Dung Duyệt đoạt lại điện thoại từ tay Chu Ngạn Hiến.
Nó vừa cầm máy, bên kia đã có tin nhắn đến.
Thẩm Miên: Dung Duyệt?
Dung Duyệt vội vã trả lời: Là em.
Thẩm Miên: Vừa rồi ai lấy điện thoại?
Đây chính là lý do Dung Duyệt ghét thiết bị điện tử, câu chữ khô khan, nó hoàn toàn không đọc được cảm xúc của đối phương.
Nếu Dung Duyệt không biết Thẩm Miên thật ra là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ bằng một tin nhắn ngắn ngủi nó sẽ cảm thấy đối phương đã điên lên rồi.
Dung Duyệt biết rõ Thẩm Miên luôn thấy Chu Ngạn Hiến không vừa mắt, vì vậy nó quyết định chỉ nói một nửa sự thật.
Dung Duyệt: Hôm nay Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu rủ em đi chơi.
Thẩm Miên: Ừ, Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu sẽ không làm chuyện như vậy, người cầm điện thoại của nhóc là ai?
Lần đầu tiên Dung Duyệt thấy Thẩm Miên nói chuyện căng thẳng đến thế, đột nhiên nhận ra có lẽ anh giận thật.
Chu Ngạn Hiến vỗ vai Dung Duyệt, nhìn trộm bọn họ nói chuyện.
Sau khi đọc tin nhắn, y hoàn toàn không kiềm chế nổi tâm trạng, bật cười ha hả: "Sợ cái gì? Cứ nói thẳng cho anh ta biết anh là người cầm điện thoại của em."
Dung Duyệt nhìn Chu Ngạn Hiến, hỏi: "Anh biết Thẩm Miên giận vì người khác cầm điện thoại của anh ấy không?" Tuy nó không đánh giá được chất lượng nhưng cũng biết chiếc máy này có giá trị không nhỏ.
Chu Ngạn Hiến kinh ngạc: "Đây là điện thoại của anh ta? Tại sao ở trên tay em?"
Dung Duyệt trả lời: "Anh ấy nói muốn liên lạc với tôi trong kỳ nghỉ đông."
"Ồ ~" Chu Ngạn Hiến bày ra vẻ mặt bỉ ổi.
"Nếu thế thì không phải không vui vì người khác cầm máy của mình đâu."
Dung Duyệt quơ quơ điện thoại: "Chỉ là cách nói chuyện của Thẩm Miên lạnh nhạt quá thôi.
Nói không chừng anh ấy không giận."
"Phì!" Chu Ngạn Hiến phát ra tiếng cười nhạo.
Dung Duyệt không muốn tiếp tục để ý đến kẻ gây họa còn dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình.
Dung Duyệt: Là Chu Ngạn Hiến, bọn em gặp hắn trên đường.
Dung Duyệt trả lời xong, rất lâu sau Thẩm Miên mới đáp một chữ "Ừ" rồi thôi.
Dung Duyệt sốt ruột lại gửi thêm tin nhắn.
Thẩm Miên: Giờ anh đang liên hoan ở ngoài, về nhà sẽ liên lạc với nhóc.
Chu Ngạn Hiến tiếp tục đọc trộm khung chat của bọn họ, trêu chọc nói: "Bận bịu thật đấy, Thẩm đại soái ca."
Dung Duyệt không hiểu ẩn ý của Chu Ngạn Hiến.
Chu Ngạn Hiến khua ngón trỏ, điệu bộ người từng trải: "Nhất định có người giới thiệu bạn gái cho Thẩm Miên, nên hiện tại anh ta rất bận."
Dung Duyệt lườm y một cái, ngay sau đó đuổi theo bước chân của Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm, thoát khỏi kẻ chuyên môn khích bác chia rẽ.
Chu Ngạn Hiến nhìn dáng vẻ ôm mai bỏ chạy của nó thấy buồn cười.
Hơn nữa Dung Duyệt chạy không nhanh, Chu Ngạn Hiến cao hơn nó, chưa đến ba bước đã đuổi kịp, chọc một cái lên khuôn mặt phúng phính của Dung Duyệt.
"Nghiêm túc nói chuyện với em, em còn không tin?"
"Thẩm Miên không phải con thỏ đợi lai giống, vì sao luôn có người muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy?"
"Bởi vì Thẩm Miên đẹp trai.
~"
Dung Duyệt im lặng.
Chu Ngạn Hiến tiếp tục chọc vào mặt nó.
"Em không cảm thấy anh ta đẹp trai sao?"
Dung Duyệt chợt nhớ tới lần đầu tiên Thẩm Miên dẫn nó đi xem pháo hoa, anh đứng trước cửa chờ nó, tùy ý lại dịu dàng quấn khăn quàng cổ cho mình.
"Đẹp."
"Thế mới nói." Chu Ngạn Hiến quyết định dùng cách thức mà Dung Duyệt có thể hiểu để giải thích: "Đối với động vật sở hữu gen đặc biệt tốt, con người luôn muốn dẫn bọn chúng giao phối và sinh hạ những giống mới xuất sắc.
Nếu thay con người thành động vật, thay Thẩm Miên vào nhóm động vật ưu tú, em có thể hiểu vì sao bọn họ muốn làm vậy không?"
Dung Duyệt hạ mắt.
Một đôi mắt u ám.
Chu Ngạn Hiến thấy thế lập tức nâng mặt Dung Duyệt, ép nó ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: "Không được nha, ghen rất đáng sợ."
"Tôi không ghen." Nó mạnh miệng.
Dung Duyệt vẫn lạnh mặt, nhưng Chu Ngạn Hiến quan sát một lúc đột nhiên cảm thấy đau lòng: "Ôi, cậu bé đáng thương của tôi vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu."
Ngắt lời Dung Duyệt và Chu Ngạn Hiến là Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu.
Hai đứa nhóc nhìn phía sau không thấy bọn họ bèn quay trở về.
"Dung Duyệt, mau qua đây!"
Dung Duyệt vừa nghe lập tức chạy đi, bỏ lại Chu Ngạn Hiến.
Bốn người bọn họ nên ăn đã ăn, nên chơi đã chơi, thời gian vừa điểm, đã đến giờ học sinh tầm tuổi này phải về nhà.
Trước khi Dung Duyệt tạm biệt bọn họ, Tưởng Lâm Lâm đánh bạo hỏi: "Tết cậu có rảnh không? Tụi mình ra ngoài đi dạo cùng nhau được chứ?"
Dung Duyệt: "..." Nó rất rảnh nhưng không muốn ra ngoài.
Lăng Tiêu thông minh dịch ra mấy bước, kéo theo cả Chu Ngạn Hiến.
Tưởng Lâm Lâm vén tóc bên tai, đá hòn đá dưới chân, chờ đợi câu trả lời.
Dung Duyệt nhìn bầu trời âm u.
Mấy con chim bay qua không trung, âm thanh ríu rít nghe cực kỳ đáng ghét.
"Chắc là rảnh."
"Đến lúc đó tớ qua tìm cậu." Tưởng Lâm Lâm hết sức vui mừng.
"Ừ" Dung Duyệt đáp lại một cách miễn cưỡng.
Thế nhưng Tưởng Lâm Lâm dường như hoàn toàn không nhận ra, vui vẻ rời đi.
Dung Duyệt ủ rũ, chậm rãi về nhà.
Có lẽ Thẩm Miên thực sự rất bận! Mãi đến tối muộn, Dung Duyệt tắm xong rồi lên giường, anh cũng không gọi điện tới.
Dung Duyệt nằm trên giường, nó đã quen với cuộc sống như thế này, không có việc gì sẽ đờ đẫn nhìn trần nhà, tưởng tượng trong những mét vuông đó có thể xảy ra những câu chuyện kỳ ảo như thế nào.
Sơn ca thấy chàng sinh viên buồn rầu.
Chàng cần một đóa hồng đỏ tươi mới có thể khiêu vũ cùng cô gái mình thích.
Nhưng trong vườn hoa của chàng làm thế nào cũng không tìm được hoa hồng.
Bươm bướm không hiểu vì sao chàng khóc, thằn lằn cười nhạo phần tình cảm này.
Chỉ có sơn ca nguyện ý hi sinh tất cả giúp chàng có được một đóa hồng.
Nó đặt trái tim mình lên gai, dùng cả sinh mệnh hát vang một khúc vì tình ái.
Còn gì cao quý hơn tình yêu? Còn gì nực cười hơn tình yêu?
Dung Duyệt nhớ lại câu chuyện của Wilde*, chậm rãi nhắm mắt.
*Oscar Wilde là nhà văn nổi tiếng người Ireland, Sơn ca và hoa hồng nằm trong tập truyện cổ tích "Chàng hoàng tử hạnh phúc và những truyện khác" của ông.
Huyên náo ban ngày làm Dung Duyệt cảm thấy bất an, chỉ có màn đêm u tối mới có thể khiến nó suy nghĩ về tất cả những chuyện nhàm chán, buồn cười, ngu xuẩn lẫn đơn điệu, thú vị,...!trong dòng sông thời gian dài dằng dặc.
Ngay khi Dung Duyệt sắp bị những thứ thuộc về thế giới khác nhấn chìm sẽ luôn có cái gì đó kéo nó ra ngoài.
Di động đặt bên gối đột ngột vang lên.
Trên đời này, chỉ có một người duy nhất có thể gọi tới số máy nó.
Dung Dung nhoẻn cười, nhưng không lập tức nghe máy.
Thời gian chờ đợi là trân quý.
Thời gian chờ đợi khiến bạn càng thêm chờ mong vào chuyện mình sắp được nghênh đón, chờ đợi để trái nho đơn thuần trở thành một chai rượu nồng nàn.
Hãy để em hưởng thụ sự giày vò ngu xuẩn này.
Dung Duyệt đưa tay về phía điện thoại, kéo nút nghe.
"Alo."
"Alo." Thẩm Miên lập tức nghe ra ngữ khí lười biếng của nó.
"Nhóc sắp ngủ à?"
"Em chưa." Dung Duyệt mở to đôi mắt mông lung.
"Vậy nhóc đang làm gì đấy?" Thanh âm của Thẩm Miên hàm chứa ý cười.
"Em đang nghĩ đến chim sơn ca và hoa hồng."
"Ừm."
"Và chờ anh liên lạc với em."
Dung Duyệt vừa nói xong, bên kia lập tức im lặng.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tạp âm "rè rè", Dung Duyệt nghĩ, nó còn có thể nghe thấy gì nữa không? Tiếng hít thở của anh? Nhịp tim của anh?
"Vậy tại sao nhóc không gọi cho anh?" Thẩm Miên hỏi ngược lại.
"Dạ?"
"Nếu anh không hiểu sai, nhóc đang đợi anh gọi điện có nghĩa là đang nhớ anh hả?!"
Dung Duyệt: "Ừm, em nhớ anh.
Hôm nay Chu Ngạn Hiến mua hotdog cho em."
"Hờ, vậy à?" Ngữ khí của Thẩm Miên trở nên lạnh nhạt.
Dung Duyệt: "Em đang nghĩ Thẩm Miên sẽ không mua thứ đó cho em, anh biết em sẽ không ăn."
"Đương nhiên anh biết, tiểu quỷ phiền phức."
Dung Duyệt mỉm cười, ngồi dậy.
A, chim sơn ca của nó đã ngậm một đóa hồng, chàng trai ao ước đóa hoa đã có thể mời cô gái mình thích khiêu vũ rồi.
"Sáng nay Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm qua nhà, dẫn em ra ngoài."
"Chơi vui không?" Thẩm Miên tùy ý hỏi.
Dung Duyệt: "Vui.
Nhưng tay em rất lạnh, vì sao Thẩm Miên không ở đây, túi của anh ấy rất ấm."
Đầu dây bên kia, Thẩm Miên lại im lặng.
"Trong chợ đang bán loại hoa mới.
Có chậu hoa màu xanh rất đẹp, giống hoa rất lạ nhưng rất hợp với anh."
"Ừ."
"Rất đắt, không thể mua tặng anh."
Thẩm Miên bật cười: "Qủy nghèo."
Dung Duyệt cũng cười: "Đại thiếu gia."
Thẩm Miên rốt cuộc cũng bắt đầu đề tài của mình: "Anh về được mấy ngày hầu như đều ra ngoài tụ tập với bạn bè.
Tiểu học, cấp hai, còn có bạn học cấp ba ở Lung Thành, năm đó mọi người chơi rất thân cho nên liên hoan thành nhiều đợt.
Nhưng mà gần đây nhóc mới thi xong phải không?!"
Dung Duyệt nhớ ra chuyện này: "Thi xong em liền nhắn tin cho anh."
"Dung Duyệt." Thẩm Miên lần thứ hai bị tức cười: "Gửi một cái tin nhắn trở ngại đến việc học của nhóc như vậy à?"
"Không có, nhưng anh nói trong kỳ thi em không được liên lạc với anh."
"Anh không nói!"
"Anh nói."
"Anh không nói!"
Dung Duyệt đấu không lại anh, vì vậy đổi chủ đề: "Trong buổi họp lớp, bạn của anh có những người như thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Thẩm Miên nghe câu hỏi của nó, thực sự không nhịn được ôm bụng cười.
"Các chị gái xinh đẹp?"
"Có chứ, còn có ảnh chụp nữa này.
Nhóc muốn xem hả?" Thẩm Miên chế giễu.
Dung Duyệt mím môi: "Vâng."
Thẩm Miên: "Không cho."
Dung Duyệt: "Thẩm Miên, anh thật nhàm chán."
Thẩm Miên: "Haha, video không? Giọng loli của anh.".
ngôn tình sủng
"Được thì tốt ạ."
Thẩm Miên nghe nó nói vậy, lập tức cúp máy, sau đó gọi video call.
Dung Duyệt lần đầu tiếp xúc với video call.
Trong nháy mắt, Thẩm Miên xuất hiện trước màn hình, nó nhìn anh chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Miên bĩu môi: "Nhìn mặt nhóc đúng là ngốc."
Dung Duyệt nghe anh nói chuyện ngay lập tức mở to mắt, dường như đang cảm thấy quá mức khó tin, sau đó chậm rãi mỉm cười.
Thực sự là chậm rãi cười, Thẩm Miên còn tưởng mạng chậm, nụ cười của nó bao giờ cũng chia thành từng bước một.
Đầu tiên thả lỏng cơ mặt, sau đó nhếch khóe miệng cuối cùng mới cong mắt cười.
Thế nhưng quá trình chờ đợi nụ cười ấy giống như đợi hoa nở.
Chim sơn ca và hoa hồng.
Sơn ca dùng sinh mạng mình để nuôi dưỡng đóa hồng.
Nó có thể ngắm đóa hoa kia nở rộ từng chút một trong cự ly gần nhất, liệu khung cảnh mỹ lệ đó sẽ an ủi sinh mệnh đã trôi qua của nó chứ?.