Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 89: Tôi Là Rowna Evan



"Em là...?"


Levy hỏi dò, không quên mê mẩn ngắm nhìn cô bé đẹp như búp bê sứ chỉ cao tới eo cô đang đứng đối diện.


Cô bé ấy có mái tóc đen như gỗ mun, mềm mại và bồng bềnh. Đôi mắt to tròn như chứa sao sáng, hấp háy từng chút. Trên thân là một bộ váy suôn màu kem với nhiều chi tiết tinh xảo, làm nổi bật lên khí chất trong trẻo đáng yêu, đặc biệt thu hút người khác thưởng thức qua con đường thị giác.


"Tôi là Rowna Evan, còn cô là ai? Tại sao lại tự tiện xông vào nhà anh William thế?"


"Cô bé" xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, gương mặt trắng trắng hồng hồng giây trước còn như miếng mochi mềm mại ngọt ngào, giây tiếp theo liền hóa thành thần giữ nhà, giọng nói không có chút lớn lối.


"Éc...này em gái, cứ bình tĩnh nào. Chị là Levy - Levy Mc.Gonnagall. Bạn của anh William, nay có chút việc nên phải đến đây xin tá túc một thời gian ấy mà ha ha"


Levy tỉnh từ mê mẩn, xoa mái tóc ngắn của mình, cười tươi rói. Cảm thấy bộ dạng lúc xù lông lên tra hỏi của cô bé kì lạ tên Rowna này rất dễ thương.


"Levy Mc.Gonnagall!!? Thật sự là Levy sao? Là Levy mà yêu tên điên Voldemort đấy?"


"Cô bé" Rowna sau khi nghe Levy giới thiệu, bỗng trợn trừng mắt như thể nghe được điều gì đó rất dữ dội, còn bật thốt ra một câu khiến chút thiện cảm sinh ra do tâm yêu cái đẹp trong Levy vỡ vụn.


"Em nói ai là tên điên cơ?"


Levy nhíu mày, đôi mắt lóe lên một ít nguy hiểm sau đó biến mất, khóe môi không mặn không nhạt hỏi lại Rowna bé nhỏ.


"A...không...tôi nói gì đâu...ha ha..."


Rowna chẳng hiểu sao có vẻ giật mình, cứng đờ trả lời.


Levy híp mắt nhìn cô bé một lúc, sau đó thở dài:


"Anh William đâu rồi Rowna nhỉ? Mà này, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"


"Anh ấy...trong phòng bếp. 16 tuổi rồi"


Rowna rì rầm.


1..16!??


What!?


Levy ngơ ngác, cảm thấy như bị xét đánh ngang qua.


Bé...bé tí teo thế này...mà bằng tuổi của cô đấy...


Cơ mà cũng đúng, tóc đen kìa...người ta có gen phương Đông mà.


Nhìn lại cô hiện tại, 16 tuổi đầu. Bên Châu Âu người ta lớn rất nhanh. Thêm vào đó cô còn có dòng dõi người cá khỏe mạnh. Nên bề ngoài của cô hiện tại không khác gì người đã trưởng thành cho lắm.


Còn cô bé ấy...vẫn còn nét baby căng mịn như búng ra sữa và chiều cao thua cô hẳn 3 cái đầu gộp lại.


Ai dà...


Tự dưng nhớ bộ dạng tươi trẻ lúc cô còn là thiếu nữ phương Đông hồi trước quá.


"Levy, em đến rồi sao?"


Ngay lúc Levy đang trầm tư, giọng nói trầm ấm không giấu được vui vẻ của William vang lên từ góc phòng.


Cô và Rowna cùng nghe thấy. Đồng loạt nhìn qua.


"Em chỉ mới tới thôi, anh dạo này ổn chứ, William?"


Levy gật nhẹ đầu với William, cười vui vẻ.


"Anh ổn, em...mau sắp xếp đồ nào, anh đã cho gia tinh chuẩn bị hẳn một bữa khoản đãi em đấy"


William hồ hởi nói, sắc mặt của anh hồng hào khỏe mạnh. Có vẻ cuộc sống của anh gần đây rất tốt.


"Vâng"


Levy cười với William, chuyển bước chân, sắp xếp đồ vào căn phòng dành cho khách.


Cạch...


Đặt chiếc va li to xuống bên cạnh giường ngủ, cô thong thả gật đầu với Rowna vẫn luôn nhìn theo cô ở ngoài phòng khách rồi sau đó khép cửa phòng lại.


A...


Levy thở dài, dựa lưng vào cánh cửa ra vào, đôi mắt nhắm lại, từ từ trượt xuống.


Cô đưa đôi bàn tay được bọc kín trong lớp bao tay dày của mình lên trước tầm mắt, trầm lặng tháo bỏ phần vải ấy ra.


Lại nữa rồi sao...


Levy cười gượng nhìn cánh tay đã "biến mất" gần hết của bản thân.


Việc cô tiết lộ tương lai đã khiến cô phải hứng chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của thế giới này.


Hai cánh tay của cô, trước tiên sẽ mất đi hình dạng của một thực thể hay nói cách khác đó là trở nên trong suốt, sau đó chính là mất đi cảm giác, cuối cùng chính là biến mất.


Giờ đây, hơn nửa cánh tay và một số bộ phận trên thân thể của Levy đã tới ngưỡng biến mất đi.


Thành ra, Levy từ một cô gái yêu thích mặc những chiếc váy xinh xắn ngắn đến đầu gối và khuỷu tay, biến thành một cô gái luôn bọc kín mình trong chiếc váy tà dài cao cổ bảo thủ, cùng đôi bao tay nhung dày dặn.


Cứ với đà này, cô sợ bản thân còn chưa kịp gặp lại Voldemort dấu yêu thì đã biến mất mất.


Đừng mà...


Levy tựa đầu vô hai đầu gối, cả người bao trùm một bầu không khí sa sút.


"Em gái nhỏ, em lại bị biến mất rồi"


Một đôi tay lành lạnh bỗng bao lấy hai má Levy, đẩy đầu cô thẳng lên đối diện với mình.


Levy nhìn hình dáng bay lơ lửng của Voldy mà cô thu thập hồn tạo ra, xoa chút nước mắt yếu đuối đi, chủ động dụi dụi má vào bàn tay to rộng của hắn.


Voldy đợt gộp hồn này vì là tổng hợp của gần hết các mảnh hồn nên có hình dáng của một người nam giới trưởng thành, khoảng 26 tuổi, vô cùng đẹp trai cùng quyến rũ.


Cô dẫu có buồn sao, khi nhìn thấy nhan sắc đỉnh cao này của người yêu thì cũng vui lên hẳn.


Levy nhếch khóe môi:


"Như mọi lần ấy mà Voldy của em, không sao đâu..."


Voldy không nói gì, nhìn Levy lom lom.


Levy bị ánh mắt này gây áp lực, cười ha ha, đảo mắt một cái nhào tới ôm lấy vòng eo của hắn, xấu xa nhéo nhéo.


"Thôi mà ~ Đừng nhìn em như thế chứ"


"Haizz...đến chịu em luôn"


Voldy phiên bản 26 tuổi nghe cô nói vậy, cười cười, trong tư thế ngồi quỳ xoa mái tóc mềm của Levy.


Levy thuận thế tựa đầu vào ngực hắn, đôi mắt một mảnh trầm lặng.


Voldy à, trước khi em biến mất, em nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu.


Nhất định là thế...


------


"Dumbledore, ông đã làm gì?"


Gellect nhíu mày, nhìn dấu hiệu của lời thề bất khả bội đang không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ chói trên cổ tay của cụ Dumbledore.


"Không gì cả, bạn của tôi"


Dumbledore xem nhẹ chút đau đớn của dấu hiệu của lời thề, tủm tỉm nói.


"Ông bội ước?"


Gellect không hỏi, ông ấy khẳng định, đôi mắt đục của ông ánh lên ánh sáng lạ lùng.


"Thôi nào, G của tôi, ông biết không thể rà soát tôi bằng triết tâm trí thuật mà nhỉ?"


Dumbledore hài hước nhìn Gellect.


Hừ...


Chúa Tể Hắc Ám đời đầu trừng mắt, cầm lấy một quân cờ trên bàn cờ đặt xuống, ngay lập tức nó điều động chém nát vua bên Dumbledore, phun ra hai chữ.


"Tùy ông"


-----


"Anh William, anh...còn thích cô ấy sao?"


Rowna dõi đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình lên nhìn William, bàn tay bên cạnh vạt váy nắm chặt.


"Hả? Em nói ai cơ?"


William thấy Rowna bĩu môi, thấy có chút dễ thương, liền bẹo má cô một cái, trả lời bâng quơ.


"Levy"


Rowna tránh cái bẹo má thứ hai của anh, cấp thiết muốn nghe được câu trả lời, nói ra một cái tên.


"Le..Levy? Anh...em hỏi làm gì vậy?"


"Trả lời em đi!"


Rowna bỗng ầng ậng nước mắt, giọng nói cao vút.


"A! Anh có lẽ...vẫn còn?"


William có vẻ hơi bất ngờ với bộ dạng này của Rowna, trả lời.


"Quả nhiên..."


Mắt của Rowna phút chốc tối xuống, cả người mất tinh thần, xoay người, chạy đi mất.


Để lại William phía sau, vẫn chưa hiểu gì cả.


Con bé hôm nay sao vậy nhỉ?


Mà tại sao cô biết được anh từng thích Levy thế nhỉ?


Khó hiểu...


---
Gỗ: sắp final rồi a ~