Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 62: Moody mắt điên



Hôm nay nhà Slytherin của Levy và nhà Ravenclaw có chung tiết nghệ thuật phòng chống hắc ám ở cuối buổi sáng.


Năm nay Hogwarts lại có một giáo sư dạy bộ môn này mới có tên là Moody mắt điên, cái tên chỉ cần người khác nhìn thấy ông đều cảm thấy rất hợp lí bởi một bên mắt giả của ông chỉ cần khẽ cử động là đảo loạn lung tung trong hốc mắt của ông ấy.


Vị giáo sư uyên bác lại gần gũi Remus Lupin dạy bọn họ năm trước đã từ chức, đó là ngay sau khi trong trường bắt đầu lan truyền tin ông ấy là người sói nguy hiểm.


Ông ấy đã bị người sói cắn phải nên mới bị như thế. Nhưng vì để làm yên lòng của các vị phụ huynh lo lắng cho con của mình khi vẫn có sự tồn tại của ông ở đây, ông đã đưa ra lời đề nghị như thế với cụ Dumbledore và đã được cụ chấp thuận.


Việc bất cứ giáo sư của bộ môn này đều không trụ lại được Hogwarts hơn một năm, đã khiến các phù thủy nhỏ không thể không có một suy luận không tưởng rằng là môn học này đã bị ếm một loại bùa nguyền nào đó mà họ không biết nên mới bị như vậy.


Tuy nhiên thì vị giáo sư có cái tên Moody mắt điên này lại rất giỏi trong việc giảng dạy của ông ấy.


Ngay từ những tiết học đầu tiên ông ấy đã dùng chính thực lực và kiến thức của bản thân thu thập sạch sẽ tâm kính phục của những cô bé, cậu bé của cả bốn nhà.


Bài giảng của ông ấy rất tường tận và đặc biệt dưới sự chỉ dẫn tuy đơn giản nhưng hiệu quả, số lượng câu bùa chú  phù thủy nhỏ bọn họ có thể làm thành công ngay từ lần đầu tiên cứ thế tăng lên và tăng lên.


Bởi vậy, trong cả một tuần học, rất nhiều phù thủy đều mong được học nhiều hơn hai tiết của ông ấy.


"Xin chào các trò, còn có vài ngày nữa là chúng ta đón chào cuộc thi Tam Pháp Thuật rồi nhỉ? Tuy nhiên thì, ta hi vọng các trò có thể đè lại tâm trạng nôn nóng và ham chơi của mình vào trong người, để có thể có một tiết học chất lượng nhất"


Ngài Moody mắt điên đứng trên bục giảng, dùng chất giọng vừa phải mà đanh thép hướng tới lũ học trò phía dưới nói lời đầu tiên từ khi ông vào lớp.


Lú trẻ phía dưới rất nhanh vui vẻ đáp ứng, bởi đối với chúng không gì tuyệt hơn khi đi học là được nghe bài giảng của một vị giáo sư thực sự có thực lực.


"Được rồi, hôm nay ta sẽ giới thiệu tới các trò kiến thức về ba loại lời nguyền không thể tha thứ từng xuất hiện trong lịch sử pháp thuật."


"Khi các trò nghe thấy bốn chữ không thể tha thứ hẳn là đã biết nó chắc chắn và sẽ không bao giờ được thực hành ở trong căn phòng này đâu nhỉ. Ba loại lời nguyền này thực chất đã được bộ pháp thuật liệt kê vào danh sách cấm và bất cứ ai cả gan thi triển nó ở trên đất phù thủy này hay cả ở thế giới Muggles bên kia đều sẽ bị truy lùng cùng tóm cổ ném vào Azkaban."


"Tuy nhiên thì ta đây chỉ nói sơ qua cho các trò hiểu mà thôi, nên các trò yên tâm là sẽ không đột nhiên xuất hiện mấy tên giám ngục Azkaban tới đòi rút hồn của các trò đâu nhé"


Moody đi vào bài giảng của ông ấy.


Và vẫn như mọi tiết học trước đó, ngay từ câu mở đầu, ông ấy đã thành công bắt lấy toàn bộ sự chú ý của lũ trẻ, khiến chúng chỉ có thể mở to mắt phấn khích nghe ông ấy nói tiếp.


Ba lời nguyền không thể tha thứ được liệt vào trong danh sách cấm của bộ pháp thuật lần lượt có tên và công dụng là:


Lời nguyền Độc đoán: một loại phép thuật điều khiển tâm trí.


Lời nguyền Tra tấn: loại phép thuật hành hạ cơ thể người.


Lời nguyền Giết chóc: một lời nguyền gây tử vong ngay tức thì tới bất cứ sinh vật nào bị nhắm tới.


Mỗi lời nguyền đều có cái tên rất có tính cảnh cáo và công dụng của mỗi loại đều có độ nguy hiểm nhất định.


Phù thủy nhỏ của Slytherin và Ravenclaw ở phía dưới nghe đến nhập tâm, liền từ một suy ra ba và hiểu được tại sao nó lại bị liệt vào mục cấm như thế.


Tiết học hôm nay diễn ra như bình thường, vẫn nhiêu ấy thời gian nhưng bọn nhỏ đều cảm thấy nó trôi qua đặc biệt nhanh.


Nếu không phải bụng của chúng đã đói ngấu và vang lên những tiếng kháng nghị thì có lẽ bọn chúng còn muốn ngài Moody ở lại thêm chút và giảng giải cho chúng nhiều kiến thức hơn nữa.


Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó đã tiến đến ngày mà trường pháp thuật Hogwarts bọn họ đón các đoàn người lần lượt đến từ học viện ma thuật Beauxbatons ở Bắc Na Uy và viện nghiên cứu đào tạo ma thuật Durmstrang ở Bungaria.


Đó là một buổi sáng ngập sương.


Tuy vẫn còn rất sớm nhưng tất cả học sinh của Hogwarts đều đã thức dậy là lần lượt đứng ngay ngắn ở cảng tàu bằng gỗ ở dưới chân đồi chứa lâu đài, để cùng chờ đợi bọn họ tới đây.


Và khi tia nắng đầu tiên nhô lên từ mặt biển phía xa và chiếu tới mặt nước ở nhánh dẫn vào trong lâu đài thì rốt cuộc bọn họ cũng xuất hiện.


Dõi mắt ra xa xa, thoát ra khỏi ánh nắng rực rỡ của bình minh, là một phần nước bị gồ lên, từ nho nhỏ bằng  một cái mai rùa đến bằng nửa trái cầu tuyết cỡ khổng lồ chậm rãi mà áp bách rẽ đôi làn nước, khiến nó bắn ra từng đợt bọt trắng xóa, thẳng tiến lại đây.


Khi cách cảng Hogwarts một khoảng vừa đủ, quả cầu nước vĩ đại ấy dừng lại.


Và dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn thể các phù thủy nhỏ ở trên cảng, "lớp áo nước" hình cầu ấy chậm rãi từ trên đỉnh trút xuống, lộ ra một con thuyền pháp thuật to lớn kín đáo, có gắn cờ hiệu của trường Durmstrang, yên lặng tản ra khí chất không thể xem thường, rồi nó từ từ chậm rãi di chuyển chân chèo, thành công cập bến Hogwarts.


Lạch cạch...


Cánh cửa đặc biệt của con thuyền truyền ra tiếng động rồi ken két được bên trong hạ xuống thành một chiếc cầu lớn nối với bến.


Học sinh Hogwarts nghe và nhìn thấy vậy, nhất thời không nhịn được nín thở, im lặng chờ đợi những con người với khả năng phi thường bên trong lộ diện ra ngoài.


Rầm rầm rầm rầm...


Một chuỗi tiếng bước chân hữu lực truyền ra, bóng người cao lớn xuất hiện, mỉm cười và cất giọng nói trầm ổn:


"Xin chào Hogwarts, bọn tôi đã tới!"


----
Gỗ: chương nè bà con 😉