Thiếu Nữ Ballet - Ngã Thị Đại Vương

Chương 16



Hôm tôi đến Vũ đoàn M để báo danh liền nghe được tin sốt dẻo này.

Tính ra thì sự kiện này xảy ra sớm hơn kiếp trước nhiều.

Tôi vui cực luôn ấy. Như vậy thì không cần tiếp xúc với lão nữa.

Trên đường về tôi tạt vào quán trà sữa xếp hàng, định mua 2 cốc cho tôi và Trần Ngạn.

Anh chàng này mấy hôm nay không biết chạy đi đâu, có lẽ không vui chuyện tôi đến Vũ đoàn M.

Mua trà sữa dỗ cậu ấy vậy.

Tôi nghe tiếng hai học sinh nam đứng trước tôi tán gẫu.

- Sao đang yên đang lành cậu lại chuyển đến

Trung học số 5 thế? Chỗ đó xa nhà cậu mà.

- Còn phải nói à, nếu không vì tên điên Trần Ngạn kia... Tớ nói này, lần sau gặp cậu ta thì nhớ đi đường vòng, tên đó điên lên cái gì cũng dám làm!

Cậu ta là đồ điên!

Nghe thấy tên Trần Ngạn đi kèm chuyện không mấy hay ho tôi liền nổi giận.

Con trai cưng tôi bảo vệ từ nhỏ đến lớn để mấy người chửi đấy à?

Tôi vỗ vào lưng cậu trai phía trước:

- Bạn này...

Nói chuyện phải tôn trọng người khác.

Thấy người quay lại là ai, tôi nuốt vội mấy chữ phía sau vào.

Ai ngờ là Trần Phong, anh chàng đội trưởng đội bóng rổ vốn tán tỉnh tôi nhưng lại biến mất chứ.

Ai ngờ cậu ta vừa nhận ra tôi sau phút ngỡ ngàng là cong đ.í.t chạy.

Hả? Tôi là quỷ à?

Tôi lập tức đuối theo.

Cũng may tôi học múa từ tiểu học, thể lực dồi dào, đuối theo cậu ta suốt 2 con đường thì túm được dưới cột đèn ở ngã tư.

Tôi thở hồng hộc chất vấn:

Sao thấy tôi lại chạy? Tôi không ăn thịt người!

Cậu không nhưng Trần Ngạn thì có!

Chắc do bị tôi bắt được nên Trần Phong dứt khoát không dấu giếm gì nữa, nhưng lời kế của cậu ta thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.

Cậu ta kể, hôm ấy cậu ta cầm một bó hoa đến hội trường nhỏ để tỏ tình với tôi thì bị người ta dùng gậy đánh ngất.

Lúc tỉnh lại thì bị ai đó bịt miệng nhốt trong phòng gỗ bị bỏ hoang ở ngọn núi sau trường.

Bị bỏ đói 1 ngày 1 đêm kèm thêm tâm trạng hoảng sợ, Trần Phong suýt nữa chịu không nổi.

Đúng lúc đó Trần Ngạn xuất hiện.

Cậu ấy nói bất cứ tên con trai nào tiếp cận tôi phải chết!

Cậu ấy còn nói ở chỗ này có người c.h.ế.t cũng không ai biết.

Trần Phong chỉ thiếu nước quỳ xuống thề thốt đảm bảo chuyển trường tránh tôi thật xa mới may mắn thoát nạn.

Trần Phong nhớ lại những ký ức kinh khủng ngày đó, cả người run cầm cập.

Trông không giống nói dối.

Tôi ngẩn ra.

Trần Phong lợi dụng lúc tôi đang ngớ ra cắm đầu chạy về phía trước không dám ngoái lại.

Trong đâu tôi hiện ra 20 người bị Trân Ngạn hành hạ đến c.h.ế.t và lời nguyễn "nữ thần bị nguyền rủa" cuốn lấy tôi suốt nhiều năm.

Hai bóng người dân nhập vào nhau.

Khong ai từ nhó đã là sát nhân hàng loạt, nhât định phải có một quá trình tích lũy bất mãn dần dần 

Sau khi giúp Trần Ngạn trừng phạt những người xấu kia, tôi cứ ngỡ đã loại bỏ được "nguyên nhân."

Tôi cho rằng cậu ấy có thể yên bình mà sống, trở thành người có ích.

Nhưng nếu như cậu ấy vì tôi mà thành kẻ điên, vậy bây giờ cậu ấy đang làm gì?

Một tia sáng xẹt qua trong đầu, tôi chạy như điên về phía trước học.