Không lâu sau, Thẩm Miên lại mở cửa. Người bên ngoài vẫn không thay đổi, anh không nhịn được đi ra ngoài nhìn thử. Đúng rồi, đây chính là nhà anh.
“Phì.” Dung Duyệt biết anh đang làm gì, hắn vươn tay xoa đầu Thẩm Miên rồi giải thích: “Dọc đường em gặp dì, dì bảo em tối nay qua ăn cơm.”
Động tác của Dung Duyệt với Thẩm Miên quá tự nhiên, thân mật, Lưu Dư đứng bên cạnh chứng kiến hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Đổng Dĩ Nhu không để tâm: “Đưa dì tới nhà rồi vậy con về nha.”
“Ơ kìa, con không ở lại ăn cơm à?” Lưu Dư khó hiểu nhìn cô.
Đổng Dĩ Nhu hất tóc ra sau, thần thái vô cùng phóng khoáng. “Con có hẹn rồi.”
Lưu Dư há miệng kinh ngạc, lập tức trêu trọc: “Bạn trai hả?”
Đổng Dĩ Nhu lắc đầu: “Con là đại gia, với thân phận của con, người gặp mặt tối nay đương nhiên là một anh đẹp trai được con bao nuôi.”
Cô vừa dứt lời, đến cả Dung Duyệt cũng không nhịn được quay đầu.
Đổng Dĩ Nhu nhận thấy ánh mắt của Dung Duyệt, khóe miệng không khỏi tràn ngập ý cười. Là người thích thể hiện, Đổng Dĩ Nhu lập tức rút điện thoại, mở ra một tấm ảnh khoe với mọi người. Dung Duyệt ngó đầu nhìn lướt qua, người trong ảnh có một khuôn mặt đẹp trai thoạt nhìn cũng không thuộc về thế giới này. “Người như vậy sẽ không để chị bao nuôi.” Hắn đánh giá khách quan.
Đổng Dĩ Nhu lắc đầu: “Có nha. Bọn chị còn ký hợp đồng, đóng dấu vân tay nữa đó.”
Dung Duyệt tạm không nói nữa.
Đổng Dĩ Nhu hân hoan rời đi.
Đúng lúc đó Thẩm Duệ đi ngang qua, đáng tiếc mà tặc lưỡi một cái: “Dĩ Nhu có bạn trai rồi à?”
“Hình như vậy.” Thẩm Miên không có cảm nhận gì.
“Chậc.” Thẩm Duệ cảm thấy luyến tiếc. “Mất luôn một cô con dâu đề cử.”
Thẩm Miên: “…” Ba anh quả là nhân vật đại biểu cho tuýp người cố chấp.
Lưu Dư cùng chồng sánh vai đi vào nhà. “Thật sự rất đáng tiếc, Dĩ Nhu vừa hiểu chuyện vừa rộng rãi.” Cô quay đầu trách móc Thẩm Miên: “Đều tại Miên Miên không tốt, không biết nắm bắt cơ hội.”
Thẩm Miên phớt lờ trách móc của mẹ, nhường chỗ đợi Dung Duyệt tiến vào.
Lúc Dung Duyệt lướt qua Thẩm Miên, hắn mỉm cười nhìn anh: “Đều tại Miên Miên không biết nắm giữ phụ nữ tốt.”
Thẩm Miên đóng cửa lại, ẩn ý nói: “Anh cảm thấy anh vẫn nắm được cơ hội của mình.”
Dung Duyệt hiểu ý anh, cười tít mắt.
Thẩm Duệ cách đó không xa nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, không nhịn được hừ lạnh.
Sau khi về đến nhà, Lưu Dư lập tức đi chuẩn bị bữa tối, Thẩm Duệ theo sau hỗ trợ vợ. Bảo mẫu đã quen với cách phân chia công việc của bọn họ, tự động rót trà cho Dung Duyệt.
“Mẹ anh nấu cơm rất lâu, em muốn xem tivi không?” Thẩm Miên lấy điều khiển từ xa đưa cho hắn.
Dung Duyệt gật đầu, hắn chuyển vài kênh, phát hiện trên tivi ngoài phim kháng Nhật cũng chỉ có phim cổ trang lòe loẹt bắt mắt. Dưới tình huống không thể lựa chọn tắt tivi, Dung Duyệt đành phải xem phim kháng Nhật. Lúc một người cầm súng cao su bắn nổ một chiếc máy bay, Thẩm Miên không chịu được nữa tắt tivi. “Chơi game không?”
Dung Duyệt đồng ý.
Hai người chơi game đối kháng.
Lúc Lưu Dư đi ra, trông thấy Dung Duyệt và Thẩm Miên đang dựa vào nhau. Trên phương diện chơi game, kỹ năng của Dung Duyệt rõ ràng không bằng Thẩm Miên. Sau khi thua liên tục mấy ván, tính trẻ con của hắn trỗi dậy, Dung Duyệt không nhịn được huých Thẩm Miên một cái. Thẩm Miên nghiêng người, sau đó huých ngược trở lại. Anh quên khống chế lực, Dung Duyệt bị anh huých bất ngờ không kịp chuẩn bị, tiếp theo Thẩm Miên đè hắn ngã xuống đất.
“Ê!” Dung Duyệt nhỏ giọng kháng nghị.
Thẩm Miên cụng trán hắn một cái mới ngồi dậy.
“Anh không chọn game nào em chơi giỏi được à?” Dung Duyệt bất mãn lẩm bẩm.
Thẩm Miên gần như ngoan ngoãn phục tùng hắn: “Được, em xem xem em chơi giỏi game nào!”
Dung Duyệt lập tức chọn game sở trường của mình.
Thẩm Miên nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của hắn, không nhịn được xáp lại gần, thì thầm bên tai hắn: “Ai thua phải gấp chăn nửa tháng.”
Dung Duyệt liếc mắt nhìn lên phải.
Thẩm Miên phát hiện từ góc độ này nhìn Dung Duyệt rất vui mắt.
“Em không thích gấp chăn.” Dung Duyệt nhắc nhở anh.
“Anh biết.” Thẩm Miên duỗi ngón tay thon dài vân vê tóc hắn. Lần này, tóc Dung Duyệt cắt quá tệ, có mấy sợi bay bay chẳng chịu vào nếp, nếu không dùng dụng cụ làm tóc hoàn toàn không đè được xuống. “Nên mới xem như trừng phạt.”
Dung Duyệt cong môi. “Nếu anh thua thì sao?”
Thẩm Miên nhoẻn cười: “Vậy em muốn anh làm gì?”
Dung Duyệt thấp giọng: “Phạt anh không được động vào phía trước, nhưng phải lên đỉnh.”
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Miên lập tức lo lắng nhìn xung quanh. May mà trong phòng khách chỉ có bọn họ, hơn nữa giọng Dung Duyệt rất nhỏ, không có ai nghe thấy. Anh thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại, trông thấy Dung Duyệt đang cợt nhả nhìn mình.
“Anh sẽ bị em chơi chết mất.” Chết của anh mang rất nhiều nghĩa.
Dung Duyệt cười khẽ.
Thẩm Miên ai oán nhìn hắn, Dung Duyệt rời mắt, chuyên tâm chọn game, cuối cùng hắn chọn game bắn súng. Dung Duyệt có khả năng tập trung rất tốt, còn Thẩm Miên thì có năng lực phản ứng nhanh nhạy, thế lực của hai người ngang nhau. Kết quả bọn họ chơi năm ván, Dung Duyệt thắng hai ván, Thẩm Miên thắng ba ván. Dung Duyệt thất bại ngã vật xuống sàn nhà, Thẩm Miên cười tươi, đẩy lưng hắn. “Nửa tháng tới vất vả cho em rồi.”
Lưu Dư hiển nhiên đã chứng kiến không khí hòa hợp của bọn họ, nhưng cô không biết quan hệ thật sự của Thẩm Miên và Dung Duyệt, chỉ thấy tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt. “Nếu chúng ta có thêm một đứa con trai, có lẽ Miên Miên sẽ có người bầu bạn!”
Thẩm Duệ không thể mỉa mai.
Bà xã, bên cạnh con trai em không phải là anh em, mà là người yêu của nó.
“Có điều gen của anh không thể sinh ra một đứa bé như Dung Duyệt.” Lưu Dư chọc ghẹo chồng rất đúng lúc.
“Gen của anh làm sao?” Thẩm Duệ nhướng mày. “Miên Miên vẫn chưa đủ đẹp trai à?”
“Đẹp trai. Lúc dẫn ra ngoài anh là người hãnh diện nhất còn gì.” Lưu Dư nhìn vẻ mặt tự hào của Thẩm Duệ, lập tức biết được suy nghĩ của chồng.
Thẩm Duệ hừ lạnh. “Nó lớn lên giống anh mới dễ nhìn được như vậy.”
Lưu Dư cười trộm.
Lúc ăn cơm, Thẩm Miên vẫn ngồi cạnh Dung Duyệt, nhưng hôm nay anh đã cảnh cáo trước với hắn. “Không được phép động tay động chân với anh, nếu không về nhà anh sẽ phạt em.”
Dung Duyệt bị vẻ mặt hung ác hiếm có của anh dọa sợ, cam đoan tối nay mình nhất định sẽ làm chính nhân quân tử, không nung nấu ý đồ bất chính với Thẩm Miên.
“Dung Duyệt, bây giờ con đang làm việc ở Lung Thành à?” Thực ra Lưu Dư không nắm rõ tình hình của hắn.
“Ở đài truyền hình Lung Thành.” Thẩm Duệ thì khác, hắn nắm rõ hướng đi của hai thằng nhóc trong lòng bàn tay. “Còn là biên tập viên xuất hiện trên truyền hình, tạo ra cơn sốt không nhỏ.”
“Ôi chao.” Lưu Dư rõ ràng rất kinh ngạc. “Kênh nào thế?”
Thẩm Duệ đọc tên kênh.
“Sao em chưa bao giờ thấy Dung Duyệt?” Lưu Dư giật mình.
“Cả ngày em chỉ xem mấy cái phim thần tượng quái đản, không xem tin tức sao có thể thấy được.” Thẩm Duệ nói sự thật.
Lưu Dư rất không hài lòng với thái độ của chồng. Cô không nhìn Thẩm Duệ, tiếp tục hỏi Dung Duyệt. “Giờ con đang ở đâu thế?”
Một câu hỏi được đưa ra, Thẩm Duệ và Thẩm Miên đồng thời cứng đờ.
Dung Duyệt tủm tỉm nhìn Lưu Dư: “Con đang thuê chung phòng với bạn, rất gần tàu điện ngầm.” Hắn gắp một miếng thịt cho Lưu Dư. “Cảm ơn dì đã mời con tới ăn cơm, con cứ tưởng hôm nay lại phải gọi cơm hàng.”
“Đừng ăn cơm hàng nhiều, không tốt cho sức khỏe.” Lưu Dư bị hắn đánh trống lảng.
Hai người đàn ông tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Dư tiếp tục tán gẫu chuyện sinh hoạt với Dung Duyệt. “Đài truyền hình của con chắc hẳn có rất nhiều cô gái tốt!”
Đối với vấn đề này, Dung Duyệt suy nghĩ một hồi, thế nào gọi là cô gái tốt. Nếu là con gái có tính cách tốt vậy thì có rất nhiều, nhưng nếu là con gái có ngoại hình không tồi thì… Dung Duyệt không muốn tự luyến, nhưng vì dung mạo của mình nên hắn không có tiêu chuẩn phán xét dung mạo của người khác.
Lưu Dư thấy hắn trầm tư suy nghĩ, lập tức đổi sang chủ đề khác. “Con có bạn gái chưa?”
Dung Duyệt gật đầu.
Thẩm Miên: “…” Anh không phải là bạn gái.
“Tốt quá rồi!” Lưu Dư khen ngợi. “Con xem Miên Miên, năm nay đã hai sáu tuổi, ngay cả mối tình đầu cũng không có.” Cô ý tại ngôn ngoại, lườm Thẩm Miên một cái.
“Con thấy người yêu… Khi nào nên xuất hiện sẽ xuất hiện.” Dung Duyệt không để tâm.
Lưu Dư cũng nghĩ vậy, chỉ là cô hay chế giễu con trai mình mà thôi.
Thẩm Duệ ngồi bên cạnh đổ dầu vào lửa. “Cháu giới thiệu cho Miên Miên một người đi.”
Đũa của Dung Duyệt lập tức chọc giữa bát.
Thẩm Miên ngoài cười nhưng trong không cười: “Mọi người không thể im lặng ăn cơm được ạ?”
Bốn người lập tức ăn uống đàng hoàng.
Ăn được phân nửa, Thẩm Duệ cho người mở một chai rượu. Dung Duyệt biết mình tửu lượng kém nên chỉ cần mọi người không cùng nâng ly, hoặc có ai đó mời rượu hắn, hắn đều không động vào.
“Tửu lượng của cháu kém quá vậy.” Thẩm Duệ dùng ngữ điệu khinh thường nói với Dung Duyệt.
Dung Duyệt không muốn đôi co. Hôm nay, ánh mắt Thẩm Duệ nhìn hắn y hệt bố vợ đang soi xét con rể.
“Đàn ông lên!” Thẩm Duệ cố tình khiêu khích hắn.
“Tửu lượng của Dung Duyệt rất kém.” Thẩm Miên ở bên cạnh ngăn cản bọn họ.
Thẩm Duệ: “…” Hôm nay hắn mới biết con trai mình là loại người ăn cây táo, rào cây sung.
Dung Duyệt mím môi, sau đó nâng ly rượu, hướng về phía Thẩm Duệ. “Chú.”
Thẩm Duệ tức khắc cười sảng khoái, chạm cốc với hắn, một hơi cạn sạch.
Hai người uống bất chấp, đến khi Thẩm Duệ ngà ngà say, Dung Duyệt đã dựa vào ghế thổi bong bóng.
“Con muốn vào phòng nghỉ ngơi một lúc không?” Lưu Dư cũng nhìn ra Dung Duyệt đã say.
Lần đầu tiên Dung Duyệt có cảm giác muốn ói. “Con… Con muốn ra ngoài hóng gió một lúc.” Hắn che miệng, nấc cụt. Mỗi lần nấc, cồn sẽ xông lên não, Dung Duyệt càng cảm thấy chóng mặt.
“Để anh dìu em ra ngoài.” Thẩm Miên bất đắc dĩ đỡ Dung Duyệt.
Dung Duyệt mềm oặt dựa vào vai Thẩm Miên, đè xuống cảm giác muốn nôn mửa, hắn bĩu môi. “Ghê quá đi mất.”
Thẩm Miên thở dài: “Em chấp ông ấy làm gì, ba anh vốn dĩ rất xấu xa.”
Lúc này Thẩm Duệ đang đảo ly rượu, viên đá ngâm trong chất lỏng trong suốt. “Ba nghe thấy hết đấy nhé, lúc con nói xấu ba có thể nhỏ tiếng chút được không?”
“Con cố tình nói cho ba nghe đấy.” Thẩm Miên thông báo với ba mình.
Thẩm Duệ thở dài, con trai có người yêu rồi không cần ba nữa.
Ban công nhà họ Thẩm trồng rất nhiều hoa cỏ, bên cạnh còn đặt thêm một chiếc ghế. Thẩm Miên đặt Dung Duyệt xuống ghế dựa, Dung Duyệt nhanh chóng nằm bẹp ở đó không động đậy.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thẩm Miên cảm thấy cực kỳ sốt ruột, anh cầm cuốn sách đặt bên cạnh, quạt cho Dung Duyệt. “Sao rồi? Còn buồn nôn không?”
“Buồn nôn.” Dung Duyệt nhìn đáng thương cực kỳ.
Thẩm Miên luống ca luống cuống: “Nói không chừng nôn ra sẽ thoải mái hơn một chút.”
Dung Duyệt nôn khan một lúc, nhưng không nôn ra được gì, đành phải tiếp tục nằm bẹp trên ghế. “Em nghỉ một lúc, anh quay lại ăn cơm tiếp đi.”
Thẩm Miên không thể yên tâm rời đi, nhưng ánh mắt Dung Duyệt càng lúc càng mơ hồ, hắn từ từ nhắm mắt. Thẩm Miên tưởng Dung Duyệt đã chìm vào giấc ngủ, định đưa hắn về phòng. Nhưng anh vừa chạm vào người Dung Duyệt, âm thanh cực khổ của hắn lập tức phát ra từ yết hầu. Thẩm Miên không dám tiếp tục táy máy.
“Thằng nhóc đã là đàn ông trưởng thành rồi, uống chút rượu không sao hết.” Thẩm Duệ cũng đi ra. “Quay lại ăn cơm đi.”
Dung Duyệt phất tay với Thẩm Miên.
Thẩm Miên đành phải theo Thẩm Duệ vào nhà trước. “Ba!” Anh gắt gỏng gọi ba mình.
Thẩm Duệ cố ý ức hiếp Dung Duyệt nên anh không dám lên tiếng. “Ba không biết tửu lượng của nó kém đến vậy.”
Trên bàn cơm, chỉ có Lưu Dư vẫn ở nguyên tại chỗ. Cô thấy hai ba con trở về, lo lắng nhìn sang. “Dung Duyệt không sao chứ?”
“Say rồi ạ.” Thẩm Miên ngồi xuống.
“Để mẹ bảo dì đi nấu canh giải rượu.” Lưu Dư lập tức dặn dò.
Thẩm Miên vẫn đang trừng mắt với Thẩm Duệ. “Ba đừng bắt nạt Dung Duyệt.” Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng mắt lại trừng hết cỡ. Thẩm Miên biết ba anh cố ý đùa giỡn Dung Duyệt.
Thẩm Duệ gắp miếng thịt ba chỉ óng ánh, hắn hơi mạnh tay, miếng thịt mềm mại dưới đầu đũa chia thành hai nửa. “Hồi xưa ba bắt nạt con, cũng đâu thấy con ý kiến gì.”
“Nói chung ba không được bắt nạt Dung Duyệt.” Chỉ anh mới được phép bắt nạt hắn. Thẩm Miên vẫn cằn nhằm.
“Miên Miên thích Dung Duyệt thật đấy!”
Giọng nữ bất ngờ chen vào, hai người đàn ông lập tức im bặt. Lưu Dư chớp mắt, cô chỉ nói ra cảm nhận của mình, sai chỗ nào sao?
“Tiếp tục thôi, ăn đi ăn đi!” Thẩm Duệ nhanh chóng chấm dứt đề tài.
Cả bữa cơm, ba người ôm ba loại tâm tư khác nhau.
Ngoài ban công, Dung Duyệt lặng lẽ nằm. Cách bức tường, một bên là cô đơn lạnh lẽo, một bên thì ấm cúng náo nhiệt. Hắn mở mắt, trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm vô tận tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, xung quanh không có lấy một ngôi sao.
Dung Duyệt yên lặng nhắm mắt.
Kẻ xấu xí nhìn thấy thứ không thuộc về mình sẽ ham muốn, lỗ tai nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ sẽ đố kị, mũi ngửi thấy hương thơm ngọt ngào sẽ phản cảm, miệng nếm được hạnh phúc lại không ngừng nhấm nuốt.
Em bệnh trạng đến mức muốn phá hủy hạnh phúc của anh, chỉ có vậy anh mới hoàn toàn thuộc về em.
Dung Duyệt đè nén nỗi kích động trào dâng trong lòng, để mùi rượu nồng nặc thôn tính hắn.
Thẩm Miên ăn cơm xong, đúng lúc bảo mẫu nấu xong canh giải rượu. Anh bưng canh ra ngoài, kéo Dung Duyệt dậy. “Uống rồi nghỉ tiếp.”
Dung Duyệt nhíu mày, bất đắc dĩ mở mắt. Hắn nhận bát canh Thẩm Miên cho mình, uống một hơi cạn sạch, sau đó tiếp tục nằm liệt trên ghế.
Thẩm Miên không làm gì được hắn, đành để Dung Duyệt nằm đó.
Đến lúc anh tắm xong quay trở lại, Thẩm Miên phát hiện Dung Duyệt vẫn không đổi tư thế, nhưng nhịp thở đều đặn hơn trước, rõ ràng đã ngủ hẳn.
Những bông hoa tươi đẹp nở rộ xung quanh hắn, dưới ánh trăng tròn, nhìn xinh đẹp lại quỷ dị.
Dung Duyệt còn diễm lệ và xảo quyệt hơn cả chúng.
Thẩm Miên không nhịn được tới gần Dung Duyệt, sau đó miệng anh rơi trên môi hắn.
Ở bên ngoài quá lâu, môi Dung Duyệt lạnh hơn hẳn bình thường.
Thẩm Miên say mê hôn hắn, không muốn rời đi.
Anh quá đắm chìm trong nụ hôn này mà không hề phát hiện Lưu Dư đã xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô vô thức lánh vào trong nhà, trái tim đập loạn.