Cuối thu, nắng nóng ập xuống khiến thị trấn vô cùng ngột ngạt.
Trấn Lung Cảnh là thị trấn non xanh nước biếc, dân quê hay nuôi chó.
Mùa thu, tiết trời oi ả, chó thường xuyên gào hú, kháng nghị nhiệt độ đang giày vò mình.
Quạt điện cỡ nhỏ thổi ra một làn gió mát.
Dung Duyệt nằm trên sàn nhà, đối mặt với quạt, há miệng đón gió.
"Vù vù vù."
Dung Hoài đã quen dáng vẻ thường ngày của nó, chỉ có thể dặn dò: "Đừng vén áo lên, nếu không sẽ bị lạnh bụng."
Dung Duyệt dường như không nghe thấy lời hắn nói, tiêu cự cố định trên cánh quạt đang xoay tròn.
Có nguồn điện, cánh quạt có thể chuyển động không ngừng, ánh mắt Dung Duyệt theo sát cánh quạt, sau đó có một loại cảm giác chóng mặt buồn nôn.
Dù vậy, nó vẫn không chịu dời mắt.
Khi Dung Hoài định đi qua thì có người gõ cửa.
Hắn ra mở cửa, một thiếu niên đang đứng bên ngoài.
"Thẩm Miên?" Dung Hoài lập tức nhận ra người trước mặt.
"Chú Dung, mẹ con làm một ít bánh ngọt bảo con mang sang cho nhà chú." Thẩm Miên vừa nói với Dung Hoài, vừa chuyển tầm mắt vào phòng khách.
Dung Duyệt mặc quần đùi rộng và áo thun mỏng.
Áo thun bị vén lên, có thể thấy cái bụng tròn trịa, trắng như trứng gà bóc.
Gió thổi phồng ống quần nó, từ một số góc độ còn có thể thấy quần lót.
Quần lót của trẻ con đều vậy, họa tiết hình như là một con gấu nâu đang nằm sấp.
Tuy chân tay Dung Duyệt cực kỳ thon dài, nhưng dáng người không quá cao, nằm bò trên sàn nhà sinh ra một loại ảo giác như không phải người mà là một món đồ chơi mềm mềm.
Dung Hoài theo tầm mắt của anh, cũng nhìn về phía con trai mình: "Tiểu Duyệt, anh Thẩm tới."
Dung Duyệt không có phản ứng.
Dung Hoài bất đắc dĩ: "Thằng nhóc nhà chú mỗi khi tập trung quan sát thứ gì đó sẽ không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì."
"Không sao ạ." Thẩm Miên gật đầu, dưới thấu kính lạnh như băng, đôi mắt kỳ thực cũng lộ ra vẻ bó tay.
"Vào trong ngồi chút nhé, nhà chú có coca lạnh."
"Dạ, không cần đâu chú."
"Vào đây, vào đây."
Từ chối không được, Thẩm Miên đành cởi giày đi vào phòng khách không lớn không nhỏ.
Dung Hoài vừa mới cầm coca từ trong tủ lạnh ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cửa sổ hô to: "Dung Hoài! Tới giúp một tay!"
"Được!" Dung Hoài lên tiếng, sau đó nhét coca vào tay Thẩm Miên rồi chạy ra ngoài.
Trước khi đi còn nhờ Thẩm Miên: "Ngại quá, chú sẽ quay lại sớm, nhờ con trông Tiểu Duyệt nhà chú một lát nhé."
Thẩm Miên tiện tay đặt coca lên bàn, đi đến phía sau Dung Duyệt.
Dung Duyệt hoàn toàn không phát hiện có một người vừa rời khỏi phòng, nhưng cũng có một người vừa mới đến.
Giờ khắc này nó vẫn coi quạt điện trước mặt là sự tồn tại duy nhất trên thế giới, không ngừng nghiên cứu.
Thẩm Miên đạp một cước vào bụng nó, nhưng không dám đá mạnh.
Dung Duyệt vẫn như trước, không có chút phản ứng.
Thẩm Miên kinh ngạc phát hiện da Dung Duyệt rất đẹp, vừa trơn vừa mịn, anh không nhịn được đặt chân lên.
Ngay khi chân anh tiếp tục di chuyển, Dung Duyệt cuối cùng cũng phản ứng.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng của nó nhìn lên mặt anh.
Thẩm Miên lập tức thu chân về, làm bộ như chẳng có chuyện gì.
"Ăn bánh ngọt không?" Anh hỏi.
Gật đầu, Dung Duyệt lập tức ngồi dậy.
Thẩm Miên thấy nó đầu tóc lộn xộn, quần áo xộc xệch, không nhịn được giúp nó chỉnh sửa một chút.
Sau đó, anh nhìn cậu nhóc lảo đảo đi về phía ghế.
Nhà Dung Duyệt là căn nhà điển hình của người dân trấn Lung Cảnh.
Kiểu nhà thấp, bên trong thiết kế đơn giản, còn bày ghế gỗ.
Chiếc ghế được sản xuất dựa theo vóc dáng của người lớn, Dung Duyệt ngồi xuống lập tức thụt vào trong.
"Nhóc năm nay lớp 7 phải không? Cao bao nhiêu?" Thẩm Miên mở coca, đưa đến trước mặt nó, rồi lại mở hộp bánh.
Dung Duyệt ngồi trên ghế, lấy cốc từ trong tủ bàn, chia coca thành hai phần, sau đó trả lon lại cho Thẩm Miên, còn mình uống trong cốc.
Thẩm Miên không nhận được câu trả lời, hỏi thêm lần nữa: "Nhóc cao bao nhiêu?"
Nói về ngoan cố, Thẩm Miên không thua bất kỳ ai.
Phải biết, anh chính là người sẽ vì một đề đại số mà hăng hái chiến đấu cả đêm.
Nhưng hiển nhiên Dung Duyệt cũng không phải loại người sẽ để ý đến dăm ba câu nói của bạn, nó ngậm miệng nhìn Thẩm Miên.
Thẩm Miên mím môi, sau đó lấy một chiếc bánh, đưa đến trước mặt đối phương.
Dung Duyệt vươn tay định lấy, Thẩm Miên lập tức rút bánh về phía mình, không cho nó đụng vào: "Nói cho anh Thẩm, nhóc cao bao nhiêu?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười.
Dung Duyệt bĩu môi: "1m50."
"Lùn thế!" Thẩm Miên kêu lên.
Dung Duyệt: "..." Cho nên nó mới không muốn nói.
Chiếm được câu trả lời, Thẩm Miên liền cho nó bánh.
Dung Duyệt cầm trong tay, ăn từng miếng từng miếng nhỏ giống như thiên kim đại tiểu thư nhà nào.
Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt, cảm thấy rất mãn nhãn.
Mấy ngày không gặp, hình như Dung Duyệt đã cắt tóc.
Hầu hết phong cách của thợ hớt tóc trong trấn đều rất hoang dã.
Hiện tại, Dung Duyệt đang đội một bộ tóc bị cắt quá ngắn, mái tóc tơ mềm bay bay trong không khí.
"Tiểu quỷ." Thẩm Miên hỏi: "Dạo này anh không tới gặp nhóc, có nhớ anh không?"
Dung Duyệt nhấc mí mắt, hé miệng: "Không nhớ."
"Gạt người." Thẩm Miên cười: "Diệp Kình nói hôm qua nhóc sang tòa cao trung tìm anh."
Ánh mắt Dung Duyệt bắt đầu bay đi.
"Gần đây anh rất bận, sắp phải kiểm tra cho nên không thể thường xuyên sang tìm nhóc." Thẩm Miên cẩn thận giải thích, chỉ sợ lộ ra một chút xấu hổ.
Anh còn lâu mới nói cho cậu nhóc, sau ngày giúp nó quay tay chính mình còn hơi cứng, Thẩm Miên lòng như lửa đốt chạy về nhà, đóng cửa lại, sau khi tự xử liền liều mạng lên internet tìm tư liệu.
"Tôi giúp một em trai quay tay nên làm gì bây giờ?"
"Sau khi giúp một em trai tự an ủi, tôi có phản ứng, làm sao bây giờ?"
Bình thường Thẩm Miên luôn là người bình tĩnh, biết kiềm chế, trong nháy mắt, chỉ số IQ trực tiếp sụt giảm.
Lướt web quá vô dụng, sau khi nhập vào vấn đề liên quan, kết quả xuất hiện toàn là thông tin dung tục không chịu nổi.
Thẩm Miên hoảng hốt, đương nhiên trong thời gian ngắn không dám nhìn mặt đứa nhỏ.
"Lớp mười hai?" Dung Duyệt từng nghe qua miệng rất nhiều người, đối với một thí sinh mà nói khoảng thời gian này quan trọng đến cỡ nào.
"Anh muốn tiếp tục nghiên cứu kiến thức về vật lý.
Ở miền Nam, Lung Thành đại khái là trường đại học tốt nhất nhưng điểm chuẩn rất cao." Mà anh học lệch có chút nghiêm trọng.
Tuy lời nói khiến người ta hơi nản lòng nhưng ánh mắt Thẩm Miên tự tin, không chút nghi ngờ.
"Em tin anh nhất định làm được."
"Ha?" Nghe được lời động viên của đứa nhỏ, Thẩm Miên không dám tin: "Thỉnh thoảng nhóc cũng sẽ nói lời khiến người khác vui vẻ à?"
Dung Duyệt phớt lờ chế giễu của anh.
Thẩm Miên thấy nó không muốn nói chuyện, vì vậy tiếp tục theo dõi nó.
Dung Duyệt không phải là người quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng Thẩm Miên thật sự nhìn quá lỗ mãng, nó không nhịn được lên tiếng: "Hôm nay là thứ bảy, anh không đi hẹn hò với bạn gái à?"
Thẩm Miên không ngờ có thể nghe được hai từ bạn gái và hẹn hò trong miệng Dung Duyệt, ngày hôm nay quả thực được mở mang kiến thức.
"Anh không có bạn gái."
"Hôm nào đó không phải có một chị gái rất xinh đẹp tỏ tình với anh à?"
"Tô Thu Vũ ấy hả." Một người bừng tỉnh đại ngộ.
"Tên là Tô Thu Vũ sao." Một người ý tứ sâu xa.
Thẩm Miên vỗ vai Dung Duyệt, long trọng tuyên thệ: "Anh, lấy việc học làm trọng."
Có thể nói lòng tin vô cùng kiên định.
Không lâu sau, Dung Hoài trở về, Thẩm Miên nhìn thấy hắn, lập tức về nhà.
Đến tối, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Dung Duyệt đang gấp quần áo, Thẩm Miên ở bên ngoài cửa sổ gọi: "Dung Duyệt, nhóc có muốn đi dạo với anh không?"
Dung Duyệt ngay ngắn chồng đống quần áo được gấp vuông vắn lên nhau, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu: "Có."
Dung Hoài ở cách đó không xa giật mình.
Cất quần áo gấp xong về phòng, Dung Duyệt xỏ dép, rồi báo với Dung Hoài: "Con ra ngoài."
"Ừ." Dung Hoài không phản ứng kịp.
Đến khi nhận ra, hắn lập tức ngó ra ngoài cửa sổ xem tình hình.
Dung Duyệt vẫn vậy, một khi tăng tốc sẽ không khống chế được thân thể.
Sau khi đi ra, nó muốn chạy về phía Thẩm Miên nhưng không cẩn thận ngã xuống bãi cỏ.
Thẩm Miên vẻ mặt bất đắc dĩ lẫn nhìn mãi cũng thành quen, kéo nó lên.
Dung Duyệt chìa tay phải cho anh, ngước đôi mắt to: "Anh Thẩm, dắt tay."
Lần đầu tiên Thẩm Miên nghe thấy Dung Duyệt gọi mình là anh Thẩm, tâm tình thực sự rất giống với lời thoại quảng cáo: mát lạnh, sảng khoái, dài lâu.
Vì vậy nắm tay nó, đi trên đường.
Tuy mới đầu làm người ta hưng phấn, nhưng cả đoạn đường sau đó bọn họ không nói chuyện.
Thẩm Miên nắm tay Dung Duyệt, dạo một vòng quanh khu vực lân cận, rồi đưa nó về nhà bình an vô sự.
Về đến nhà, Dung Duyệt lập tức đi tắm và lên giường trong thời gian quy định.
Dung Hoài vào phòng giúp nó bật quạt: "Quan hệ của con và Thẩm Miên có vẻ không tệ."
"Anh ấy là học sinh lớp mười hai."
"Ừm?" Dung Hoài vĩnh viễn không hiểu logic trong lời nói và suy nghĩ của Dung Duyệt.
"Áp lực rất lớn, phải chăm sóc anh ấy."
Đây có lẽ là câu nói quan tâm nhất từ trước tới nay Dung Hoài nghe được từ Dung Duyệt.
Dung Hoài không nhịn được cười.
Hắn thật sự cảm thấy mọi thứ đang trở nên tốt hơn.
Tắt đèn phòng Dung Duyệt, Dung Hoài ra phòng khách, muốn uống một cốc nước rồi tiếp tục xem tivi, không ngờ trong lúc rót nước hắn liếc nhìn tấm ảnh đặt phía sau tivi.
Người trong hình là hắn, vợ hắn và Dung Duyệt.
Hắn cầm khung ảnh, sờ lên người phụ nữ trong hình.
Hắn không dám nói, tuy sự ra đi của vợ khiến bản thân vô cùng đau khổ, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mất nàng, nhưng cũng chạy thoát khỏi tay nàng.
Dung Hoài đi ngủ, ngày mai là chủ nhật, hắn còn có việc phải làm.
Rạng sáng hôm sau, Dung Hoài vừa bước ra khỏi cửa, đã có người nhảy ra trước mặt lớn tiếng gào thét: "Dung Hoài! Anh xứng đáng với tôi sao?"
Dung Hoài kinh ngạc, bao gồm cả Thẩm Miên đang chạy bộ buổi sáng, đi ngang qua, cũng ngây người..