Dòng nước lạnh băng tát vào mặt, Thẩm Miên ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong gương.
Ngũ quan của anh thoạt nhìn lương bạc, nhưng nét mặt lại rất thỏa mãn.
"A!" Thẩm Miên kêu khẽ một tiếng, tiếp tục dùng nước máy hất lên mặt mình.
Anh làm vậy được sao? Cùng một học sinh cấp hai nằm trên giường, nhưng lại làm chuyện đó trong lúc đứa nhỏ đang ở ngay bên cạnh.
Tuy anh đã nghe nói bạn bè mình cũng từng hẹn nhau quay tay, nhưng chuyện này tuyệt đối không phù hợp với anh và Dung Duyệt.
Vốn dĩ anh đang tự hỏi cả ngày lẫn đêm, chẳng lẽ mình đã quá thân mật với đứa nhỏ.
Vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, không phải càng khiến hướng phát triển trở nên kỳ quái hơn sao?
Anh túm tóc, đang định rên rỉ thành tiếng thì có người gõ cửa phòng tắm.
"Thẩm Miên, anh bị rớt xuống bồn cầu hả?"
Thẩm Miên trừng mắt về phía cửa, đôi mắt phượng vô cùng lạnh lẽo: "Nhóc mới rớt xuống bồn cầu!"
"Anh không rớt thì nhanh lên một chút, sắp muộn rồi."
Sau khi được Dung Duyệt nhắc nhở, Thẩm Miên ngay lập tức tăng nhanh động tác.
Anh dùng khăn lau một chút, rồi chạy ra ngoài.
Dung Duyệt ngồi trên ghế sô pha, đã giúp anh thu dọn cặp xách và chuẩn bị đồ ăn sáng.
"Mau lên."
Thẩm Miên xách đồ, vội vàng chạy.
Dung Duyệt nhìn anh lao lên xe đạp, mới chậm rãi đi vào nhà.
"Tiểu Duyệt, hôm nay con muốn cùng dì đi mua sắm không?" Lưu Dư vừa đeo hoa tai, vừa từ trong phòng ngủ đi ra.
Dung Duyệt trả lời: "Vâng ạ."
Lưu Dư đeo hoa tai xong, còn phải đi lấy chìa khóa, vì cô quá chần chừ, một bên hoa tai rơi xuống sàn nhà.
Lúc cô định cúi xuống nhặt, Dung Duyệt đã giúp cô nhặt lên trước, sau đó đứng lên băng ghế bên cạnh.
Lưu Dư nhận ra đứa nhỏ muốn giúp mình đeo hoa tai, vì vậy khom người xuống.
Động tác của Dung Duyệt vô cùng nhẹ nhàng, sau khi giúp Lưu Dư đeo hoa tai còn thuận tiện giúp cô chỉnh tóc.
Lưu Dư ôm lồng ngực đang đập lên thình thịch, nhìn Dung Duyệt: "Rốt cuộc con là thiên sứ từ đâu đến?"
Dung Duyệt cảm thấy buồn cười.
Lúc đầu nó cứ nghĩ tính cách gặp biến không kinh của Thẩm Miên là tới từ ba của anh, nhưng bây giờ xem ra, cá tính di truyền từ mẹ cũng không ít.
Hai người cùng nhau ra ngoài, tay trong tay, thoạt nhìn cũng có mấy phần mẹ con.
Khi Lưu Dư chọn hàng, Dung Duyệt sẽ khéo léo lấy đồ trên tay cô, để cô tiện xông pha chiến đấu.
"Đúng rồi, ngày mai con sẽ về nhà." Dung Duyệt nhớ ra chuyện này.
Cải trắng Lưu Dư vừa mới đoạt được cứ như vậy rơi trở về chỗ cũ.
Người bên cạnh tay nhanh mắt lẹ, ngay lập tức đoạt đi.
Lưu Dư không rảnh bận tâm, tâm trạng của cô đang cực kỳ kích động, nhưng cô không muốn Dung Duyệt quá áp lực, vì vậy cố gắng thản nhiên hỏi: "Con về sớm vậy sao?"
"Dạ."
"Thực sự phải về?"
"Dạ."
"Không ở thêm vài ngày?"
Dung Duyệt nhận ra thái độ của Lưu Dư, vì vậy nói: "Con thấy anh Thẩm cũng ổn rồi, hơn nữa con còn hai tháng là tới cuối kỳ, cũng phải quay trở lại trường."
Ánh mắt Lưu Dư đã chết: "Trong lòng con chỉ có anh Thẩm, nhưng lúc nó đến trường đều là dì chơi với con nha."
Nếu lúc này có nhạc nền hợp với hoàn cảnh, Lưu Dư muốn bật bài gió Bấc thổi, hoa tuyết rơi.
Dung Duyệt tiến lên an ủi: "Không phải vậy mà."
Lưu Dư bị đả kích.
Dung Duyệt dỗ Lưu Dư, lần dỗ dành này mất cả một ngày.
Khi Thẩm Miên về nhà đã thấy Dung Duyệt đang vây quanh Lưu Dư, vừa giải thích nào là con rất thích dì, ở cùng dì rất vui vẻ, vừa cầm hoa quả cho cô, vừa đấm bóp.
"Sao vậy ạ?" Thẩm Miên buồn cười.
Lưu phu nhân nhà anh bản lĩnh lớn, ngay cả Dung Duyệt cũng phải nhân nhượng cô.
Lưu Dư nhìn Thẩm Miên, nhàn nhạt nói: "Tiểu Duyệt phải về nhà."
Thẩm Miên nghe xong cũng sững sờ, nhưng anh không thể không nói: "Cũng đến lúc rồi, Dung Duyệt sắp phải thi."
Lưu Dư không phải người phụ nữ không nói đạo lý.
Thực ra cô đã sớm biết, chỉ là thấy Dung Duyệt vây quanh mình vòng tới vòng lui, trong lòng không khỏi thỏa mãn, cho nên mới tiếp tục làm bộ.
Dung Duyệt cho rằng dỗ được Lưu Dư chuyện này coi như xong.
Nhưng đến tối, lại tới lượt Thẩm Miên ngồi xổm góc nhà, toàn thân bao phủ hắc ám.
Dung Duyệt tức giận cười, nhưng vẫn tốt bụng đi tới trước mặt Thẩm Miên.
"Anh thì thế nào?"
"Anh không nỡ bỏ nhóc." Thẩm Miên che mặt, muốn học Lưu phu nhân lừa đứa nhỏ an ủi mình.
Dung Duyệt trong lòng mềm nhũn, bị anh lừa gạt, lập tức ôm đầu anh vào lòng.
Thẩm Miên bị nó ôm, cả người đều dừng lại.
Dung Duyệt vuốt tóc Thẩm Miên, còn tiện tay nhéo dái tai của anh: "Em ở ngay bên cạnh mà, mỗi khi anh cần em, em sẽ xuất hiện."
Mỗi khi anh cần em, em sẽ xuất hiện.
Sau này khi Thẩm Miên trưởng thành, rong ruổi nửa vòng trái đất, chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình cảm động và nghe không biết bao nhiêu lời đường mật, nhưng chẳng có câu nói nào có thể rung động trái tim anh trong nháy mắt.
Sáng sớm hôm sau, Dung Duyệt tiễn Thẩm Miên đi học.
Buổi tối, Thẩm Miên trở về, Dung Duyệt đã không còn trong căn phòng này.
Anh ôm thái độ thăm dò, ngó ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Miên vừa nhìn sang đã thấy Dung Duyệt đứng bên cửa sổ phía đối diện, mỉm cười nhìn anh.
"Em biết anh sẽ làm vậy mà, thật nhàm chán."
Thẩm Miên nghĩ, đứa nhỏ này đúng là lợi hại.
Dung Duyệt cứ như vậy về nhà, cũng lần nữa quay trở lại trường học.
Mọi người trong trường đều cảm thấy rất tò mò về việc nó mất tích, nhưng không ai dám mạo phạm đến uy nghiêm của Dung Duyệt.
Dù nó chỉ là một cây nấm lùn gầy yếu, nhưng trái lại cũng là một cái gai sắc nhọn.
Người liều mạng có lẽ là Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm, nhưng bọn họ không hỏi, ngược lại nhiệt tình chia sẻ với nó nhiều chuyện mới mẻ.
"Gần đây Lương Hạo bị hiệu trưởng bắt đi học bổ túc, hẳn sẽ không đến gây sự."
Kỳ thực Dung Duyệt không có ý kiến, nhưng bọn họ nhìn nó với vẻ mặt mong đợi, Dung Duyệt chỉ có thể nể mặt nhếch mép một cái.
"Ha ha."
Thẩm Miên thực ra rất để ý đến tiến độ học tập của Dung Duyệt, thường xuyên tìm cơ hội chạy sang khối sơ trung tìm nó.
"Dạo này lên lớp có hiểu bài không? Bài tập làm được không? Cách giảng của thầy cô có khó hiểu không?"
Ngữ khí Dung Duyệt hơi lãnh đạm.
"Anh lo cho bản thân trước đi!"
Thẩm Miên biết nó sẽ nói vậy, anh mang cả phiếu điểm tới, lập tức đập lên người nó.
Dung Duyệt cầm lên nhìn lướt qua, tốt, bây giờ Thẩm Miên đang đứng nhất lớp, thành tích còn bỏ xa hạng hai một đoạn dài.
Trước khi thi cuối kỳ, khối sơ trung còn trải qua một tháng kiểm tra.
Dung Duyệt suy nghĩ một chút, cân nhắc một tẹo, thành công đẩy thành tích xuống, dừng ở vị trí không trên không dưới.
Lần này, từ chủ nhiệm đến Dung Hoài rồi đến Thẩm Miên, ai cũng lo lắng, ngay cả Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm cũng nhiệt tình an ủi.
Dung Duyệt: "..." Mấy người rất phiền.
Cuối tuần, quả nhiên Thẩm Miên qua bổ túc cho nó, kèm theo Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu cũng mang bài tập qua học ké.
Dung Duyệt: "..." Tuy rất cảm kích nhưng mấy người thật sự rất phiền.
Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu viết bài tập về nhà, sau đó không nhịn được đi xem ti vi, lúc chọn kênh hai người bọn họ ngược lại rất có tiếng nói chung.
Dung Duyệt vẫn ngồi trên bàn, khoanh đáp án trong sách luyện tập.
Thẩm Miên để tay lên bàn, chống cằm nhìn nó: "Ừm, Dung đại thiếu gia thật thông minh."
Câu nói này của anh không phải nịnh nọt, Dung Duyệt quả thực rất thông minh.
Ban đầu đứa nhỏ còn lơ mơ về một số công thức toán học, sau vài lần được Thẩm Miên giải thích, nó gần như hiểu hết, hơn nữa học một biết mười.
Thẩm Miên tò mò: "Nhóc từng kiểm tra chỉ số IQ chưa?"
Dung Duyệt không ngẩng đầu: "Rồi ạ."
"Là bao nhiêu?"
"Em quên rồi."
Thẩm Miên hừ một tiếng.
Nói mấy câu, Thẩm Miên không quấy rầy nó nữa.
Anh coi Dung Duyệt làm bài, thỉnh thoảng quan sát Dung Duyệt.
Căn phòng này giống như bị bóng tối lạnh lẽo ngăn trở, một nửa bị ánh mặt trời sáng rực nóng bức bao phủ.
Tay Thẩm Miên đặt dưới nắng, nhìn bàn tay mình in bóng trên mặt bàn.
Lòng bàn tay lật qua lật lại, hình dáng cái bóng trên bàn biến ảo bất đồng.
Anh chợt quay đầu.
Gương mặt của Dung Duyệt chìm trong ánh sáng.
Thiếu niên đang dần lớn lên, ngũ quan tinh xảo, thành thục.
Mí mắt hơi rũ xuống, lúc im lặng mang chút tối tăm.
Trên cây, tiếng ve vẫn râm ran.
"Sau này lớn lên, nhóc sẽ như thế nào nhỉ?" Thẩm Miên chăm chú nhìn người bên cạnh, vô thức bật ra suy nghĩ trong lòng.
Dung Duyệt nhướn mày, ngẩng đầu khỏi sách luyện tập.
Thẩm Miên dịch chuyển ánh mắt, làm bộ như chưa từng nói gì.
"Chỉ cần anh không mù, tự nhiên sẽ biết em trông như thế nào." Dung Duyệt nói.
"Tiểu quỷ độc miệng." Thẩm Miên gục xuống bàn.
Dung Duyệt dừng bút, cứ như vậy nhìn anh.
Thẩm Miên nhìn thẳng vào mắt nó, trong phút chốc gần như ngừng thở.
Đôi mắt ấy trong veo, sáng ngời tựa như đang hướng anh khẩn cầu.
Từ trước khi gặp Dung Duyệt đến nay, Thẩm Miên không biết thì ra trên thế giới này thật sự có "đôi mắt biết nói".
Yêu em.
Tới gần em.
Thuộc về em.
Thẩm Miên cảm thấy những nội dung đó có lẽ do mình lý giải quá nhiều.
Nhưng anh cảm thấy Dung Duyệt quá điềm đạm, đáng yêu, mỗi lần nhìn về phía mình đều như đang đòi hỏi chút gì.
Điều nó muốn không phải vinh hoa phú quý, không phải hoa dung nguyệt mạo, mà đó chính là thứ không cách nào vật hóa.
Nhưng hết thảy nhất định đều là ảo giác của anh, Thẩm Miên tự nhủ.
Thẩm Miên vùi đầu vào khuỷu tay.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh muốn giấu mình đến vậy.
Tốt nhất là giấu cả những suy nghĩ quái đản của anh nữa.
Dung Duyệt nhìn anh một cái, rồi quay đầu.
Tưởng Lâm Lâm và Lăng Tiêu không biết đang xem chương trình gì, tập trung tinh thần, hoàn toàn không rảnh để ý đến bọn họ.
"Thẩm Miên." Dung Duyệt gọi anh.
Không lễ phép, gọi anh Thẩm.
Thẩm Miên vừa nghĩ vừa ngẩng đầu.
Khoảnh khắc đó, nụ hôn của Dung Duyệt rơi trên trán anh.
Thẩm Miên sửng sốt.
"Dung Duyệt! Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Tưởng Lâm Lâm gọi nó.
Dung Duyệt không nhìn Thẩm Miên lấy một cái, lập tức nhảy xuống ghế rồi đi tới.
"Được, nghỉ ngơi chút đi!"
Thẩm Miên che trán, tim đập liên hồi.
___
Editor: Vì có nhầm lẫn trong lúc dịch truyện, nên mình xin phép đính chính lại năm nay Dung Duyệt học lớp 7, kém Thẩm Miên 5 tuổi.
Ở TQ lớp 7 mới bắt đầu bước vào cấp 2.
.