Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 94: Trận Chiến Trên Đồi Hogwarts (2)



Trước cổng lâu đài Hogwarts.


Hermione cùng toàn bộ mọi người đang ngưng trọng nhìn động thái của Tử Thần Thực Tử bên bìa rừng cấm, thì ánh mắt của cô bé vô tình liếc thấy ba bóng dáng đang chạy trong màn tuyết về phía họ, nổi bật trong đó là bóng dáng dù chỉ liếc qua một lần cô bé cũng nhận ra.


"Là Levy sao?"


Cô bé kéo tay Harry gần đó, hỏi cậu, xác định thêm lần nữa đó có phải là cô không.


"Sao cơ?"


Harry thắc mắc, liếc theo hướng mắt của bạn mình, tầm mắt nhanh chóng bị thu hút bởi bóng dáng của ba người đang dùng tốc độ rất nhanh chạy tới bên này.


"Đúng là Levy"


Cả hai đều nhìn rõ, không hẹn mà cùng nhau đi về phía cô, tính hội hợp với cô cùng hai người đi cùng, nhưng lại bị một giọng nói trầm trầm ẩn chứa tức giận cũng cảnh giác đối với sự xuất hiện của Levy.


"Đứng lại Harry! Em không nên lại gần loại người như cô ta"


Levy đang chạy tới, từ xa cũng nghe thấy tiếng gầm lên này của thanh niên lớn tuổi cách bọn Harry một đoạn.


Cô nhìn thoáng qua mặt anh ta thì nhận ra anh ta là Robert - một thành viên có trong Hội Phượng Hoàng - có nhiều phẩm chất tốt, nhưng anh ta lại có ấn tượng rất xấu với cô. Vào khoảng thời gian còn ở dinh thự của nhà Black, Levy chưa từng nói chuyện với anh ta một lần nào.


Harry nghe vậy, hơi đứng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục tiến tới chỗ của Levy, mặc cho Robert phía sau đã trở nên tức tối hơn bao giờ hết.


Chuyện, làm sao mà Harry có thể nghe lời anh ta chứ?


Khi mà Robert đã không ít lần nói xấu Levy bị Harry bắt gặp.


Nhân phẩm của Levy, cậu không dám chắc là hiểu được hết. Nhưng mà, cậu chắc chắn Levy không phải là người xảo quyệt vô tình, không thể nào lừa họ được.


Càng huống chi, Levy còn đang bị ràng buộc bởi Lời Thề Bất Khả Bội. Nếu cô chống lại lời thề này, cô sẽ chết.


Và chắc chắn có thể khẳng định rằng, bất kì ai, chỉ cần là người bình thường, sẽ không thể nào lấy tính mạng của bản thân ra làm trò đùa.


Harry rất tin Levy, cũng rất quý mến cô. Điều này khiến cậu vô thức cảm thấy vô cùng không thích những người có ý xấu với bạn mình.


Nhất là khi Robert cứ nhất nhất cho rằng Levy là một kẻ xấu tồi tệ. Cậu đã liệt anh ta vào danh sách những người bên phớt lờ cho rảnh.


"Harry!!"


Robert hét lên, mặt đỏ rực, anh ta cảm thấy nhục nhã và tức giận khi bị Harry xem nhẹ như thế.


"Robert, giọng của mi rất giống lũ Graphorn(*) đến mùa động dục đấy mi biết không, đều khó nghe đến nhức tai"


(*) tìm trên Wikipedia có nhoa :3


Giáo sư Snape bất thình lình xuất hiện sau lưng Robert.


Vẫn là chất giọng chứa đầy nọc độc ngày nào, Snape đã châm chọc khiến cho da mặt anh ta hết xanh rồi lại tím, cuối cùng khiến anh ta tức đến phất tay áo chùng, đi ra chỗ khác mà không có ngài ấy, đôi mắt tức tối vẫn luôn dõi về phía đám người Levy.


"Cậu đã đến rồi sao Levy"


Harry đến gần Levy, gật đầu với cô. Hermione ở bên cạnh chào hỏi với cô, đôi mắt màu nâu xinh đẹp chứa ý tứ hỏi han rõ rệt.


"Ừm, mình tới rồi, dù sao mình vẫn còn một lời hứa nữa với ngài Dumbledore mà"


Levy trả lời, nhìn cô bé cười nhẹ, sau đó nghiêm túc lại, trao đổi với Harry và cùng cậu tiến vào bên trong.


"Ngài Dumbledore đang ở chỗ nào vậy Harry? Xin lỗi cậu vì không thể nói chuyện nhiều hơn, bây giờ là tình thế nguy cấp, mình phải tìm ngài ấy nói vài thứ"


Vòng sáng màu vàng của Hogwarts vẫn tồn tại. Levy mới đầu tưởng nó là vòng bảo vệ do Dumbledore tạo ra, có thể cản mọi thứ, nên cô cứ ngỡ bản thân cũng sẽ bị nó cản ở bên ngoài. Nhưng sự thật lại đem đến cho cô một niềm vui nho nhỏ, đó là không có một chút lực cản nào tác động lên cô cả.


Việc này hiển nhiên đã giúp Levy bỏ bớt được một vấn đề mà cô suy nghĩ từ lúc bắt đầu đến đây.


Vấn đề hiện tại Levy phải giải quyết đó là tìm cụ Dumbledore. Xin ngài ấy cho cô chiến đấu với Tử Thần Thực Tử khi mà Voldemort xuất hiện, chứ không phải đánh ngay từ lúc bắt đầu trận chiến.


Tại sao lại chỉ khi Voldemort xuất hiện thì cô mới đánh ư?


Rất đơn giản.


Khi Voldemort xuất hiện, thì Nagini cũng sẽ xuất hiện. Mà Voldemort chính là người đứng đầu của đội quân Tử Thần Thực Tử, không thể nào xuất hiện ở tốp đầu chiến đấu với nhau của trận chiến này được.


Với lại, cô hiện tại rất yếu, năng lượng trong huyết thống người cá được cô tích trong bao lâu nay cũng chỉ đủ để cho cô chém Nagini một nhát và thực hiện độn thổ đưa Voldemort của cô đi sau khi tất cả kết thúc mà thôi, nên cô phải tiết kiệm và sử dụng hợp lí nó nhất có thể.


Thứ cô lấy được trong giao dịch với Dumbledore đó là Voldemort và các mảnh hồn của hắn. Đổi lại cô sẽ phải cung cấp thông tin về thế lực của Voldemort cho bên Hội Phượng Hoàng của ngài ấy.


Giờ lời hứa cung cấp thông tin của cô đã hoàn thành. Cô có quyền để đến đây và lấy được thứ cô muốn. Ngài Dumbledore nhất định không thể nào từ chối yêu cầu không hề quá đáng này của cô được.


Cuối cùng, Levy thành công như ý nguyện.


Tuy cả quá trình có vẻ rất dài nhưng sự thực nó lại chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng từ khi mà trên trời xuất hiện hai hiện tượng là bộ mặt và kén vàng khổng lồ mà thôi.


Thời gian hiện tại chính là gần sáng, tuyết đã bắt đầu mỏng dần.


Cả hai bên thế lực đều tự động chờ đợi thời điểm tuyết ngoài trời ngưng rơi. Vì đó cũng chính là lúc cả hai nổ ra cuộc chiến tranh pháp thuật trên diện rộng.


Mỗi một giây phút trôi qua không khí ở nơi đây được dệt thêm một tầng áp lực, ngỡ như đặc quánh lại, đè ép con người đến không thở nổi.


Levy xem nhẹ ánh mắt như muốn chọc thủng của Robert gán lên người cô.


Chọn cho mình chỗ ngồi có thể nhìn ra bìa rừng cấm phía xa xa. Đôi mắt xinh đẹp của Levy đượm đầy những suy nghĩ, cách một khoảng không nhớ nhung người cô yêu thương.


Chắc hẳn giờ anh ấy đang bàn kế hoạch xấu xa nào đấy với các Tử Thần Thực Tử.


Sự xấu xa của hắn khiến cô lưu luyến vô cùng.


Cô hiện tại.


Rất muốn. Vô cùng muốn xà vào lòng hắn. Mặc kệ tất cả.


Voldy, em nhớ anh.


Nhớ anh vô cùng.


Nhưng tình thế hiện tại không cho phép em hành động theo cảm tính.


Vận mệnh của thế giới này đã sắp đặt anh phải chết.


Em không muốn anh phải chịu đựng một cái kết như thế.


Hãy tin ở em.


Em yêu anh.


Dù có chuyện gì hãy tin là em vẫn yêu anh.


Anh có thể hiểu cho em mà phải không, Voldy?


"Trời gần sáng rồi, Levy, cậu...sẵn sàng chưa?"


Draco ngồi xuống bên cạnh Levy, ánh mắt cậu cũng xa xăm nhìn về phía rừng cấm.


Hơn ai hết, cậu cảm thấy áp lực hiện như gia tăng thêm với mình.


Bởi vì phía bên kia chiến tuyến. Đó chính cha mẹ của cậu.


Draco ở kiếp có Levy, đã chọn theo Hội Phượng Hoàng ngay từ đầu.


Cha con cắt đứt tình cảm, rời xa gia tộc,... Có rất nhiều chuyện xảy ra với cậu. Nhưng...cậu lại không cảm thấy hối hận.


Chỉ là hiện tại, cậu cảm thấy có một chút đau lòng cho tình cảnh người trong cùng một gia đình lại phải tự chém giết nhau như thế này.


"Sẵn sàng chứ. Tại sao lại không sẵn sàng đây"


Levy nghe thấy giọng của Draco, rút khỏi suy nghĩ của mình, nở một nụ cười tươi tắn, phảng phất như cô không hề bị cái không khí tiêu cực hiện tại tác động đến vậy. Rất xinh đẹp.


Draco bị nụ cười của Levy tác động, khóe mắt lướt qua Harry phía xa, cũng nở một nụ cười nhợt nhạt.


Phải thôi. Đến tận giờ phút này, cậu và mọi người đâu còn đường lui nữa.


Thay vì cứ mãi lo lắng, sợ hãi cùng ủ rũ. Chi bằng như Levy lúc này, tích cực, nhiệt huyết và tràn đầy quyết tâm. Chiến đấu hết sức mình bảo vệ những gì mình yêu quý.


"Ừm, mình biết rồi Levy, cảm ơn cậu"


Draco tạm biệt Levy, trở về đứng song song với Harry, khí chất cả người như trong một giây mà thay đổi, trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết.


Levy nhìn theo cậu ấy một lúc, sau đó thu hồi lại ánh mắt.


Tuyết hiện tại đã có dấu hiệu ngừng rơi.


Cả đất trời vẫn tối tăm, nhưng nhờ chút ánh sáng trắng phía chân trời ở thời điểm gần sáng, Levy đã có thể nhìn được mặt đất cùng cảnh rừng mờ ảo và tất nhiên cũng sẽ nhìn thấy được quy mô của đội quân Tử Thần Thực Tử của Voldemort phía bên kia.


So với buổi đêm, đội quân Tử Thần Thực Tử đã động gấp 2 lần, tất cả đều mặc trên người những bộ đồ đen xì và vây quanh một người có làn da trắng bệch rất dễ nhận ra ở giữa.


Trận thế rất có tính dọa dẫm.


Ngay từ xa Levy cũng cảm nhận được khí chất xấu xa đến cùng cực của tập đoàn người ấy.


Cô thở dài một hơi. Tự dặn lòng là sau này khi mọi thứ ổn thỏa. Khi họ ở chung với nhau dưới một mái nhà và có những đứa con của riêng mình thì cô sẽ "yêu" đến chết cái sự xấu xa của hắn, khiến nó yên phận lại.


Chứ đừng như hiện tại, cũng chỉ vì hắn xấu xa, mà khiến cô lặn lội động não lo lắng tới lui thế này đây.


Ừm...


Mỗi khi căng thẳng mà nghĩ đến chuyện làm cách nào để "làm thịt" bảo bối nhà mình thì quả nhiên thoải mái hơn hẳn.


"BỌN CHÚNG TỚI!!"


Bỗng có một phù thủy nhìn về phía rừng cấm bỗng hét lên.


Levy 1s tỉnh lại, theo bản năng nhìn theo.


Thì ra, trong lúc cô lơ đãng, Voldemort đã phát động lệnh tấn công.


Cả một đội quân hắc ám đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người lao lại đây. Có bằng chổi bay, có bằng độn thổ, có bằng hai chân. Biểu cảm của ai nấy đều hung ác, khát máu. Thấp thoáng như có một cơn sóng dữ đen ngòm đang kéo tới với ý đồ nuốt trọn cả Hogwarts vào nó vậy. Khiến người ta có cảm giác rợn hết tóc gáy.


"TIẾN LÊN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"


Bên Levy cũng không thua kém, gần như song song mà phát động tấn công.


Chỉ sau một giây.


Phù thủy xổ ra từ lâu đài từ mọi ngóc ngách như đàn ong, phủ đầy chiến trường trên không và mặt đất.


Tất cả nhất tề toàn lực lao về phía đội quân Tử Thần Thực Tử như thiêu thân, đuôi chổi bay ma sát với không khí truyền ra tiếng rít gào, dữ dội như một cơn bão quét tới.


Vút!!!!


Bùm...


Đợt bùa chú đầu tiên của hai bên giao nhau.


Bùng nổ.


Ánh lửa, ánh chớp vang trời.


Không khí xoay chuyển đến dữ dội.


Levy lật người tránh khỏi một bùa chú, nhanh nhẹn như một chú mèo, thối lui ra phía sau, ánh mắt lạnh lùng, xoẹt một tiếng, lôi ra từ không khí thanh gươm Gryffindor, giương gươm, một nhát chém gãy thân chổi của một Tử Thần Thực Tử.


Vụn gỗ bay tứ tán, xẹt qua gò má không còn nhiều cảm xúc của cô.


Cô...


Nhất định phải làm được!!!


Voldy...Voldemort...Tom...sao cũng được.


Chờ em!


--còn tiếp---