Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 43: Nạn nhân hóa đá tiếp theo



Sau ngày lễ Valentine, tình cảm giữa Levy và Voldy triệt để biến chuyển.


Đổi thành không phải mỗi Levy đơn phương sờ mó người đối diện nữa, mà
là cả hai bên và mỗi lần đều có cảm giác muốn mãi mãi cứ say như vậy cũng tốt.


Cả hai đều là cẩu độc thân vừa thoát khỏi kiếp đơn côi, nên vừa mới chạm vào thứ tình cảm này liền trầm luân luôn ở trong đó. Nhưng cả hai chỉ giới hạn ở hôn môi, bởi về cơ bản thì kinh nghiệm yêu đương của cả hai vẫn còn ít đến đáng thương.


Nếu những ngày trước, Levy đi đến các lớp học mà luôn để Voldy ở lại phòng.


Thì hiện tại, đi đâu cô cũng đem theo hắn, chỉ trừ những lúc cần sự riêng tư nhất mới tách ra một lúc.


Có người ngu cũng nhận ra Levy đã yêu rồi, chỉ là mọi người thắc mắc người ấy là ai mà thôi. Thứ mà họ nhìn thấy chính là Levy hay đột nhiên đỏ mặt cười rộ lên như con ngốc, hoặc là hay vẽ hình trái tim lên giấy gì đấy,...nói chung, biểu hiện của một cô gái đã biết yêu đều có trên người Levy gần đây.


Lần thứ n+1 Levy vẽ trái tim rồi cười khúc khích lên như bị tự kỷ trong phòng học, Jessica nhìn ánh mắt khó hiểu của giáo sư Mc.Gonnagall lâu lâu lại nhìn qua đây liền nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ nhéo cô bạn một cái, nhỏ giọng thì thầm:


"Cậu sao vậy Levy? Sao cậu giống mấy đứa yêu đương vậy? Tớ nói nè yêu sớm không tốt đâu, cậu học giỏi như vậy thì nên tập trung vào học thì tốt hơn"


Levy nghe vậy, vẫn duy trì nụ cười, cũng bắt trước giọng thì thầm của cô bé:


"Tớ chẳng phải đang bắt chước cậu sao? Đừng quên cậu yêu trước cả tớ đấy nhé ~"


Jessica nghe như vậy liền chột dạ ho một cái, vẫn cố phản biện:


"Đó chẳng phải là tớ học kém sẵn rồi sao, có kém một chút cũng không sao, nhưng mà cậu rất giỏi nha, nếu mà tụt xuống là bị giáo sư lôi vào văn phòng nhắc nhở đến tai cũng muốn mọc kén đó"


"Có vẻ cậu có kinh nghiệm về việc bị nhắc nhở nhỉ Jessi ~ hi hi hi"


Levy chống tay lên má, nhếch nhếch lông mày, nghiêng đầu cười xấu xa với Jessica, sau đó cô lại nói, giọng rất ư là đương nhiên:


"Cậu yên tâm, tớ sẽ vẫn duy trì được thành tích của mình khi yêu đương, tớ rất giỏi mà, đúng không?"


Đúng lúc này cô Mc.Gonnagall đứng dưới bục giảng lên tiếng:


"Trò Levy, không được nói chuyện riêng. Em thử làm phép biến cái chén này thành một cái vương miện cùng chất liệu với nó đi"


Levy đứng dậy, đáp lại giáo sư, nháy nháy mắt với Jessica:


"Xem tớ này!"


Levy ngay sau đó phe phẩy đũa phép, động tác như mây trôi nước chảy, như thể cô đã làm nó vô số lần.


"Bụp!"


Chiếc chén bằng sắt bằng một gang tay trên bàn của Levy ngay lập tức biến thành một vương miện nhỏ có các họa tiết vô cùng đẹp đẽ.


"Oa!!"


Cả căn phòng vang lên tiếng than ngưỡng mộ, Jessica ở bên cạnh bĩu  môi giận dỗi, thầm than dưới một gầm trời, người không bằng người là có thật.


"Tốt lắm Levy, nhà Slytherin cộng 5 điểm nhé!"


Giáo sư Mc.Gonnagall cầm chiếc vương miện của Levy lên coi, gật gù, mắt híp lại như vầng trăng rằm vui vẻ cho nhà Slytherin điểm.


Levy ngồi xuống, trở về trạng thái mộng mơ màu hường phấn, thì thầm khúc khích với chiếc hộp đang lặng lẽ nằm trong lòng áo chùng phù thủy.


Tiết học rất nhanh trôi qua và đó cũng là tiết cuối cùng của buổi sáng. Levy ôm hộp cùng sách vở, xuôi theo dòng người tiến về đại sảnh đường.


Hôm nay là ngày thứ ba như lời cụ Dumbledore đã nói về việc giải thích những vụ hóa đá trong trường. Những cuộc nói chuyện của các học sinh trong thời gian đến sảnh đường này chủ yếu là nói và phỏng đoán về nó.


Cước bộ của đoàn người hôm nay khá vội, rất nhanh sau đó đã tề tựu đầy đủ về đây, chỉ chờ cụ Dumbledore xuất hiện ở dãy bàn của các giáo sư.


So với tưởng tượng thì có vẻ học sinh trong trường đặc biệt lo lắng hoặc nói đúng là thực sự sợ hãi cho tính mạng của họ vào những ngày còn Hogwarts. Với mớ tin đồn mông lung về con quái vật trong căn phòng bí mật của nhà Slytherin lưu truyền khắp nơi như hiện tại, họ chẳng khác gì rắn mất đầu, quay ngang quay ngửa và mất phương hướng, tất cả đều hi vọng là Dumbledore sẽ nói ra điều gì đó tốt lành, như có thể giết chết hoặc xóa sổ căn phòng bí mật chẳng hạn.


Cả một căn phòng, mỗi người một ý nghĩ. Nhưng không thể phủ nhận là ba ngày nay, không khí áp lực tại Hogwarts lại bỗng chốc tăng thêm một tầng, khiến môi trường có ảo giác vô cùng ngột ngạt khó chịu và tất cả bọn họ đều đang lo lắng.


"Chào các trò. Trước tiên, ta muốn chúc các trò có một bữa ăn ngon miệng. Và như đã hứa, ta bà giáo sư Mc.Gonnagall đã điều tra bà hiện tại thì đã có kết quả về những tin đồn gần đây. Tin đồn về căn phòng bí ẩn của nhà Slytherin và hậu duệ của nhà ấy"


Cụ Dumbledore từ từ xuất hiện ở dãy bàn giáo sư, chậm rãi mở miệng, trần thuật một thông báo tới các học sinh đang có mặt ở nơi đây.


Nhưng lúc này đột nhiên bóng dáng màu đen của giáo sư Snape xuất hiện ở cửa và bước đi nhanh chóng tới chỗ của Dumbledore, thì thầm vào tai của cụ gì đó, cả giáo sư Mc.Gonnagall cũng nghe thấy. Bọn họ bất an nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống bọn trẻ.


Cảm thấy câu giải thích trước đó bọn họ tính công bố thực sự dù có nói ra cũng không có tác dụng nữa.


Hogwarts lại phát hiện thêm một nạn nhân.


Đó là cô bé không ai xa lạ - Hermione Granger của nhà Gryffindor, hiện đã được bạn bè phát hiện và đưa thẳng tới bệnh thất của bà Pomfrey. Lúc cô bé bị hóa đá xong, rất nhiều học sinh ở thư viện Hufflepuff đã nhìn thấy.


Tin đồn, rất nhanh sẽ bị lan truyền ra!


-----
Gỗ: nếu tôi nói, tôi sắp giết chết một nhân vật, các cô có xé xác tôi không? 😉😁