Mùa xuân nói qua liền qua, mùa hè nói tới liền tới, không cho người ta chút thời gian trì hoãn.
Bên tai Dung Duyệt vang lên tiếng ve kêu râm ran và tiếng lá cây xào xạc trong gió.
Nó đẩy chăn, lôi quần áo từ trong tủ rồi ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Bữa sáng trên bàn đã được Dung Hoài chuẩn bị xong từ lâu, người cũng đã rời khỏi phòng.
Lúc Dung Duyệt đang ăn sáng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Dung Duyệt đặt đũa xuống, chậm rãi đi ra mở cửa.
Thẩm Miên mặc quần đùi, áo cộc tay mát mẻ.
Chỉ đi một đoạn đường ngắn thôi nhưng trán anh đã bắt đầu chảy mồ hôi.
"Sao nhà nhóc lại mát hơn nhà anh nhở?" Vẻ mặt Thẩm Miên khó hiểu, sau đó sải bước vào nhà.
Dung Duyệt tuyệt vọng nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, nơi sinh sống của đám ve sầu vào mùa hè, đóng cửa lại: "Có lẽ vì nhà em có một cái cây che khuất ánh mặt trời!"
Tuy nhà Dung Duyệt mát hơn căn biệt thự nhỏ của Thẩm Miên, nhưng nhà nó chỉ có quạt điện.
Sau khi Thẩm Miên tới cũng chỉ có thể ngồi cạnh Dung Duyệt xin ít gió.
Dung Duyệt cũng không vì anh sang mà thay đổi, nó vẫn ăn từng miếng mì nhỏ, thỉnh thoảng còn cầm hộp sữa bên cạnh uống một ngụm, cực kỳ nhàn nhã.
Thẩm Miên quá buồn chán, anh sờ cằm, vừa quay đầu liền trông thấy gió từ quạt điện vén lên mái tóc mềm mại của Dung Duyệt và thổi phồng quần áo nó.
Dung Duyệt đang ăn sáng đột nhiên cảm nhận được một bàn tay nóng rực đặt trên bắp đùi mình.
Thẩm Miên cười híp mắt, hỏi: "Hôm nay nhóc vẫn mặc chiếc quần lót hình gấu bông năm ngoái chứ?"
Đây là điểm Dung Duyệt bội phục nhất ở người đàn ông này, khuôn mặt anh thật sự quá lạnh lùng, đứng đắn, ngay cả khi nói chuyện lẳng lơ cũng không hề có vẻ tục tĩu.
Dung Duyệt lạnh nhạt liếc Thẩm Miên một cái.
"Thẩm Miên, anh không cảm thấy mình giống lão già háo sắc sao?" Còn là lão già háo sắc quấy rối bé trai.
"Ha ha." Tay Thẩm Miên rời đi, đỡ gọng kính kim loại.
"Không lễ phép, gọi anh Thẩm."
Dung Duyệt rất nghe lời: "Anh Thẩm biến thái nhà hàng xóm, anh đúng là lão già háo sắc."
Thẩm Miên khẽ hừ một tiếng, sau đó yên lặng ngồi một bên chờ Dung Duyệt ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Dung Duyệt lập tức dọn bát đũa mang vào bếp tẩy rửa.
Thẩm Miên ngồi trên ghế, mặc cho làn gió đến từ vòng quay của những chiếc cánh quạt phất qua mặt mình.
Chớp mắt, anh đã ở cái trấn nhỏ này hơn nửa năm.
Lúc vừa mới khai giảng, anh còn có thể duy trì trạng thái ung dung, nhàn nhã, hàng ngày đi học, rảnh rỗi thì cùng bạn bè hoặc Dung Duyệt đi lòng vòng.
Thế nhưng tháng 5 vừa đến, anh gần như chỉ có thể cắm mặt vào học.
Ngày nào cũng có đề thi chưa làm xong, ngày nào cũng có đề bài chưa giảng hết, thời gian nghỉ ngơi cuối tuần cũng giảm thiểu, vì bọn anh phải đi học thêm.
Một khi bận, thậm chí hơn nửa tháng Thẩm Miên không gặp Dung Duyệt, dù ở ngay sát vách.
Nghĩ đến Dung Duyệt, anh liền hướng tầm mắt về phía trước.
Anh quả thực rất thích Dung Duyệt mặc quần sooc.
Đôi chân thon dài, trắng bóc, rất hợp mặc quần ngắn, bắp đùi đưa qua đưa lại giữa vải cotton, thoạt nhìn tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Dung Duyệt cầm bát đũa đã rửa xong, đi tới.
Thẩm Miên lập tức rút khăn giấy ở trên bàn, kéo tay Dung Duyệt, lau sạch nước trên tay nó.
"Hôm nay nhóc muốn đi đâu?" Thẩm Miên hỏi.
Chỉ khi gặp mặt hai người mới có thể giao lưu, vì lần trước Thẩm Miên trở về, Dung Duyệt đã trả điện thoại lại cho anh.
Tuy Thẩm Miên bày tỏ rất khéo léo, kỳ thực anh còn một chiếc điện thoại khác, nếu Dung Duyệt không ngại, anh sẽ cho nó chiếc điện thoại này, như vậy hai người luôn có thể liên lạc.
Nhưng Dung Duyệt từ chối: "Em không thể lấy của anh một món đồ quý giá như vậy."
Đối với Thẩm Miên, đây không phải là thứ gì đắt tiền.
Dung Duyệt mím môi: "Hơn nữa anh phải học tập chăm chỉ!"
Thẩm Miên tức cười: "Nhóc là người cầm điện thoại, sao anh lại không chăm chỉ học được?"
Dung Duyệt bỏ di động vào túi anh: "Vì anh sẽ luôn nghĩ đến em."
Ngay lúc đó Thẩm Miên thực sự há hốc miệng.
Anh muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể ra vẻ mình vẫn ổn.
Trong lúc anh nghĩ không ra, Dung Duyệt đã vẫy tay về nhà.
"Có chuyện gì trực tiếp qua tìm em là được rồi."
Có sự đồng ý của Dung Duyệt, có việc Thẩm Miên lập tức chạy sang.
Dung Duyệt đi đến tủ lạnh lấy một bình nước đá, rót vào ly cho Thẩm Miên: "Năng lượng của anh cũng nhiều thật đấy, chủ nhật không nghỉ ngơi sao?"
Thẩm Miên không nhận ly nước, nhân lúc Dung Duyệt vừa đi tới lập tức nhéo mặt nó, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu quỷ, bây giờ nhóc chê anh qua đây quấy rầy nhóc hả?"
Mặt Dung Duyệt bị bóp, lúc nói chuyện ú a ú ớ: "Em không có."
"Đừng để anh đây phi lễ nhóc." Thẩm Miên uy hiếp.
Anh thả nó ra, cầm lấy ly nước, một hơi uống hết phân nửa.
"Thời tiết kiểu gì thế không biết.
Nóng quá đi mất!" Thẩm Miên giật giật cổ áo.
Vì Thẩm Miên ngồi còn Dung Duyệt đứng, nên lúc anh kéo cổ áo, Dung Duyệt lập tức nhìn thấy cảnh sắc bên trong.
Học sinh xuất sắc như Thẩm Miên thường không thích vận động, nhưng anh lại khác.
Thẩm Miên ở trấn Lung Cảnh hơn nửa năm, mỗi ngày Dung Duyệt đều có thể thấy anh chạy bộ.
Có lẽ bởi vậy nên da anh vô cùng căng bóng, tuy bắp thịt không rõ ràng nhưng vóc người rất đẹp.
Thẩm Miên hoàn toàn không nhận ra Dung Duyệt đang quan sát anh, phẩy gió xong, anh bèn ngả người trên ghế.
"Hiếm khi anh mới được nghỉ một ngày."
"Ừm."
"Muốn đi ra ngoài ăn cái gì đó."
Dung Duyệt luôn đáp ứng mọi yêu cầu của anh.
"Được, hiện tại bên từ đường hẳn đang có chương trình biểu diễn."
Khóe miệng Thẩm Miên giật một cái.
Bây giờ đối với các chương trình ở trấn Lung Cảnh, anh chẳng có chút hứng thú.
Lúc mới đến đây, anh vẫn ngập tràn hào hứng với những phong tục tập quán không có ở thành phố, nhưng đến nay, anh đã cùng dì Lưu đi tham quan quá nhiều, xem đến phát ngán.
Chương trình biểu diễn ở trấn Lung Cảnh quả thực nhiều lắm.
Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên một cái, hỏi: "Đi không?"
Thẩm Miên bất đắc dĩ gật đầu: "Đi thôi." Nếu không còn có gì thú vị hơn chứ.
Dung Duyệt cùng Thẩm Miên ra ngoài, Thẩm Miên dắt Dung Duyệt đi được hai bước mới nhận ra một vấn đề.
"Quần của nhóc ngắn quá!"
Dung Duyệt nghe nói vậy, quay đầu không chút nghĩ ngợi.
"Em đi thay quần!"
Nó chưa đi được hai bước đã bị Thẩm Miên kéo lại: "Bỏ đi, nhóc đừng cách anh xa quá là được."
Hai người cùng nhau đi bộ dưới bóng cây.
Được một đoạn, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi, nhưng Thẩm Miên không hề có ý muốn buông tay, Dung Duyệt cũng không nói.
Trong từ đường đang biểu diễn vũ điệu truyền thống của trấn Lung Cảnh, nghe nói người xưa dùng để cầu mưa.
Người biểu diễn điệu múa đeo mặt nạ kỳ quái, mặc trang phục truyền thống sặc sỡ, đang vung chuông trên thần đàn.
Dung Duyệt và Thẩm Miên đứng bên ngoài đám đông, nơi đó có người bán hoa, Dung Duyệt móc từ trong túi ra năm đồng, mua một bông hoa màu đỏ.
Thẩm Miên cảm thấy nó khách khí.
"Chúng ta quen nhau lâu rồi còn tặng hoa làm gì."
Dung Duyệt cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt không cười.
"Em đâu tặng anh, hoa này dành cho mẹ em."
Thẩm Miên nhất thời nghẹn họng, anh rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Dung Duyệt nhìn phản ứng của anh, cười khẽ một tiếng.
Nó nhón chân lên, xoa đầu Thẩm Miên.
Chuyện quá khứ đã qua, nhưng Thẩm Miên rõ ràng còn để ý hơn mình, từ trước đến nay anh chưa từng đề cập với Dung Duyệt về những chuyện liên quan tới mẹ nó.
Người khác không ai nghĩ thế, chỉ có người này không bao giờ muốn để mình chịu một chút ấm ức.
"Nhóc sờ đầu anh làm gì?" Thẩm Miên kéo tay nó xuống.
Dung Duyệt không thể nói thẳng em cảm thấy anh đúng là một đứa trẻ ngoan.
Bởi vì nó nhỏ hơn Thẩm Miên, Thẩm Miên nghe nó nói thế nhất định sẽ tức giận.
"Thích thì sờ."
"Nhóc thật là...!người cao, lá gan cũng lớn rồi." Thẩm Miên bất đắc dĩ.
Dung Duyệt cùng Thẩm Miên xuyên qua đoàn người chen chúc, tiến vào bên trong từ đường.
Mỗi lần đi tới nơi này, Thẩm Miên đều cảm thấy u u ám ám.
Từng hàng tro cốt đặt trước mặt, một số người còn trưng bày ảnh chụp.
Nếu như đều là ảnh màu giống mẹ Dung Duyệt, trong ảnh là đại mỹ nhân xinh đẹp động lòng người có lẽ không sao.
Nhưng đa số ảnh chụp đều là hai màu trắng đen, người bên trong dù mỉm cười hay nghiêm túc, nhìn mặt của bọn họ, Thẩm Miên đều sẽ nổi da gà.
May mắn khí chất của Dung Duyệt thật khiến người ta an tâm.
Gặp thần sát thần, gặp ma giết ma.
Mặc dù thể chất nhìn rất thần bí, nhưng vẫn đem đến cho người ta sự yên tâm.
Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên níu chặt cánh tay mình, đành lấy cùi chỏ huých vào eo anh một cái.
"Giúp em đặt hoa lên đi!"
Thẩm Miên nhận hoa, đặt vào trong ô vuông.
"Đi thôi." Dung Duyệt biết anh sợ nơi này, nên dẫn anh tới sẽ không nán lại lâu.
Hai người đi ra, chương trình biểu diễn bên ngoài vẫn vang lên ca khúc người thời nay nghe không hiểu cùng tiếng chuông lanh lảnh.
Người muốn thưởng thức sẽ cảm thấy vô cùng kỳ diệu, người không muốn thưởng thức chỉ cảm thấy cực kỳ quái dị.
Dung Duyệt vốn định ở lại đây một lúc, nhưng thị lực của nó tốt, lập tức nhìn thấy Lương Hạo và Khổng Hử phía đối diện, vì vậy kéo Thẩm Miên, xoay người rời đi.
Thẩm Miên cũng phát hiện ra bọn họ.
"Quan hệ của nhóc với tụi nó vẫn tệ à?"
"Chưa bao giờ tốt." Nhắc đến hai đứa kia, dù bình tĩnh như Dung Duyệt, ngữ điệu nói chuyện cũng không khỏi trở nên gay gắt.
Thẩm Miên đề nghị: "Con trai đều vậy, quan hệ không tốt thì đánh nhau một trận..." Anh vừa nói, vừa nhìn gương mặt càng ngày càng trở nên tinh tế của Dung Duyệt.
"Nhưng nhóc lại khác, anh tuyệt đối không cho phép người khác đánh vào mặt nhóc."
Dung Duyệt dẫn Thẩm Miên tới một con hẻm nhỏ, ngoại trừ bọn họ, có rất ít nhân viên.
Bóng râm loang lổ, nơi này tựa như một thế giới khác.
Dung Duyệt mím môi.
"Anh nói vậy là muốn em cảm ơn sao?"
"Nhóc nói đi." Thẩm Miên nhoẻn cười.
Dung Duyệt một tay ôm lấy cổ anh, đưa khuôn mặt mình lại gần, dừng trước mặt anh, hỏi: "Không muốn cảm ơn bằng lời, dùng hành động được chứ?"
Khi Thẩm Miên ở bên Dung Duyệt chẳng bao giờ biết giữ chừng mực.
Tư thế giữa hai người rõ ràng cực kỳ mập mờ, nhưng phản ứng của anh lại chẳng có một chút kinh ngạc, ngược lại cười tủm tỉm hỏi Dung Duyệt.
"Nhóc muốn dùng hành động gì để cảm ơn anh?"
Dung Duyệt ôm cổ Thẩm Miên, khuôn mặt hơi nghiêng, đôi môi thiếu chút nữa chạm vào khóe miệng anh, sau đó mỉm cười buông tay.
"Khi nào anh gặp khó khăn, em nhất định sẽ giúp."
Thẩm Miên đẩy kính mắt, bề ngoài không một gợn sóng nhưng trái tim đã nhảy lên điên cuồng.
"Lời cảm ơn thật vô dụng."
Hai người tiếp tục cùng nhau đi về phía trước.
Sở dĩ rảnh rỗi Thẩm Miên sẽ lập tức tìm Dung Duyệt là vì anh cảm thấy ở bên Dung Duyệt rất thú vị, nguyên nhân còn lại do dạo này công việc của Dung Hoài cực kỳ bận, thường xuyên không ở nhà.
Tuy một năm qua, Dung Duyệt đã trưởng thành hơn rất nhiều, dường như cũng không cần Dung Hoài kè kè bên cạnh, nhưng Thẩm Miên vẫn cảm thấy không ổn.
Cảm giác dễ bị tổn thương của thiếu niên không hề suy giảm.
Đôi khi Thẩm Miên thấy Dung Duyệt vẫn là cậu bé người gỗ mong manh như thủy tinh, chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể vỡ nát.
Một sáng nào đó, Thẩm Miên cưỡi xe đạp đi học.
Lúc rời khỏi nhà, anh nhìn thấy trong căn nhà nhỏ cách vách, Dung Duyệt đi qua cửa sổ, đôi mắt mông lung buồn ngủ, đầu tóc rối bời.
Thẩm Miên lắc đầu bó tay.
Anh vô thức mỉm cười, vội vàng xuất phát đến trường.
Tiết học buổi sáng, Diệp Kình đang trực nhật bên ngoài đột nhiên vọt vào.
Hắn lòng như lửa đốt, không thèm để ý các bạn trong lớp vẫn đang học, chạy thẳng đến trước mặt Thẩm Miên, bắt lấy cánh tay anh.
"Thẩm Miên! Dung Duyệt mất tích rồi!"
"Bộp!" Sách trong tay Thẩm Miên rơi xuống mặt đất, hai mắt mở to sợ hãi.
Hôm nay, tiếng ve ngày hè vẫn thế..