Trận đánh năm lớp hai khiến tôi và Trần Ngạn nổi danh. Ai cũng biết bọn tôi là hai đứa hung thần vừa dữ vừa liều nên không dại mà chọc vào chúng tôi nữa.
Thành tích của Trần Ngạn luôn đứng đầu lớp, không ai soán ngôi nổi.
Lúc thi lên cấp hai, học lực của cậu ấy không những không kém đi mà đã thành con nhà người ta rồi.
Có lẽ do tôi giúp giải quyết nỗi lo là Lương Quốc
Tùng nên cậu ấy có thể tập trung học tập.
Ngoài ra tôi không nghĩ ra lý do nào khác.
Cậu ấy học giỏi hơn trước còn đi học quyền anh, tham gia câu lạc bộ boxing của trường, cả người bừng bừng sức sống, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều.
Xem ra tôi sống lại đã thay đổi vận mệnh của cậu ấy.
Nghĩ đến cảm giác mình biến thành Chúa cứu thế.
Tất nhiên sống lại cũng có chuyện tôi không thay đổi được.
Chẳng hạn học lực của tôi.
Hồi tiếu học, tôi còn có thế ỷ vào ưu thế đã học một lần để miễn cưỡng duy trì thành tích.
Nhưng đến trung học thì rướn hết nối.
Cái môn vật lý kia đúng là tiếng ngoài hành tinh mà, tôi không hiểu chữ nào hết!
Toán cũng thế. Điểm toán chuẩn hồi ấy là 150 điểm, lần nào thi tôi cũng chỉ đạt 40, 50 điểm.
Thầy giáo dạy toán ôm đầu nói với tôi:
- Em khoanh bừa đáp án trắc nghiệm cũng được điểm cao hơn đấy.
Ngại quá thầy ơi, em khoanh bừa thật đó. Không có anh bạn cùng bàn giúp đỡ có khi bài của em cũng không đạt 40 điểm đâu.
Tôi cảm thấy không cần lãng phí thời gian như kiếp trước, nên từ lúc học lớp 3 đã thẳng thắn với bố mẹ rồi. Cái học lực của tôi muốn thi đại học còn khó hơn lên trời.
Con đường nào cũng dẫn đến Rome, chúng ta chọn lối khác.
Nên tôi quay lại nghề cũ, đi học múa ballet.
Bởi vì có ký ức kiếp trước nên kỹ thuật nhảy của tôi tiến bộ thần tốc, lần nào đi thi cũng đạt giải.
Ở trường học, tôi không khác gì minh tinh, không ai không biết.
Nói tôi là nữ thần trong lòng của hội con trai cũng không quá.
Thế nhưng dù kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có bạn nam nào theo đuối tôi.
Nhắc tới cũng xui xẻo cực, kiếp trước chỉ cần đứa con trai nào có hảo cảm với tôi một cái là chẳng bao lâu sẽ mất tích luôn.
Mà cứ đúng lúc đó tài nguyên của tôi sẽ cực kỳ tốt.
Diễn chính trong các vở ballet lớn, còn nhận phỏng vấn rồi tham gia chương trình thực tế.
Quần chúng bắt đầu dồn tôi là chim hoàng yến được kim chủ nuôi, kẻ nào dám theo đuổi sẽ bị trừng trị.
Lời đôn càng lúc càng lan rộng, cư dân mạng còn tặng luôn cho tôi biệt danh "nữ thần bị nguyền rủa."
Lâu dần không có anh con trai nào dám tiếp cận tôi nữa.
Thế là tôi thành cấu độc thân 28 tuối.
Kiếp này tôi nhất định phải kiếm được một mối tình rực rỡ mới không uống công sống lại!
Nhưng mà bên cạnh tôi vẫn không có giống đực nào.
Hotboy lớp 3 mới đưa thư tình, khen tôi xinh đẹp như trăng trên trời, hẹn tôi tan học cùng đi uống trà sữa.
Tôi đang cúi đầu cười ngó ngẩn thì cái giọng ồm ồm của thầy giám thị vang lên:
- Lâm Thanh Thanh, nộp thứ em đang cầm ra đây.
Phê bình, viết kiểm điểm, mời phụ huynh, 3 thủ tục bị làm một mạch, tình yêu mới nhú của tôi đã bị đạp c.h.ế.t tươi.
Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần!
Lắm lúc tôi nghĩ thầy giám thị gắn gps trên người tôi ấy. Chỉ cần có bạn nam đưa thư tình, tặng chocolate cho tôi, ông ấy sẽ có mặt ngay và luôn.
Tôi đá văng cục đá bên đường, xui xẻo quá mà!
Hóa ra bên cạnh tôi không thể có người khác phái?
- Thanh Thanh, cậu đừng buồn. Tớ sẽ giải thích cho cô chú, cậu không làm gì sai, do họ sai!
Trần Ngạn đuối theo, dúi vào tay tôi lon Fanta đã tháo nắp để an ủi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Ngạn đang cười tủm tỉm, tôi uống mấy ngụm Fanta rồi vỗ cái bịch lên n.g.ự.c cậu ấy:
- Đúng là chỉ có cậu hiểu tớ.
Lúc tôi buồn bã, cậu ấy luôn ở sau cổ vũ an ủi tôi.
Nên nghĩ lại bên cạnh tôi không phải không có sinh vật khác phái, có Trần Ngạn đấy thôi.
Nhưng mà ấy, nếu tính cả tuổi kiếp trước thì tôi đã bốn mươi tuổi rồi, còn theo sát cậu ấy trưởng thành đ.â.m ra Trần Ngạn không khác gì con trai tôi cả.
Tôi lắc đầu. Không sao hết. Bây giờ tôi mới mười lăm tuổi, cơ hội còn nhiều. Tôi không tin mình sẽ độc thân đến 28 tuổi như trước!