Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 72: Vì...? (1)



Sáng ra, Levy tỉnh dậy với tinh thần đã sảng khoái hơn đôi chút, cô thậm chí còn có hẳn tâm trạng ngắm đám thủy sinh bơi lội một cách vô vị ở dưới đáy Hồ Đen thông qua cửa kính âm tường.


Do nhìn thời gian thì vẫn còn khá sớm, nên Levy dưới sự thúc dục của Jessica đã cầm lấy đồ áo vô nhà tắm tắm rửa một lượt, còn không quên len lén cất kĩ chiếc hộp buổi tối ở dưới đất lại xuất hiện ở cuối giường đi.


Khi Levy chuẩn bị xong, Jessica liền cùng với cô đi dùng bữa sáng ở đại sảnh đường và cùng đi ra chờ những chiếc xe do vong mã kéo ở bên ngoài lâu đài Hogwarts tới đón từng đoàn học sinh đến địa điểm mê cung tự nhiên kia.


Dùng dằng suốt buổi sáng,


Cả đoàn người đã thành công băng qua Rừng Cấm và nghỉ ngơi với bữa trưa ngon lành do các da tinh đầu bếp đã chuẩn bị sẵn từ trước.


Và sau khi trải qua một buổi chiều để sắp xếp nữa, cuối cùng, vòng thi thứ ba của hội thi Tam Pháp Thuật cũng được khởi động vào buổi chập tối.


Trong khu vực nghỉ của các tuyển thủ...


"Xin cậu, Harry, hãy đem theo tớ, tớ có một thứ nhất định phải tìm được ở trong đó"


"Tớ..."


Ở trong một góc khá khuất người, có một cô bé với mái tóc ngắn đến vai màu đen, trên thân là một bộ đồ dạ hành, ánh mắt chân thành mang theo chút nôn nóng, cầm chặt lấy tay của cậu bé mặc bộ đồ tuyển thủ màu đỏ đang vô cùng rối rắm và phân vân, mong cậu bé có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.


"Levy à...không phải là tớ không muốn giúp cậu, cụ Dumbledore và các giám khảo...các ngài ấy chắc chắn sẽ có thể phát hiện ra cậu, dù sao thì cậu cũng là một con người sống sờ sờ ra đó mà lối vào mê cung chỉ mở ra đúng ba đường cho ba người mà thôi, trước mỗi lối còn có người đứng canh nữa, mình...sợ lắm Levy ạ"


Harry rối rắm nhìn Levy đang nhìn mình, ánh mắt có chút hoảng loạn. Nội tâm của cậu bây giờ thực chất đang đấu tranh rất kịch liệt.


Levy quả thực đã giúp cậu rất nhiều và chỉ có cô ấy mới mãi mãi đứng ở một nơi nào đó âm thầm cổ vũ cậu không ngơi nghỉ. Xét về tình, cậu không thể nào mà nhẫn tâm từ chối lời cầu xin này.


Nhưng khi xét về lí, việc một cậu bé như cậu ngang ngạnh mang theo một người nữa vào mê cung lại chẳng khác nào một lời khiêu khích nực cười tới các vị giám khảo, nếu thành công thì thôi, nhưng nếu không, các ngài ấy chắc chắn sẽ tức giận và khó lòng mà tha cho cả hai.


"Xin cậu đó Harry, xin cậu...thứ trong đó...liên quan đến tính mạng của một người mà tớ rất yêu, tớ không thể không đi. Cậu yên tâm, tớ...tớ có thể thu nhỏ cơ thể rồi trốn trong tay áo của cậu, đợi đến khi vào mê cung thành công rồi, cậu cứ việc đi đường cậu, tớ có thể tự lo cho bản thânsau đó, nếu các giám khảo có phát hiện thì chỉ có tớ là bị chịu phạt thôi, sẽ không làm cậu bị liên lụy vào. Được không?...Harry?..."


Levy nghe lời của Harry, chẳng những không có một chút lo lắng mà còn khẽ mỉm lên một nụ cười tự tin cùng chắc chắn, nhìn thẳng vào mắt cậu, bàn tay phía dưới nắm chặt hơn, nói ra kế hoạch của mình.


"Chuyện này..."


Harry nhìn sự tự tin trong đôi mắt tuyệt đẹp của Levy, bất giác, hơi lay động nội tâm đang xoắn suýt của mình, giọng kéo dài.


Levy thấy Harry như vậy, liền biết công cuộc đi bằng đường tình cảm của mình đã thành công hơn nửa, đôi mắt màu xanh càng thêm chân thành và tha thiết, mở giọng chắc chắn thêm vài phần, ý muốn khiến cho cán cân phân vân trong lòng của cậu nhỏ bị kéo nghiêng về phía bản thân.


"Tớ chắc chắn sẽ làm được, Harry à, bùa chú thu nhỏ mình đã luyện đến vô cùng thuần thục, tin chắc có thể trốn thoát khỏi ánh mắt dò xét của mọi người. Vấn đề hiện tại là cậu phải tin tớ đó Harry, cậu...không tin tớ sao?"


"Tớ tin cậu, thế nhưng..."


Nội tâm của Harry lại càng xao động kịch liệt hơn, có xu hướng đi theo đường lỗi mà cô bé trước mặt này âm thầm vẽ sẵn.


Đây rồi!


Levy nghe thấy cậu nói vậy, biết là cậu chỉ còn một lớp tự chủ mỏng manh, nụ cười càng lớn hơn, cứ ngỡ chân thành sắp trào ra ngoài, bao vây lấy Harry đến không tìm được đường ra, giọng mang theo chút mê hoặc không được phép chống đối:


"Harry à ~ "


Bùm...


Harry cảm thấy nội tâm của bản thân triệt để sụp rồi.


Mà chỗ sụp sao?


Đó chính là lối suy nghĩ nhất định phải giúp cô bạn Levy này.


"Vậy được rồi Levy, cậu nếu muốn đi theo kế như vậy thì hãy nhanh chóng thu nhỏ đi nhé, chui vào cái túi này, để mình giấu trong tay áo, tớ vừa mới được anh Cedric gọi đi, vòng thi sắp bắt đầu rồi"


"Ừm"


Levy gật đầu lia lịa, lôi ra cây đũa phép trong người, lùi ra sau một chút, dưới ánh mắt kinh ngạc của Harry, biến bản thân chỉ còn bằng chiều cao một chiếc cốc rượu (=10cm), chật vật vác cây đũa phép của mình, hướng lên trên nói:


"Xong rồi đó Harry, cậu đem tớ lên với và có thể cầm hộ tớ cây đũa phép này được không? Thật nặng a~ mình tin chắc cậu có thể giấu kĩ nó như giấu mình mà nhỉ?"


"Cậu tin mình đi Levy, mình nhất định sẽ cố hết sức giúp cậu, cậu là bạn của mình mà"


Harry nhìn bộ dạng mới của Levy, khe khẽ bật cười vì trông cô rất hài hước, quỳ một chân xuống, nâng cô lên, thả vào một chiếc túi hở miệng, buộc hờ lại để cô có thể nấp mà vẫn có thể thở được thoải mái, chiếc đũa phép lại là chuyện nhỏ, cậu chỉ cần nhét chung vào cái túi đựng đũa phép của cậu là được, tin chắc không ai kiểm tra lại đũa cả bởi trước đó cậu và các tuyển thủ đã trải qua nghi lễ cân đũa do ông Olivander chủ trì cũng như đã được sự công nhận về chất lượng của ông ấy.


Mọi chuyện giàn xếp xong xuôi, Levy chọn cách im lặng suốt đoạn đường mà Harry di chuyển, chịu đựng một chút khó chịu khi bị xóc nảy đến đau nhức hết cả người, với hi vọng có thể đến được mê cung như mong muốn.


"Đến rồi đó Levy, cậu cố gắng chịu thêm một chút nhé"


Levy nằm trong túi, nhịn cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày, nghe tiếng thì thầm của Harry khi đang đứng ở chỗ đợi, nho nhỏ đáp lại là bản thân đã hiểu.


"Em nói gì đó Harry?"


Đó là giọng của Cedric, anh ấy hơi khó hiểu khi cậu bé đi bên cạnh mình đột nhiên lẩm bẩm cái gì đó mà anh nghe không rõ.


"Hả!? A...có gì đâu ạ, em chỉ là lo quá, đang tự động viên một chút...ha..hả..."


Harry gần như giật nảy mình, mồ hôi lạnh im lặng chảy xuống, sắc mặt mất tự nhiên trả lời câu hỏi của Cedric.


Đồng dạng như cậu còn có cả Levy, trái tim vì mạo hiểm mà treo đến tận cổ họng.


"Ồ!? Vậy sao, đừng quá lo lắng nha Harry, anh sẽ bảo vệ cậu ha ha"


Cedric không một chút nghi ngờ, đưa bàn tay to lên xoa đám tóc đen xù của Harry, miệng cười vui vẻ cùng tự tin.


"Vâng, vậy...em cảm ơn anh trước nhé"


Harry thầm thở phào, cười tự nhiên hơn chút, gật đầu với Cedric.


Levy trong túi cũng rũ xuống cơ thể căng cứng, y theo đường cong của túi mà co người lại, ôm lấy hai đầu gối hi vọng nó sẽ giúp cho cô bớt khó chịu hơn đôi chút, khe khẽ đem chiếc hộp linh hồn cũng bị thu nhỏ đang yên ắng vô cùng ra, ánh mắt dịu dàng xoa trên đó.


Em sẽ cố gắng khiến anh trở về trạng thái tốt nhất, anh chờ em nhé Voldy?


Cô cũng mặc kệ người bên trong có trả lời hay không, mỉm cười tươi tắn sau sắc mặt có chút tái, chuyển thành ôm chặt lấy chiếc hộp, chờ đợi khoảnh khắc Harry mang theo mình vào mê cung.


"Thưa toàn thể mọi người, hôm nay đã là ngày diễn ra vòng thi cuối của hội thi Tam Pháp Thuật, các tuyển thủ của chúng ta cũng đã trở lại với trạng thái tốt nhất, phần thi sẽ được các tuyển thủ hoàn thành khi một trong ba bọn họ thành công chạm tới chiếc cúp vô địch được giấu ở giữa. Và tôi tin chắc mọi người ở đây đều mong các tuyển thủ của chúng ta đều thành công nhỉ?"


Giọng của ngài hiệu trưởng Durmstrang đều đều vang lên, mang theo sự hân hoan khó tả.


Levy ở trong túi của Harry cũng biết là chỉ ít phút nữa thôi cô sẽ thành công bước vào mê cung với cậu bé, liền im lặng nín thở, quyết không để lộ sự hiện diện của mình.


Các khán giả trên khán đài cổ vũ vô cùng nhiệt tình, tiếng trống gõ ngày càng dồn dập, ông Degory còn không ngừng nhảy múa lên và khoe với mọi người rằng con trai của ông cũng là tuyển thủ tham gia vòng cuối này.


Jessica đứng trong dòng người, có chút lo lắng vì không thấy Levy đâu, nhưng lại bị sự nhiệt tình của đám đông làm cho phân tâm.


Cụ Dumbledore nhìn tất cả mọi người, đôi mắt già nua nhưng tinh anh đảo qua, không có một chút khúc mắc nào với các tuyển thủ, ra dấu yên lặng, chầm chậm phát biểu lời bắt đầu:


"Và bây giờ, vòng thi cuối của Tam Pháp Thuật, chính thức khởi động!"


Theo sau lời của cụ, phần tường mê cung được bện lên từ các cành cây xanh mướt rùng mình một cái, để lộ ra ba lối đi cho ba tuyển thủ.


Ba người thoáng nhìn nhau, chậm rãi dưới sự chỉ dẫn của các giáo sư bước vào trong.


Mọi người ở phía sau nhìn theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ba người từ từ bị sương mù và lớp cành cây đang khép lại khiến cho mất hút.


Harry vào khoảnh khắc cuối quay lưng lại, đôi mắt nhìn mọi người tương tự biến mất khỏi tầm mắt, nắm chặt bàn tay.


Vòng thi cuối...


Tới rồi...


----
Gỗ: hê hê :))) sắp rồi a ~~~