Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 56: Bùm! Bình dấm chua đổ rồi!



"Ha ha...cái đó, Hermione à...như thế này có phải còn hơi sớm để nói đến không? Cậu nhìn xem, chúng ta...ừm...mới chỉ có 13 tuổi, còn rất nhỏ nha...ha ha..."


Levy căng da mặt, lắp bắp không dám nhìn vào đôi mắt nóng cháy của Hermione, cảm thấy dù cô có nói như thế nào cũng không tránh khỏi viễn cảnh làm cô gái nhỏ này bị tổn thương được.


"Không nhỏ!"


Hermione nhìn Levy, trong lòng đã can đảm hơn chút ít. Cô bé chủ động dịch bước chân lại chỗ Levy, hai bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy tay của Levy, bao trọn ở giữa, mắt nâu xinh đẹp thẳng thắn nhìn cô, giọng nói tuy non nớt nhưng lại thể hiện ra một sự chắc nịch đáng nể.


Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mà Hermione bao lấy, Levy nháy mắt như bị điện giật một cái, cơ mặt phía trên hình như lại cứng đờ lại thêm một chút, lí trí giúp cô để yên tay lại cho cô bé cầm lấy, mặc dù suy nghĩ thật trong lòng lại là dãy ra và chạy mất.


Levy cảm thấy sau chuyện này, bản thân nên đốt phong lông một lần, để xua đi cái gọi là vận hoa đào khỉ gió kia.


Hermione là một cô bé tốt, lại rất xinh xắn.


Ấy vậy mà bị cái đồ chết tiệt nhà cô bẻ cong mất!


༎ຶ‿༎ຶ


Levy sầu não không thôi, nhớ về nguyên tác cũ, cô bé ấy vốn nên là một đại mĩ nữ kết lương duyên với Ron và có một gia đình hạnh phúc.


Nhưng từ khi Levy đến với thế giới này, mọi thứ đã âm thầm thay đổi. Từ việc Ron yêu Jessica nhà cô, sau đó là hint từ hai cậu bé Draco, Harry và có lẽ thậm chí còn có những thay đổi chóng mặt nào đấy nữa mà cô tạm thời không biết.


Thật sự Levy tự nhận là từ đầu đến cuối cô vẫn chưa làm ra hành động tán gái nào cả với Hermione. Nhưng không hiểu sao lại khiến cô bé rung động và có ngày hôm nay đây.


"Hermione này, ài..."


Levy nhìn Hermione, bàn tay còn lại bên người hết nắm rồi thả, ánh mắt tràn ngập cảm giác tội lỗi.


Còn không tội lỗi sao?


Khái niệm này không nên áp dụng với Levy nữa, cô vừa bẻ cong một cô bé mới chỉ 13 tuổi thôi đấy, trong khi bản thân thực chất đã là một bà cô già với linh hồn trải qua nhiều thứ.


Thực chất Levy không có ác cảm gì với loại hình rung động giữa nữ với nữ với nhau như thế này cả, nếu nói về kiếp đầu tiên, đã có một khoảng thời gian Levy có một người bạn gái nhỏ đấy.


Thế nhưng, đó chỉ là ở quá khứ, hiện tại Levy có muốn rung động trước mộ cô bé cũng không được nữa, bởi cô đã có hắn rồi, Voldy nhà cô là người mà bất cứ ai cũng không thể thay thế được trong lòng cô hiện tại.


Bởi vậy, xin lỗi Hermione...


Tôi đành làm em tổn thương triệt để lần này, để em không phải dấn thân sâu hơn mà đi thích một con người định sẵn không trao cho em tương lai như tôi.


"Hermione, tớ thích ra đã có bạn trai rồi, anh ấy rất thương tớ, hai chúng tớ đã xác định mối quan hệ hơn một năm nay, chỉ có điều thân phận anh ấy...hơi đặc biệt nên cậu không có cơ hội nhìn thấy anh ấy trong quá khứ. Hermione ạ, xin lỗi cậu, tình cảm của cậu dành cho tớ, tớ hoàn toàn không xứng đáng để nhận nó. Nghe mình này, hay là cậu tranh thủ khi tình cảm vẫn chưa quá sâu, buông đi thôi..."


Levy nói tới đó, nhìn thấy nước mắt của Hermione đã lách cách rơi ra từ hốc mắt của cô bé, liền nghẹn lại, không thể từ cổ họng khô cứng của mình nói ra lời đau lòng nào nữa.


Có trời mới biết, khi cô nhìn thấy Hermione đã muốn lại ôm động viên như thế nào. Bởi vì Levy hiện tại cảm giác bản thân như một đại củ cải hư hỏng vậy, chọc cho tâm hồn non nớt của cô bé mới lớn này vỡ nát.


Nhưng cuối cùng cô lại không thể bước tới và làm ra hành động đó. Nếu thật sự cô làm vậy, tội lỗi lại chất chồng lên tội lỗi, vì rất có thể nó sẽ trồng xuống một mầm hi vọng khó diệt trong lòng cô gái nhỏ ngay lập tức sau đó.


Hermione không ngừng được nước mắt, ngồi thụp xuống, bụm miệng khóc đến muốn đứt thở, kéo theo đó Levy bên cạnh lại lặng lẽ gia tăng thêm một phần tôi lỗi của bản thân trong lòng.


Cô bé khóc một hồi, như cảm thấy bản thân cứ như vậy sẽ không được gì, liền nhanh chóng đứng dậy trở lại, tuy nhiên thì nước mắt vẫn cứ thành đong chảy xuống bên má và chiếc cằm nhỏ, đôi mắt mông lung nhưng lại kiên định nhìn thẳng Levy.


Levy cũng nhìn Hermione, đọc được một ít lửa cháy ngày càng trở nên manh mẽ dưới đáy mắt của cô bé, không tự giác run rẩy da đầu.


Không phải chứ?


Quả nhiên, Hermione đã nắm chặt lại bàn tay nhỏ, mạnh mẽ gạt nước mắt yếu đuối trên mặt, hướng tới Levy quật cường nói:


"Mình mặc kệ anh ta là ai và đã ở bên cậu được bao lâu. Levy! Nghe đây, tớ thích cậu, đó là tình cảm nghiêm túc. Hiện tại cậu không chấp mình được cũng không sao, tớ sẽ vẫn cứ theo đuổi cậu đến tận khi cậu kết hôn với một ai đó, chỉ xin cậu đừng tránh xa mình và đẩy mình ra xa khỏi cậu, xin cậu đấy..."


Hermione nói xong, không để cho Levy kịp phản ứng, liền nhón chân lên, run rẩy ấn lên khóa môi cô một nụ hôn non nớt mang theo nước mắt mặn chát, rồi sau đó xoay người, chạy vào bên trong trước.


Levy đơ ra đó, mãi một lúc sau mới đưa ngón tay chạm vào vị trí mà Hermione vừa hôn tới trên môi, khe khẽ thở ra một hơi sầu muộn.


Kiểu này...


Liệu cô có chết giường luôn với lửa giận của Voldy hay không nhỉ?


Levy sờ chiếc hộp đang im lặng như chết trong lòng, lặng lẽ nước mắt thành sông, cảm thấy bên tai vừa nghe thấy cái gì đó bị đổ vỡ.


Levy hít một hơi...


Ha ha...


Đó là dấm chua đấy...


----
Gỗ: hê hê, hóng không 😁😁
      Tận chương sau mới có cảnh trừng phạt cơ, các cô chuẩn bị dần đi nhé hihihihihi 😊

— QUẢNG CÁO —