêu Sắt vừa đứng sang bên, Tiêu Vũ cũng đi vào, hắn cười một tiếng: “Ô, mọi người đến đông đủ thật.”
“Vũ Nhi, sang đứng cạnh Sở Hà đi.” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói.
“Biết rồi, phụ hoàng. Thế này là định tổ chức họp gia đình à?” Tiêu Vũ vừa cười vừa đi sang bên cạnh.
Minh Đức Đế ho nhẹ một tiếng, không để ý tới hắn, chỉ nói với Cẩn Ngôn: “Đứng lên.”
Cẩn Ngôn đứng dậy, cúi đầu nói: “BỆ hạ.”
“Ngươi không muốn tới thủ hoàng lăng, không bỏ được quyền lực cho nên dẫn Lang Gia quân vào kinh, đây đã là tội chết. Nhưng ngươi còn định dùng danh sách mưu phản trong tay mình khơi mào tranh đấu giữa mấy đứa con trai của trẫm, tội này nên tính ra sao?”
‘‘Lăng trì.’‘ Cẩn Ngôn đổ mồ hôi đầy đầu.
“Đúng, lăng trì.” Minh Đức Đế lạnh lùng nói. “Nhưng nếu Lan NguyỆt Hầu đã nói với ngươi, ta sẽ không giết ngươi; vậy đương nhiên ta sẽ không giết ngươi. Thậm chí ngươi sẽ không phải vào Đại Lý tự.”
“Cảm tạ bỆ hạ thánh ân!” Cẩn Ngôn quỳ xuống, không ngừng dập đầu. “Đứng lên đi, đưa danh sách của ngươi cho ta.” Minh Đức Đế trầm giọng nói. Ba vị vương gia thầm căng thẳng.
Cẩn Ngôn đứng dậy, cởi mãng bào trên người ra.
“Tên mập này viết tên lên người mình hay sao?” Tiêu Vũ cười nói.
Tiếp đó Cẩn Ngôn tháo vạt áo bên hông rồi mặc mãng bào vào, cung kính nâng vạt áo kia lên đưa cho Lan NguyỆt Hầu. Lan NguyỆt Hầu nhận lấy vạt áo, đưa cho Minh Đức Đế.
“Ghi tên vào vạt áo?” Minh Đức Đế nhẹ giọng nói.
Cẩn Ngôn gật đầu: “Tội thần biết đây là vật giữ mạng cuối cùng của mình, cho nên vẫn luôn giấu trên người, sợ bị người khác lén lút cướp mất.”
Minh Đức Đế nhìn vạt áo kia, tuy giấu tên phía sau nhưng có thể nhìn ra chữ viết màu đen. Hắn không lật lại, chỉ hỏi bọn Tiêu Sắt: “Con có muốn biết những cái tên trên này không?”
Tiêu Sùng lắc đầu: “Không muốn.”
Tiêu Sắt cũng lắc đầu: “Nếu trong tay con, đương nhiên là muốn. Nhưng bây giờ nó trong tay phụ hoàng, bí mật này vốn nên để một người biết thôi.”
Tiêu Vũ lại cười bất cần đời: “Phụ hoàng muốn đọc thì đọc đi.”
“Ta không cần xem cũng đoán được mấy cái tên trên này.” Minh Đức Đế nhìn vạt áo nói: “Cái tên đầu tiên chắc là Đổng Chúc.”
Cẩn Ngôn và Lan NguyỆt Hầu thầm run rẩy, đặc biệt là Lan NguyỆt Hầu.
Tuy hắn vừa đánh một trận nảy lửa với quản gia thái sư phủ Ly Thiên, nhưng hắn chưa báo cáo chuyỆn này lại cho Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế cầm vạt áo, đột nhiên xoay người chậm rãi đi về phái lò lửa. “Hoàng huynh!” Lan NguyỆt Hầu kêu lên một tiếng.
Minh Đức Đế không cho Lan NguyỆt Hầu cơ hội. Hắn giơ vạt áo kia, ném nó vào trong lò lửa giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Đám người cứ
thế nhìn cái vạt áo mà chỉ cầm được là có thể ra lỆnh cho nửa Bắc Ly bị đốt thành tro tàn.
“Thật ra phần lớn trong số bọn họ không định mưu phản, chẳng qua thấy trẫm không còn khỏe mạnh. Bắc Ly là của họ Tiêu, nhưng chưa chắc đã phải là trẫm. Trầm Hi Đoạt muốn bắt những người có tên trên đó, nhưng nếu hắn bắt, e rằng triều đình cũng xong đời.” Minh Đức Đế xoay người nhìn ba hoàng tử thương yêu nhất. “Có điều sau chuyỆn này chắc không ai muốn đổi nhánh họ Tiêu nào khác tới kế vị hoàng đế nữa rồi.”
Ba hoàng tử cũng hiểu ý của Minh Đức Đế, cúi đầu nói: “Đa tạ phụ hoàng.”
“Thời gian của ta không còn nhiều, không giúp được các con nhiều nữa.
Các con nhất định phải tự giúp lấy mình.” Minh Đức Đế thở dài: “Quân vương trị vì thiên hạ, chú trọng cai trị lòng người.”
“Lòng người khó lường, cho dù lần này bọn họ cảm tạ ân đức của phụ hoàng, nhưng lần kế tiếp bọn họ lại có ý khác thì làm thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.
“Vậy thì giết, không lưu lại một ai.” Minh Đức Đế trầm giọng nói.