Chủ nhiệm lớp họ Cao, là một người không cao, là người đàn ông nhỏ bé giỏi giang, ông nhìn bộ dạng thảm hại của Chu Cẩn Đồng, mày thẳng nhăn lại:
“Sao lại thế này?”
Bách Vũ:
“Chu Cẩn Đồng đang đi WC thì bị người ta nhốt trong đó, còn bị dội nước vào người. Chúng em tới tìm thầy để mong thầy tra lại camera theo dõi, xem rốt cuộc là ai làm.”
Cậu thay Chu Cẩn Đồng mở miệng giải thích rõ ràng.
Thầy Cao trầm ngâm, đứng lên nói:
“Đi, tôi đưa các em đến phòng điều khiển.”
Tỏ rõ quan điểm với phòng điều khiển rất nhiều lần, thầy cô phụ trách camera hỏi thời gian, địa điểm sau đó nhìn màn hình theo dõi, ngón tay ấn vài cái, phóng to một góc màn hình lên, lùi lại, chỉnh lại thời gian, ấn bắt đầu chiếu. WC tầng một nằm ở góc khuất tối, bên cạnh là cầu thang xoắn ốc, chiếu đi chiếu lại nhiều lần cũng chỉ có thể thấy một đôi chân thoảng qua.
Không thấy rõ mặt.
Bách Vũ nói:
“Có thể xem đoạn phim theo dõi ở tầng thượng và tầng dưới trong thời gian đó không, có lẽ có thể sẽ nhìn thấy.”
Thầy phụ trách lại xem một số đoạn ghi hình, đều không thấy người, Chu Cẩn Đồng suy đoán:
“Khả năng cao là vẫn ở tầng một.”
Thầy phụ trách lại chuyển đến camera tầng 1, quả nhiên thấy đôi chân kia thoáng qua, sau đó liền không thấy. Phạm vi theo dõi không rộng, cũng chỉ giới hạn trong một số khu vực. Chu Cẩn Đồng hít một ngụm khí, người này đúng là nắm chắc lỗ hổng của camera, cố ý làm như vậy. Bách Vũ nhíu mày nhìn màn hình, mu bàn tay hơi nổi gân xanh, mắng thầm.
Bọn họ ra khỏi phòng điều khiển, thầy Cao hỏi:
“Thế nào, có thấy người không?”
Phương Hội Thanh lắc đầu:
“Chỉ nhìn thấy chân.”
Khó rồi đây.
Thầy Cao nói:
“Việc này trước không vội, em về nhà thay quần áo trước đi, bằng không nhiễm gió dễ cảm lạnh.”
Chu Cẩn Đồng gật đầu.
Bách Vũ cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên bắt lấy ống tay áo thầy Cao, nghiêm mặt nói:
“Thầy Cao, người này trốn camera làm bậy trong WC lần một thì sẽ có lần hai, chúng ta không bắt được cô ta, nhưng cũng cần phải cho chút cảnh cáo.”
“Ý em là?”
“Nghi thức kéo cờ ngày mai là thầy phát biểu đúng không?”
Thầy Cao hiểu ý cậu, vỗ vỗ vai cậu, nhìn về phía Chu Cẩn Đồng an ủi:
“Em đừng nghĩ lung tung, về tắm rửa thay quần áo rồi đi học cho tốt, chuyện này thầy sẽ giúp em đòi lại công đạo.”
“Vâng, cảm ơn thầy.”
Thầy Cao đi rồi, Phương Hội Thanh mới nói:
“Đi thôi Đồng Đồng, tớ đưa cậu về nhà.”
Dừng một chút, lại tức giận nói:
“Tớ nguyền rủa cô ta ăn mì gói không có dĩa, tắm rửa không có nước ấm, sáng chải tóc thì rụng sạch, thi thì được trứng vịt, quan trọng nhất là người cô ta thích sẽ chán ghét cô ta như rắn rết!”
Chu Cẩn Đồng nắm tay:
“Đúng thế!”
Bách Vũ nhẹ nhàng hỏi:
“Có cần tớ đi cùng hai cậu không?”
“Không sao, cậu về lớp học đi, cảm ơn cậu.”
Chu Cẩn Đồng cười cười, sắc mặt trắng bệch hơi tốt lên, có chút hồng. Bách Vũ chăm chú nhìn cô vài giây, nghiêng đầu dặn dò Phương Hội Thanh:
“Chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Còn cần cậu nói à!”
Chu Cẩn Đồng kéo Phương Hội Thanh rời đi. Bách Vũ nhìn bóng hai người đi xa, con người hiện lên một tia lạnh lẽo.
___
Đến khi quay lại lớp học thì đã là tiết cuối cùng của buổi sáng.
Chu Cẩn Đồng vừa đến, Bách Vũ liền đến xem cô, cô cười cười, cùng Phương Hội Thanh ngồi vào chỗ.
Chuông tan học vừa reo, Chu Cẩn Đồng bị Phương Hội Thanh kéo tới nhà ăn ăn cơm, mũi cô đột nhiên ngứa ngứa, muốn hắt xì một cái. Hít hít mũi, cô đưa ngón trỏ tay phải xuống dưới mũi chà xát một lúc, cơn ngứa ở mũi mới dễ chịu hơn.
Sau khi nhận cơm, Chu Cẩn Đồng cố ý chọn bàn có ánh sáng mặt trời, trên người cô có chút lạnh. Phương Hội Thanh ngồi cùng bàn với cô, ngồi phía sau vừa dùng bữa vừa nói chuyện:
“Hôm nay tớ mới phát hiện Bách Vũ cũng không tệ lắm.”
“Cậu ấy khá tốt.”
Chu Cẩn Đồng cũng nhận thấy như vậy, dù bình thường không tiếp xúc nhiều, nhưng qua hôm nay mới biết cậu ấy rất nhiệt tình, chủ động cùng hai người đi tra camera, chủ động khoác áo khoác cho cô. Phương Hội Thanh cắn đũa, đảo mắt nói:
“Nhưng tớ cảm thấy sự ra tất có nguyên nhân, gần đây cậu ta rất kỳ quái, thái độ với chúng ta đột nhiên thay đổi.”
“Ừm, có thể cậu ấy không giỏi biểu đạt.”
“Cũng đúng, cậu xem cậu ta hằng ngày trừ sách vở ra cũng không có bạn bè.”
Phương Hội Thanh cũng tán đồng lý do này.
Chu Cẩn Đồng cúi đầu ăn cơm.
Phương Hội Thanh kêu lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn phía sau cô:
“Người đang đi tới có phải Phó Trì không?”
“Hả?”
Chu Cẩn Đồng quay đầu lại nhìn.
Phó Trì thân hình thẳng tắp đang bưng khay cơm, sắc mặt trầm tĩnh nhìn thẳng về phía hai cô, càng lúc càng gần, đôi mắt dần cong lên. Đôi mắt thon dài của Phương Hội Thanh lập tức biến thành ngôi sao nhỏ, cũng không rảnh ăn cơm mà chống cằm cảm thán:
“Đúng là được ngắm soái ca khiến cho tinh thần, khí lực trở nên thật sảng khoái, tớ thấy xung quanh Phó Trì hoa bắn ra tứ phía luôn~”
“Làm gì có hoa?”
Chu Cẩn Đồng ngưng mi.
Phương Hội Thanh si mê:
“Hoa trong lòng tớ.”
Chu Cẩn Đồng lạnh người, thân mình run run, mắt thấy Phó Trì đi đến trước mặt mình, mỉm cười nói:
“Cùng nhau ăn cơm không?”
Phó Trì:
“Được.”
Ý đồ của hắn khi đến đây vốn là như thế.
Phó Trì ngồi bên cạnh cô, đồng phục lạnh lẽo cọ vào áo khoác của cô, cách mấy tầng vải vẫn khiến cho Chu Cẩn Đồng thấy hơi lành lạnh, cũng may ánh nắng giữa trưa không keo kiệt chiếu lên người cô, mang đến ấm áp. Ánh mắt Chu Cẩn Đồng chuyển đến khay cơm của hắn, thức ăn chay là chủ yếu, chỉ có duy nhất một món mặn là mấy miếng thịt bò, phía trên rắc vài lá rau thơm.
Chu Cẩn Đồng nhìn hắn:
“Em có vẻ không thích ăn rau thơm.”
Cô nhớ rõ hôm mời hắn ăn mì, trong bát có rau thơm, hắn gắp từng cọng từng cọng ra sạch sẽ rồi mới bắt đầu ăn mì.
Động tác gắp rau thơm của Phó Trì khựng lại vài giây, lại như không có việc gì tiếp tục, đầu cúi xuống, mang ý cười nhẹ:
“Ừ, khó ăn.”
Hắn một chút cũng không thấy phiền toái, gắp từng cọng rau thơm ra, chờ tới khi trên thịt bò không còn chút rau thơm nào mới dùng đũa chọc chọc, gắp một miếng đưa vào miệng. Phương Hội Thanh vẫn luôn nhìn hân chăm chú, chọn đúng thời cơ mở miệng:
“Em không thích ăn rau thơm, thịt bò có dính mùi vị của rau thơm em vẫn ăn?”
Phó Trì nghe vậy nhìn cô nàng, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh như nước.
Hắn không nói lời nào.
Chu Cẩn Đồng hơi chớp mắt:
“Em thích ăn thịt bò.”
Cổ Phó Trì chuyển động, ánh mắt trong veo rơi xuống người cô, thấp thoáng hiện lên ý cười:
“Đàn chị thật thông minh.”
Hai người đối mặt cười với nhau. Phương Hội Thanh nhịn không được phồng má, đây là muốn nói cô không khác gì không khí đúng không, nói được một câu cũng như đá chìm xuống đáy biển. Chu Cẩn Đồng cười xong tiếp tục ăn cơm, chóp mũi lại bắt đầu ngứa, cô xoa xoa, không thể nhịn xuống, liền hắt xì hơi liên tục hai cái, đầu bị ánh nắng chiếu vào cũng bắt đầu đau, không thể nói được cảm giác.
“Có sao không, có phải bị cảm hay không?”
Phương Hội Thanh khẩn trương hỏi, lấy tay sờ lên trán cô, lại tự sờ chính mình, sau khi so sánh phát hiện trán Chu Cẩn Đồng có chút nóng nóng:
“Hình như hơi nóng, đợi lát nữa tớ với cậu đến phòng y tế một chuyến, nhờ bác sĩ Lương kiểm tra cho cậu, tháng ba trời lạnh, để khí lạnh ngấm vào cơ thể không tốt.”
“Được.”
Chu Cẩn Đồng đồng ý.
“Đàn chị sao vậy, thân thể không thoải mái?”
Phó Trì nghiêng đầu nhìn cô, mặt cô có chút trắng, trong ánh sáng của mặt trời đến lông tơ cũng thấy rõ.
“Đồng Đồng nhà chúng tôi sáng hôm nay ở WC bị người ta dội nước vào người, cả người đều ướt đẫm, phỏng chừng là bị cảm lạnh.”
Phương Hội Thanh cũng không tránh người, Phó Trì vừa hỏi, cô nàng liền oan như Đậu Nga nói ra.
“Dội nước?” Mắt Phó Trì tối lại: “Là ai làm?”
“Kiểm tra camera cũng không thấy người.”
Chu Cẩn Đồng ho vài cái, tám chín phần là bị cảm, đầu cô hỗn loạn, cơm cũng không ăn nổi, buông đũa, hai tay chống cằm nói:
“Buồn ngủ quá.”
“Để tớ đưa cậu đến phòng y tế trước.”
Phương Hội Thanh cũng không ăn cơm, vội vàng đứng dậy đỡ cô, còn lớn mật chỉ huy Phó Trì:
“Bạn nam, à bạn học, phiền em giúp tụi chị dọn bàn ăn, chúng ta đi trước.”
Phó Trì gật đầu.
Chu Cẩn Đồng dựa vào người Phương Hội Thanh ra khỏi nhà ăn, lúc hai người đi ra ngoài khiến rèm cửa đung đưa không ngừng, Phó Trì nhìn rèm không biểu tình gì, đôi mắt không có tiêu cự. Một lát sau, hắn đứng dậy, thu dọn hết các đồ liên quan đến hắn và các cô trên bàn ăn, dung mạo tuyệt mỹ cùng đôi chân dài thẳng tắp đến ‘nghịch thiên’ hấp dẫn các nữ sinh lại gần.
“Oa! Là Phó Trì!”
“Đệch! Nhìn mặt em ấy kìa! Cả chân nữa! Bạo kích!”
“Đúng vậy, em ấy vừa nói chuyện với hai nữ sinh kia siêu ôn nhu~ ghen tị quá đi!”
“Ha ha ha, tôi cũng vậy nè!”
Âm thanh kinh diễm của các nữ sinh vang bên tai không ngừng, Phó Trì chỉ chú ý tới một câu:
Hắn nói chuyện với Chu Cẩn Đồng rất ôn nhu.
Có sao? Hắn không khỏi tự hỏi.
Tự hỏi rồi lại bừng tỉnh mỉm cười, muốn nói người ôn nhu hẳn là cô, chỉ một lần ăn cơm đã nhớ kỹ hắn không thích ăn rau thơm.
Buông khay cơm, Phó Trì ra khỏi nhà ăn, bầu trời bên ngoài xanh thăm thẳm, vạn dặm không thấy mây, sau giờ Ngọ (từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều) làn gió ấm áp say sưa lướt nhẹ qua mặt hắn. Hắn ngẩng mặt lên đón nhận ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, khoé môi mỏng khẽ giương lên, bản thân ôn nhu chính là ôn nhu, mà hắn, là một mặt khác ôn nhu.
Tác giả có lời muốn nói: Hồi trước nói là mỗi ngày lúc 12h, bây giờ sửa lại một chút, trừ thứ 5 ra, 18:00 đổi mới.