Lúc Cố Cầm Nam đi xe đạp điện đến, trời đã tối đen, phòng ngoài còn rất lạnh, bà hít một ngụm khí chầm chậm tiến vào, làn da trắng bị đông lạnh đến đỏ bừng. Bà vừa vào cửa liền nhìn thấy Chu Cẩn Đồng trên ghế đang nhắm mắt không biết đang dưỡng thần hay đang ngủ, muốn gọi cô, lại chú ý đến chàng trai ngồi bên cạnh.
Phó Trì cảm nhận được ánh mắt, khuỷu tay chạm vào tay cô. Chu Cẩn Đồng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn phát hiện Cố Cầm Nam, khoé môi kéo lên.
“Mẹ, mẹ đến rồi.”
“Ừ.”
Cố Cầm Nam gật đầu, đã nghe cảnh sát nói đầu đuôi sự việc, chờ đến khi bọn họ từ cục cảnh sát ra đã là 8 giờ. Chu Cẩn Đồng nhìn thùng bách hợp sau xe máy điện, hỏi:
“Mẹ đi đưa hoa à?”
“Đúng vậy, khách nhận lúc 9 giờ.”
Cố Cầm Nam lấy từ túi quần ra ba tờ 50 tệ đưa cho cô:
“Hôm nay trong tiệm rất bận, đang muốn làm cơm lại bị con gọi, nên chưa làm được cơm, con cầm tiền đi mua đồ ăn đi.”
Bà lại nhìn Phó Trì đứng ở một bên không nói gì, tiếp tục nói:
“Đưa cả bạn học đi cùng đi, về sớm một chút.”
“Dạ được!”
Chu Cẩn Đồng nhận lấy.
Cố Cầm Nam dặn xong, lên xe đạp điện phóng đi nhanh như gió. Chu Cẩn Đồng thu hồi ánh mắt, giơ tờ 50 tệ nhìn Phó Trì nói:
“Chúng ta đi ăn đi, chị biết một quán mì sợi ăn đặc biệt ngon, chắc chắn em sẽ thích.”
Phó Trị nhấp nhẹ khoé môi, khẽ gật đầu.
Chu Cẩn Đồng không nhịn được nhìn hắn, hắn thật sự rất ít nói, lại đặc biệt thích dùng cặp mắt đơn thuần vô tội nhìn cô, giống như bây giờ. Cô vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Phó Trì, cảm xúc trong ánh mắt cũng không dao động, lông mi nhẹ như lông vũ, đôi môi mỏng kéo ra một độ cong hoàn mỹ.
Hắn thật sự rất đẹp.
Cửa hàng Chu Cẩn Đồng nói tới cô đã đi qua hai lần, đều là Phương Hội Thanh dẫn cô tới. Phương Hội Thanh là quỷ ăn vặt, đồ ăn ngon cuộc cả thành phố này cô đều thuộc như lòng bàn tay, chỉ cần bạn muốn ăn cái gì, cô ấy đều cho bạn ý kiến, thậm chí còn có thể cho cô quãng đường gần nhất. Quán này hàng ngày thực sự rất đắt khách, đến 8 giờ rồi nhưng vẫn còn có người xếp hàng.
“Quán này có mì cà chua và hoa bầu dục ăn rất ngon, lần nào chị đến cũng ăn cái này.” Chu Cẩn Đồng kéo hắn xuống xếp hàng, đề cử với hắn: “Em có thích ăn hoa bầu dục không? Nếu em không thích, còn có tôm bóc vỏ.”
“Có thể.” Phó Trì cũng không kén chọn.
Chu Cẩn Đồng nhìn hắn cười cười, ánh đèn đường chiếu vào trong mắt của cô, giống như những vì sao trên trời, Phó Trì sửng sốt chớp mắt một cái, mất tự nhiên dời mắt. Hàng ngũ bắt đầu chuyển động, Chu Cẩn Đồng không chú ý tới khoảng cách phía trước, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên từ một bên có hai nữ sinh mặc đồng phục tiến vào, cười hì hì.
Không có chút xấu hổ vì đã chen hàng.
Chu Cẩn Đồng chọc chọc vào vai người trước mặt, thấy hai người quay đầu lại, tốt tình nói:
“Ngại quá, hai em chen hàng kìa.”
Nữ sinh nọ không nói lý:
“Con mắt nào của chị thấy chúng ta chen hàng, chỗ này vốn dĩ là không có người đứng, chính chị không tiến lên còn trách chúng tôi chen ngang, buồn cười!”
Một nữ sinh khác phụ họa nói: “Đúng thế!”
Đó chỉ là hai nữ sinh nhỏ hơn mình, Chu Cẩn Đồng không thể nói lời quá tàn nhẫn, dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng không tiếp tục truy cứu, đổi lại chỉ có mình mệt. Hai nữ sinh đắc ý cười cười, Chu Cẩn Đồng ngậm miệng không nói, Phó Trì nghiêng đầu nhìn bộ dáng của cô, ánh mắt âm lệ bay thẳng đến hai cái ót của hai người, khiến cho cả hai đều rét run.
“Hai người là học sinh à?”
Phó Trì mở miệng, thành âm dễ nghe làm hai người quay đầu lại, vừa thấy là soái ca, thái độ mới tốt lên, khuôn mặt thẹn thùng trả lời:
“Đúng vậy, bọn em là học sinh phụ cận tam trung.”
“Giáo viên hẳn đã dạy…” Phó Trì lộ ra ý cười, trong ánh mắt khó hiểu của Chu Cẩn Đồng, âm thanh nhu hoà chuyển thành lạnh lùng: “Là một học sinh tam trung đã học đức, trí, thể, mỹ, không lẽ ý thức cơ bản nhất là không được chen hàng cũng không biết? Hay là hai người tự thừa nhận mình phẩm chất không ra gì?”
“Sao có thể, chúng em chỉ là…”
Hai nữ sinh mặt đỏ bừng xấu hổ, vội vàng giải thích.
Phó Trì căn bản không nghe, ngắt lời: “Chỉ là đói bụng? À, xưa nay có câu ‘Không vì năm đấu gạo mà khom lưng’, bây giờ lại vì một chén mì mà vứt bỏ tố chất còn dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hai người còn có mặt mũi sao?”
Phó Trì nói ra một câu tàn nhẫn, làm cho hai người á khẩu không trả lời được.
“Lăn ra sau!”
Phó Trì nhấn mạnh từng từ một, vào tai Chu Cẩn Đồng lại đặc biệt dễ nghe.
Động tĩnh ở bên này của bọn họ, mọi người xung quanh đều nhìn thấy, rất nhiều người phê bình kín đáo, hai nữ sinh sắc mặt đỏ bừng, oán hận rời khỏi hàng, nối đuôi nhau đi tới cuối hàng. Phó Trì cười, duỗi búng búng tóc mái, đối mặt với ánh mắt lấp lánh của Chu Cẩn Đồng nói:
“Nhường nhịn cũng vô dụng.”
Chu Cẩn Đồng như hiểu như không.
Phó Trì than nhẹ, lúc đánh nhau hung hăng muốn chết, hiện tại lại lúng túng như thế này, thật kỳ quái. Xếp hàng gần 20 phút mới tới lượt bọn họ, Chu Cẩn Đồng bảo Phó Trì tìm chỗ ngồi xuống, còn cô đi gọi cơm. Phó Trì tìm được một cái bàn trống, mặt bàn còn dính dầu mỡ, hắn che miệng lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Người phục vụ lấy giẻ lau đầy dầu mỡ lau lung tung vài cái trên mặt bàn, lưu lại dấu vết rõ ràng. Người bên cạnh đi qua đi lại ngẫu nhiên cọ vào góc áo của hắn, hắn liền ngồi lùi vào trong, cảm thấy nơi này thế nào cũng không tốt, trên bàn có khăn giấy, hắn rút ra mấy cái lau mạnh vào bàn.
Lau ba lần khăn giấy mới cảm thấy sạch sẽ chút.
Chu Cẩn Đồng bưng bát mì sợi đến, hơi nóng hầm hập tỏa lên tạo thành một làn sương mờ, cô đi tới trước mặt Phó Trì, cười nói:
“Được rồi, ăn thôi.”
Nói xong đi lấy bát mì của mình, sau đó bắt đầu ăn.
Chu Cẩn Đổng cuốn một sợi mì, Phó Trì học theo.
“Em cũng đói lắm rồi, nơi ăn xong chị đưa em ra xe buýt. Đúng rồi, nhà em ở đâu?”
Chu Cẩn Đồng hỏi.
“Phố Xuân Yến.”
“Phố Xuân Yến?”
Chu Cẩn Đồng lặp lại lần nữa, nghĩ ra, hô lên đầy kinh ngạc:
“Là khu nhà dành cho người giàu có đúng không?”
“Ừ”
Phó Trì có rất nhiều tiền.
Chu Cẩn Đồng đưa ra khẳng định.
Sau đó, cô đột nhiên phát hiện món mì ngon như vậy có điểm không tương xứng với hắn, hắn nhất định rất chướng mắt với món ăn chỉ vài chục tệ.
Phó Trù nhận ra sự băn khoăn của cô, nuốt miếng hoa bầu dục xuống, cười nói:
“Cái này ăn rất ngon.”
“Thật không?”
“Vậy là tốt rồi, chị còn sợ em ăn không quen.”
Chu Cẩn Đồng thả lỏng, tuy cô không phải là kẻ có quá nhiều tiền sinh hoạt, nhưng trên phim truyền có nói, đồ ăn sáng hơn cả vạn đều là chuyện bình thường, cả ngày toàn là bào ngư, vây cá.
“Sẽ không.”
Phó Trì lắc đầu, cúi đầu bắt đầu ăn mì.
Chu Cẩn Đồng cắn đũa nhìn mái tóc đen của hắn, thật mềm, hơi hơi uốn cong lên, nhìn thật giống một chú chó nhỏ.
Thật ngoan.
Giống em trai nhỏ.
Trong tiệm rất nhiều người, ăn một lúc là đã toát mồ hôi, Phó Trì xắn cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn. Chu Cẩn Đồng nhẹ nhàng đảo mắt, truy tới cánh tay lộ ra một thứ đồ (?) màu đen, không tự giác duỗi tay muốn đụng vào, khẽ “a” một tiếng:
“Đây là gì thế?”
Khi đầu ngón tay của cô chạm vào, Phó Trì giống như chim sợ cành cong rụt tay lại, tay kia nhanh chóng hạ cổ tay áo xuống, che khuất thứ đồ kỳ quái kia. Tay Chu Cẩn Đồng lơ lửng giữa không trung, cảm thấy hơi xấu hổ, cũng biết là do mình đường đột, bèn thu tay lại nói xin lỗi:
“Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Hai người đều không nói chuyện nữa.
Chu Cẩn Đồng trong lòng hơi nghẹn, trước kia ở cùng với Phương Hội Thanh, dù cô không nói lời nào, Phương Hội Thanh đều giống như chú chim nhỏ líu ríu không ngừng. Nhưng Phó Trì không như thế, hắn cúi đầu ăn mì không một tiếng động, càng không hơi màu chủ đề phá vỡ không khí trầm mặc, Chu Cẩn Đồng gẩy gẩy sợi mì, có chút ăn không vào.
Nghĩ một chút, cô hỏi:
“Tại sao những người đó lại đánh em?”
Phó Trì hơi ngưng một chút, ngước mắt nhìn cô chăm chú, cuối cùng hơi trào nói:
“Có thể nhìn tôi dễ bắt nạt.”
Là dễ bắt nạt.
Nhưng không dễ bị bắt nạt.
Chu Cẩn Đồng cảm thấy hắn có lẽ là không đánh nhau được, dễ dàng rơi vào yêu thế, nhưng ngoài công phu miệng lợi hại, nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, có thể nói người không chỗ dung thân, nhân tài như vậy thật đáng sợ, không giống cô chỉ có cậy mạnh
Cáo: mình cũng chưa hiểu đoạn này lắm hicc:< đọc convert thấy hơi khó hiểu nên mình cố dịch sát nhất có thế.
Hai người đều rất đói, mì ăn cũng đã thấy đáy, Chu Cẩn Đồng đến canh cũng không bỏ sót. Ra khỏi cửa tiệm không xa có một cửa hàng trái cây, hồng to đặc biệt, táo đặc biệt đại hạ giá, 20 tệ một cân, Chu Cẩn Đồng chạy nhanh tới, tính mua mấy cân về, cửa hàng trái cây với siêu thị gần nhà cô đều phải 25 tệ.
Phó Trì đi theo cô.
“Em muốn ăn không?”
Chu Cẩn Đồng chọn mấy quả táo ngon ngon, đi lên phía trước hỏi hắn.
Phó Trì quét mắt một vòng, dừng vài giây ở quả Thánh Nữ rồi chuyển qua chỗ khác, lắc đầu nói:
“Không cần, cảm ơn.”
“Ồ…”
Chu Cẩn Đồng đi đến nhặt hơn 10 quả Thánh Nữ rồi đi đến quầy cân tính tiền.
Phó Trì ngây người.
Tính tiền xong, Chu Cẩn Đồng đưa quả Thánh Nữ cho hắn:
“Chị thấy em nhìn chằm chằm vào nó, đoán là em muốn ăn, tặng em.”
Phó Trì bình tĩnh nhìn cô, không nhận lấy.
Hắn không chỉ ngoan, mà còn rất ngốc.
Chu Cẩn Đồng có phương pháp đối phó với hắn, nhét vào trong tay hắn, nghịch ngợm nói:
“Ăn cho đẹp da nha.”
“Vì sao?”
Vì sao lại đối xử với hắn tốt như vậy? Giúp hắn đánh nhau, dẫn hắn đi ăn cơm, lại thấy ánh mắt hắn lóe lên rồi biến mất mà lại đoán đúng hắn thích thứ gì, muốn cái gì, chẳng lẽ bởi vì hắn thích cô nên cô mới đối xử tốt với hắn? Phó Trì rất muốn hỏi, nhưng nói ra miệng thì chỉ còn có ba chữ.
“Vì sao cái gì?”
Chu Cẩn Đồng khó hiểu.
Phó Trì im miệng không nói, con người đen nhánh xuất hiện vài tia hoang mang, trong mắt đều là khuôn mặt nghịch ngợm linh động của thiếu nữ trước mắt.
Cô vô tình xông vào.
Lại làm cho hắn động lòng.
Trò chơi thú vị kia lại bắt đầu trở nên không thú vị, hắn thậm chí còn có ý niệm hoang đường, nếu hắn thật sự biến yêu thầm giả thành thật thì tốt rồi.
Đáng tiếc, hắn không phải.
(ý ảnh là ảnh không phải người yêu yêu thầm đưa thư tình cho chị ấy ý ạ)
Đây là bí mật hắn không thể nói với cô.
“Em nghĩ cái gì vậy?”
Thấy hắn phát ngốc đứng ở đó, Chu Cẩn Đồng vẫy vẫy tay trước mặt hắn.
“A?” Phó Trì hoàn hồn.
Chu Cẩn Đồng nói:
“Nơi đó.”
Cô chỉ vào đường cái đối diện:
“Em đi xe buýt công cộng kia, đến trạm phố Xuân Yến thì xuống.”
“Chị đi đâu?”
“Chị không cần qua đường.”
“Oh.”
Hắn đáp không chút do dự.
Chu Cẩn Đồng không nhịn được than nhẹ:
“Thôi, chị đưa em qua đó.”
Qua đường, Phó Trì vận khí tốt, xe buýt vừa lúc tới, nhìn hắn lên xe, Chu Cẩn Đồng dùng sức vẫy tay. Xe khởi động, Phó Trì nhìn thân ảnh của cô càng ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy, mới hoảng hốt hắn hẳn là nên đưa cô trở về. Bọn họ giống như đổi vai cho nhau, hắn vẫn luôn là người được bảo vệ.