Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 19: Đánh thức khả năng



Một thân ảnh cao gầy cách đó mấy mét đang lại gần, lúc này hoàng hôn đang ngày càng buông xuống, Giản Nhất không nhìn rõ diện mạo của người đó, cô nghĩ mình vừa rồi nghe nhầm nên quay người bước tiếp.

“Giản Nhất.” Lại một tiếng gọi khác.

Lần này Giản Nhất nhận ra giọng nói là của Tần Hữu Bân, cậu ta gọi cô làm gì?

“Giản Nhất.” Tần Hữu Bân gọi lại lần nữa.

Giản Nhất dừng lại.

Tần Hữu Bân bước tới.

Giản Nhất quay đầu cười hỏi: “Chuyện gì?”

Tần Hữu Bân ngước mắt nhìn Giản Nhất, một lát sau từ túi áo móc ra một thỏi son đưa cho cô: “Ngày trước cậu làm rơi ở chỗ tôi.”

“Ồ, cảm ơn nhé.” Giản Nhất cầm lấy, trên mặt không một tia gợn sóng, tựa hồ như bạn học mượn cục tẩy đem trả lại cô.

Tần Hữu Bân ngạc nhiên.

Giản Nhất: “Còn gì nữa không?”

“Không có.”

“Hôm nay tôi trực nhật, đi trước.” Nói xong, Giản Nhất tiếp tục đi về hướng Nhất trung Nam Châu.

Lần đầu tiên bị Giản Nhất ném qua một bên, Tần Hữu Bân có chút không thể tin được, cậu ta đã chủ động bắt chuyện với Giản Nhất, lẽ ra cô nên nhẹ nhàng ứng đối, hiện tại là như thế nào, cô đang cố tình sao?

Tần Hữu Bân thầm cảm thấy khó chịu, quay đầu lại nhìn về phía Giản Nhất, nhưng cô đã rẽ vào góc khuất rồi biến mất.

Giản Nhất vừa rẽ vào một góc muốn vứt thỏi son đi, nhưng lại nghĩ, đây cũng dùng cả đống tiền để mua, không nên lãng phí, vì vậy cầm thỏi son đi vào nhà vệ sinh, khi vừa bước ra lại lần nữa gặp Tần Hữu Bân.

Giản Nhất nhìn cũng không thèm nhìn, đi về phía trước.

Tần Hữu Bân lại bực bội, khi đi ngang qua cửa sổ của Giản Nhất, đến cả dư quang cũng cũng không thèm để lại cho cô, như có vẻ rất tức giận.

Sau khi Giản Nhất ngồi xuống, lấy di động ra gửi tin nhắn qua Wechat cho mẹ Giản hỏi: [Mẹ, có bận lắm không?]

Mẹ Giản: [Không sao đâu, có Tiểu Chu và Vương Miễn ở đây rồi.]

Giản Nhất: [Tiểu Đồng làm gì vậy?]

Mẹ Giản: [Đang ăn bánh bao nhân thịt.]

Giản Nhất: [Lại ăn.]

Mẹ Giản: [Không sao, con bé ăn thành thói quen rồi, con chăm chỉ học tiết buổi tối đi.]

Giản Nhất: [Vâng.]

Tiếng chuông báo kết thúc tiết đầu tự học tối vang lên, một số học sinh chạy ra sân thể dụng thư giãn tinh thần hoặc đi dạo, một số lại đến căng tin ăn nhẹ, còn một số ở trên lối đi nói chuyện phiếm. Giản Nhất cầm điện thoại gọi video về cửa tiệm, bên kia vừa mới bắt máy, cô đã thấy hình ảnh Cố Tiểu Đồng ôm bình sữa.

“Chị ơi.” Tiểu Đồng vui vẻ kêu lên.

“Em gái thân yêu đang làm gì vậy nha?” Giản Nhất.

Cố Tiếu Đồng: “Em đang uống sữa.”

“Em đói bụng à?”

“Vâng ạ.”

Giản Nhất: “Mẹ đâu rồi?”

“Mẹ đang bán bánh quy.”

“Còn anh Tiểu Chu và anh Vương Miễn?”

“Anh Tiểu Chu đi giao trà sữa, anh Vương Miễn thu tiền.”

Giản Nhất biết chuyện Tiểu Chu đi giao trà sữa, bởi vì cửa tiệm vừa mới khai trương, các phương diện khác đều chưa hoàn thiện, tài khoản Like.Giản đồng thời đăng nhập cả hai thiết bị di động và máy tính, nên thông tin trò chuyện với khách hàng trên máy tính cô cùng lúc có thể theo dõi.

Giản Nhất cười nói: “Tiểu Đồng có thể cầm camera để chị gái của em xem qua cửa tiệm được không?”

“Camera là cái gì ạ?” Cố Tiểu Đồng.

“Chính là cái quả táo bên cạnh máy tính, em cầm nó hướng về phía mẹ một chút, hướng về cửa một chút, hướng về lò nướng một chút rồi đặt lại chỗ cũ là được.”

“Được ạ”

Vì thế, qua video gọi với Cố Tiểu Đồng, Giản Nhất đại khái có thể theo dõi được tình hình của cửa tiệm, công việc kinh doanh khá tốt, vẫn luôn có người mua đồ ngọt cùng nước uống. Giản Lệnh Hoa tính khí ôn hòa, làm việc gì cũng rất tỉ mỉ khiến người khác yên tâm. Chỉ là trước kia đã từng là một phu nhân, bây giờ lại phải làm những công việc này mỗi ngày, Giản Nhất không khỏi thở dài. Nhưng cuộc sống vốn là như thế, lên lên xuống xuống nào ai biết trước, hiện tại chỉ cần bình bình đạm đạm, lạc quan một chút mới không cảm thấy mình sống vô ích từng giây từng phút.

Nỗi thương cảm chợt lướt qua, cô cùng Cố Tiểu Đồng lại hàn huyên một lúc, từ video đại khái biết được tình huống của cửa tiệm, trong lòng cũng yên tâm, sau đó cúp máy.

Cuộc gọi video kết thúc một lúc lâu, Cố Tiểu Đồng vẫn còn đứng trước máy tính, nhìn chằm vào nó nói: “Ma ma, chị không có ở đây.”

Vương Miễn giải thích: “Video kết thúc rồi, đương nhiên không có.”

Cố Tiểu Đồng nghe xong, cắn cắn bình sữa rời khỏi máy tính, ngồi lên chiếc ghế nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị ơi, chị ơi…”

Giản Nhất đóng lại video và nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là vào tiết tự học thứ hai, nhưng cô cũng không ở lại sân thể dục mà đứng dậy khỏi băng ghế, vừa đi đến cây liễu bên tòa nhà dạy học, đột nhiên nghe thấy có người nhắc tới tên của mình.

Cô đi theo tiếng nói nhìn thấy một luồng ánh sáng từ cửa sổ của tòa nhà dạy học tản ra, vừa vặn chiếu rõ thân ảnh của Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu. Vẻ mặt Tưởng Tiếu Tiếu không vui nhìn Tần Hữu Bân vẫn đang tùy ý dựa vào cây liễu bên cạnh.

“Hữu Bân, cậu sẽ không thích Giản Nhất đúng không?” Tưởng Tiếu Tiếu hỏi.

Tần Hữu Bân: “Sao có thể?”

“Sao lại không thể? Tôi nhớ rõ cậu từng nói, nếu Giản Nhất có thể thi lọt vào top hai mươi của lớp tự nhiên, cậu sẽ đồng ý kết giao với cô ta.” Tưởng Tiếu Tiếu.

“Làm sao cô ta có thể lọt vào top hai mươi được.” Tần Hữu Bân.

“Nếu cô ta thi được thì sao? Nếu cô ta quấn lấy cậu, thổ lộ với cậu thì sao? Cậu đừng quên, cô ta lúc trước đối với cậu như thế nào, cưỡng chế đưa cậu lên xe lửa cùng đi du lịch, làm dì Tần phải đổ bệnh.” Giọng nói Tưởng Tiểu Tiếu nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi: “Hữu Bân, cậu sẽ không thích Giản Nhất chứ?”

“Nói không có khả năng chính là không có khả năng.”

“Vậy cậu mỗi ngày đi qua cửa sổ lớp 12/2 nhìn cô ta làm gì?”

Ngay khi lời nói của Tưởng Tiếu Tiếu rơi xuống, từ cây liễu bên cạnh ‘xịch’ một tiếng, hai người Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu nghe thấy âm thanh rời đi rõ ràng, nhưng lại cái gì cũng không nhìn thấy, đúng lúc này, tiếng chuông báo tiết thứ hai tự học buổi tối bắt đầu vang lên.

Tần Hữu Bân ngừng nói chuyện với Tưởng Tiếu Tiếu, quay vào tòa nhà dạy học.

Tưởng Tiếu Tiếu đuổi kịp ở phía sau.

Hai người nhìn thấy Giản Nhất ngồi bên cạnh cửa sổ đang đọc sách, bước chân đình chỉ một lúc, sau đó đó đi vào lớp 12/1.

Giản Nhất lắc đầu cười cười, đúng là nhóc con mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại quên chính mình cũng mười bảy, mười tám.

Kết thúc buổi tự học tối, Giản Nhất lập tức đeo cặp sách đi về phố đại học, đoán chừng Giản Lệnh Hoa sẽ không nghe lời cô mà về nhà sớm hơn,

Quả nhiên, trước cửa tiệm có một sinh viên đến mua trà sữa, mẹ Giản đang ở đó đóng gói.

“Mẹ.” Giản Nhất từ xa gọi một tiếng.

Giản Lệnh Hoa cười nghênh đón: “Tan học rồi à.”

“Vâng ạ, Tiểu Đồng đâu mẹ?”

“Ở gian bên cạnh ngủ rồi.”

“Tiểu Chu và Vương Miễn đi rồi ạ?”

“Ừ.”

“Vậy chúng ta dọn dẹp một chút cũng về thôi.”

“Được.”

Giản Lệnh Hoa phủ một tấm chăn mỏng lên đầu của Cố Tiểu Đồng, ôm cô bé vào lòng, ngồi lên ghế sau xe đạp điện để Giản Nhất chạy chậm ở phía trước.

Đèn đường sáng rực cả lối đi, xe cộ qua lại, tốp năm tốp ba sinh viên tan học về nhà, về phòng trọ, khiến vẻ yên lặng ở bốn phía cũng náo nhiệt hẳn lên.

“Mẹ ơi.” Giản Nhất lên tiếng.

“Ừ.” Giản Lệnh Hoa.

“Để Tiểu Đồng theo chúng ta như vậy có được không?” Giản Nhất hỏi.

Mẹ Giản biết Giản Nhất xót Cố Tiểu Đồng, nhưng gia cảnh hiện tại quá khó khăn, ngoài việc đem căn nhà đi thế chấp để vay ngân hàng trả nợ, số tiền còn lại cũng không còn bao nhiêu, Cố Trường Dũng mặc dù có bảo hiểm y tế nhưng cũng không thể trả hết toàn bộ viện phí, còn có sinh hoạt hàng ngày của ba người, tương lai khoản tiền vay ngân hàng sẽ không còn đồng nào. Chưa kể phải tiêu tiền để thuê hộ lý cho Cố Trường Dũng, căn bản không có tiền, cũng không yên tâm.

Giản Lệnh Hoa nói nhỏ: “Được.”

Giản Nhất không nói tiếp, cuộc sống gian nan cô hiểu rõ.

Trở lại Cố gia, Giản Nhất phân tích tình hình khách hàng ngày hôm nay, cùng mẹ Giản thảo luận công việc của Like.Gian một hồi, cũng thương lượng một chút về phương pháp làm bánh. Sau đó mẹ Giản ôm Cố Tiểu Đồng đi vào giấc ngủ.

Giản Nhất vẫn như mọi ngày đọc sách đến rạng sáng.

Ngày hôm sau khi mới tờ mờ sáng, Giản Nhất đã chạy xe đạp đến trung tâm buôn bán của thành phố Nam Châu, mở cửa cuốn chui vào trong tiệm, đeo tai nghe nghe tiếng Anh, tâm tình vui vẻ bắt đầu chuẩn bị những công đoạn chuẩn bị cho mẹ Giản.

Có nhiều loại bánh ngọt cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, chẳng hạn như thời gian lên men của một mì, có loại cần hai tiếng, có loại chỉ yêu cầu mười phút, mỗi loại thời gian khác nhau sẽ có hương vị khác nhau. Cũng may Like.Giản đi theo hướng đơn giản, vì vậy trước một hai tiếng là đủ để hoàn thành tất cả các công đoạn chuẩn bị.

Giản Nhất xé một vài tờ ghi chú, dán hướng dẫn từng bước ở mỗi loại bánh.

Ví như pudding trứng đặt lò nướng ở nhiệt độ 165 độ trong 36 phút. Theo khẩu vị cá nhân để trong tủ lạnh thì hiệu quả càng cao hơn.

Lại ví như, cho những chiếc bánh donut đã được cắt theo khuôn vào dầu nóng 180 độ, chiên trong mười giây phải vớt ra, theo khẩu vị cá nhân để phối thêm.

Mặc dù trước đó Giản Nhất đã hướng dẫn tất cả cho mẹ Giản, nhưng vẫn nhấn mạnh lại.

Sau khi cô hoàn thành mọi việc, chỉ mới đến bảy giờ, Giản Nhất mở cửa chớp, uống một tách cà phê, ghé vào quầy đọc ba đoạn văn tiếng Anh, chờ cái nóng trong cửa tiệm tản đi cô mới đóng cửa tiệm lại lần nữa, sau đó ngồi xe đạp điện chạy về đầu đường phố trung tâm.

Xe đạp điện chạy ngang qua đối diện với Lạc Nham và chú chó nhỏ màu trắng.

Di động của Lạc Nham lại vang lên, Lạc Nham bắt máy, một giọng nói lười biếng từ đầu bên kia truyền đến. “Anh.”

“Hữu Bân, mới dậy à?”

“Ừm.” Tần Hữu Bân đáp. “Sao anh dậy sớm vậy?”

“Dẫn chó đi dạo.”

“À, mẹ em hỏi anh có đến nhà em ăn sáng không?”

“Không đi, trong trung tâm con phố có một cửa tiệm đồ ngọt mới mở, cà phê sữa ở đó uống khá ngon.”

“Mẹ em dặn anh uống ít cà phê thôi.”

“Biết rồi.”

“Vậy buổi trưa đến nhà em ăn cơm đi.”

“Xem tình hình đã.”

“Mời anh thật khó.”

Lạc Nham mỉm cười, sau đó nói: “Cúp đây, lo học đi.”

Tần Hữu Bân: “Việc học không cần anh lo, em vẫn đứng thứ nhất.”

“Vậy thì tốt.”

Lạc Nham cúp điện thoại, kéo chú chó nhỏ đi đến cửa Like.Giản, im lặng nhìn cửa tiệm đóng kín. Vừa rồi còn thấy mở cửa sao giờ đã đóng lại rồi.

Chủ tiệm đâu?

Chủ tiệm Giản Nhất đã chạy xe đạp điện về tới hoa Nghi Gia, đi vào tiểu khu Cố gia, vừa vặn Giản Lệnh Hoa mới rời giường, bà hỏi: “Giản Nhất, con đi đâu vậy?”

“Con đến tiệm lên men bột mì.”

Giản Lệnh Hoa sửng sốt nhìn thời gian: “Con đi từ lúc nào?”

“Lúc năm giờ.”

Giản Lệnh Hoa lại càng kinh ngạc hơn.

Trong suốt một tuần sau đó, buổi sáng mỗi ngày Giản Nhất đều đến Like.Giản từ lúc năm giờ, giúp mẹ Giản làm công tác chuẩn bị, tan học giữa trưa và buổi chiều đều chạy đến cửa tiệm, tận dụng mọi lúc giúp mẹ Giản làm tốt hết thảy những công đoạn đầu tiên, buổi tối tan học lại đưa Giản Lệnh Hoa và Cố Tiểu Đồng đang ngủ cùng nhau về nhà.

Cứ như vậy bận rộn cho đến thứ bảy, Giản Nhất cuối cùng cũng không cần đến Like.Giản từ lúc bốn năm giờ mà ôm Cố Tiểu Đồng ngủ nướng.

Mẹ Giản nhìn hai chị em cùng ôm nhau ngủ, khóe miệng lộ ra ý cười, xoay người đi làm cơm sáng.

Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng thức dậy đã có bữa sáng thịnh soạn, nhanh chóng đi rửa mặt sạch sẽ, mẹ con ba người ngồi vào bàn yên tĩnh dùng bữa sáng.

Lúc này di động Giản Lệnh Hoa đột ngột vang lên, bà xoay người tiếp máy.

Bàn tay đầy thịt mũm mĩm của Cố Tiểu Đồng đem một quả trứng luộc đã lột vỏ trắng bóc, đưa cho Giản Nhất: “Chị, cho chị ăn nè.”

Giản Nhất kinh hỉ hỏi: “Em lột sao?”

“Vâng vâng.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.

“Thật là giỏi quá đi.”

Giản Nhất vừa dứt lời, nghe thấy Giản Lệnh Hoa bên kia khiếp sợ hỏi: “Cái gì?”

Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng cùng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt của mẹ Giản tràn ngập vẻ kinh hãi, tay có chút run rẩy, thanh âm mơ hồ trả lời: “Được rồi, cảm ơn.”

Trong lòng Giản Nhất sợ hãi, không phải Cố Trường Dũng xảy ra chuyện gì chứ?”

Cố Tiểu Đồng ngơ ngác.

Giản Lệnh Hoa cúp điện thoại và đứng ngốc một chỗ.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Giản Nhất hỏi.

Giản Lệnh Hoa chưa lấy lại tinh thần.

“Có chuyện gì vậy?” Giản Nhất hỏi gấp.

Giản Lệnh Hoa: “Bác sĩ yêu cầu mẹ đến bệnh viện một chuyến, nói là Trường Dũng xuất hiện tình huống.”

“Tình huống như thế nào?”

“Còn chưa biết, vẫn đang kiểm tra, gọi thông báo cho mẹ đi đến bệnh viện.”

Trong lòng Giản Nhất lộp bộp, lập tức nói: “Con đi cùng mẹ.”

Giản Lệnh Hoa không có cự tuyệt gật đầu, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Đồng đang ngồi bên bàn ăn, Cố Trường Dũng rất yêu Tiểu Đồng, Tiểu Đồng cũng vậy, hết lần này đến lần khác con bé đều nói nhớ ba và hỏi ba đang ở đâu, lần nào Giản Lệnh Hoa cũng nói Cố Trường Dũng đang đi công tác, con bé vẫn luôn tin tưởng như vậy.

“Mang Tiểu Đồng theo đi.” Giản Nhất.

Giản Lệnh Hoa gật gật đầu.

Trên đường đến bệnh viện, Giản Lệnh Hoa ngăn không được mà phát run, Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng, duỗi tay năm lấy tay của bà: “Mẹ, khả năng là ba sắp tỉnh thì sao.”

Giản Lệnh Hoa một tay bụm mặt cúi đầu không nói.

Giản Nhất chỉ có thể nắm một tay kia của bà.

Cố Tiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Giản Nhất, cô hôn hôn mặt cô bé, nhỏ giọng hỏi: “Có khát không?”

“Không khát.” Cố Tiểu Đồng trả lời.

Một lát sau, ba người đã tới cửa bệnh viện, Giản Lệnh Hoa vội vào chạy về phía khu nội trú.

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng thở hổn hển đuổi kịp, khi bước vào phòng bệnh nhìn thấy Cố Trường Dũng nằm trên giường, ông mặc một bộ đồ bệnh nhân, nằm thẳng trên giường, trên cách tay đang truyền dịch, khuôn mặt tái nhợt bất động.

“Ba ba!” Lúc này, Cố Tiểu Đồng hoàn toàn không biết gì, kinh hỉ chạy đến bên mép giường kêu lên: “Ba ba! Người đã trở về!”

Giản Nhất sửng sốt.

“Ba ba!” Cố Tiểu Đồng duỗi tay đẩy cánh tay Cố Trường Dũng: “Ba ba, ba ba.”

Cố Trường Dũng không hề phản ứng.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tiểu Đồng đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lại cho rằng Cố Trường Dũng đang chơi đùa với cô bé, vì thế cười hì hì ghé vào mặt ông hôn một cái rồi nói: “Ba ba, dậy di, dậy đi.”

Khóe mắt Giản Nhất đột nhiên nóng lên, rồi nhanh chóng đỏ rực một mảnh.

Lúc này Cố Tiểu Đồng cũng phát hiện ra điều không thích hợp, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn Cố Trường Dũng đang nằm bất động, trong mắt mơ hồ, cô bé đứng yên lặng một lát, đột nhiên “Oa oa” khóc lên.

Giản Nhất vội vàng bước tới ôm Cố Tiểu Đồng lên.

“Ba ba, em muốn ba ba.”

Vừa vặn lúc này, Giản Lệnh Hoa cùng bác sĩ chủ trì bước vào.

Vành mắt bà đỏ hoe, nhưng trông đã có vẻ thoải mái hơn trước, bà duỗi tay về phía Cố Tiểu Đồng, cô bé vừa khóc vừa chạy vào vòng tay của bà, mẹ Giản liền ôm Cố Tiểu Đồng lên dỗ dành, giúp cô bé lau nước mắt.

Giản Nhất ngược lại hỏi bác sĩ chủ trị: “Bác sĩ, ba tôi thế nào?”

Bác sĩ: “Khả năng tỉnh lại khá lớn.”

“Thật sao?” Giản Nhất kinh hỉ hỏi lại, trách không được cả người Giản Lệnh Hoa nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Khả năng xem ra là khá lớn.” Bác sĩ chủ trị lặp lại.

Điều này khiến Giản Nhất rất vui, bởi trước đó luôn là “khả năng tỉnh lại rất nhỏ”, tình huống hiện tại chứng minh tình trạng của Cố Trường Dũng khá tốt, hoặc ông đã hồi phục tốt trong quá trình điều trị.

“Chỉ là…” Bác sĩ chủ trị do dự đổi giọng.

Sắc mặt của hai người Giản Nhất cùng Giản Lệnh Hoa ngưng trọng, nhìn về phía bác sĩ chủ trị, mẹ Giản vội vàng hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là một số loại thuốc không được bảo hiểm y tế chi trả.”

Sắc mặt Giản Lệnh Hoa tức khắc ảm đạm.

Giản Nhất vội chen vào: “Không thành vấn đề, chỉ cần có thể chữa trị tốt cho ba tôi, nhờ bác sĩ bận tâm nhiều hơn, tiền không phải là vấn đề.”

Giản Lệnh Hoa quay đầu nhìn Giản Nhất.

Giản Nhất: “Mẹ, không sao, chữa trị là điều quan trọng nhất.”

“Nhưng…”

“Mẹ, tin tưởng con.”

Bác sĩ chủ trị nghe Giản Nhất nói như thế, hơi có chút kinh ngạc, nhìn qua Giản Nhất cũng chỉ là một học sinh nhưng ý tưởng, nhận thức cùng cử chỉ lại hơn hẳn Giản lệnh Hoa một bậc, ông không khỏi đối với Giản Nhất lau mắt mà nhìn, bác sĩ lại nhìn sang bộ dáng nhu nhược của Giản Lệnh Hoa, thầm nghĩ may mắn bà còn có một cô con gái kiên cường.

“Cảm ơn bác sĩ.” Giản Nhất nói lời cảm kích với bác sĩ chủ trị.

Bác sĩ cười cười: “Đừng quá lo lắng, tình huống trước mắt của người bệnh vẫn luôn có phương hướng phát triển theo chiều tốt.”

“Làm phiền ngài.”

“Không có gì.”

Bác sĩ chủ trị rời đi, ba người ở lại phòng bệnh của Cố Trường Dũng một lúc.

Giản Nhất nói cho Cố Tiểu Đồng biết ba ba đang bị bệnh, chẳng mấy nữa sẽ tỉnh lại, nếu cô bé cứ luôn khóc ba ba sẽ không vui. Cố Tiểu Đồng gật gật đầu, không tiếng động mà đứng ở bên mép giường Cố Trường Dũng, bàn tay nhỏ nắm chặt ngón trỏ của ông.

Giản Nhất vuốt ve đầu dưa hấu của Cố Tiểu Đồng, sau đó nhìn về phía Giản Lệnh Hoa nói: “Mẹ, bác sĩ nói chuyện vẫn luôn cứng nhắc, nếu ông ấy nói ba có khả năng tỉnh lại, thì nhất định có thể tỉnh lại.”

“Nhưng mà…”

“Mẹ, chuyện tiền nong đừng quá lo lắng. Chúng ta vẫn đang kiếm nha.”

“Nhưng tiệm bánh ngọt…” Giản Lệnh Hoa cảm thấy tiệm bánh ngọt không đủ để gánh vác gánh nặng bệnh tình của Cố Trường Dũng.

Giản Nhất mỉm cười nắm lấy tay bà nói: “Mẹ, cửa hàng của chúng ta mới vừa mở phải không? Kiên nhẫn một chút, hơn nữa cô Đường đã đồng ý với con, qua kỳ thi tháng tiếp theo con vẫn có thể chiếm thứ hạng của lớp 12/1, không bị tụt xuống, cô ấy sẽ cho phép con được nghỉ tiết tự học buổi tối.” Đúng hơn là không đến tiết đầu buổi tự học, nhưng bây giờ xem ra, không thể đến buổi tự học tối rồi.

“Vậy con học bằng cách nào?”

“Cô Đường cũng nói nếu thành tích thi không tốt, học tập thụt lùi sẽ phải tiếp tục đến tự học tối.” 

Giản Lệnh Hoa trầm mặc.

Giản Nhất: “Không đến buổi tự học tối, con sẽ có nhiều thời gian hơn để xử lý việc trong cửa tiệm.”

Mẹ Giản Lệnh Hoa nhìn sâu vào Giản Nhất, việc phá sản đối với cô giống như đốt cháy giai đoạn, buộc cô phải nhanh chóng trưởng thành gánh vác trên vai trách nhiệm gia đình, nhưng còn bà vì mềm yếu vô năng mà luôn dựa dẫm vào Giản Nhất, nén lại trái tim chua xót, bà nói: “Con đã quá vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Giản Nhất lắc đầu nói, sự thật mà nói có một chút vất vả, nhưng cô rất muốn bảo vệ cái gia đình này. Bảo vệ sự mềm yếu lại ôn nhu của Giản Lệnh Hoa, bảo vệ sự ấm áp lại đáng yêu của Cố Tiểu Đồng, những điều giúp cô thỏa mãn khát vọng tình cảm trong kiếp trước, còn có sự bao dung và trách nhiệm của Cố Trường Dũng. Nếu ông trời đã an bài cho cô một thân phận như vậy, cô cũng muốn làm hết sức mà yêu thương trân trọng những người bên cạnh mình.

Mẹ Giản nhìn Giản Nhất.

Giản Nhất cười rộ lên: “Thật sự không vất vả, con cảm thấy bản thân bây giờ đặc biệt hữu dụng.”

Mẹ Giản cũng cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Giản Nhất.

Ánh mắt Giản Nhất nhu hòa mỉm cưởi.

Bởi vì Cố Trường Dũng có tin tốt, mẹ Giản cũng có thêm vài phần động lực để kiếm tiền, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm.

Giản Nhất lại càng như vậy, nhờ sự cho phép Đường Tâm Ninh, mẹ Giản nhất trí đồng cho cô không đến tiết tự học buổi tối, mỗi ngày cô ngoại trừ làm bánh ngọt thì chính là đọc sách. Like.Giản kết thúc giai đoạn ưu đãi nên việc kinh doanh có chiều hướng đi xuống, nhưng nhìn chung so với bình thường vẫn có thu nhập tương đối cao.

Tuy nhiên về lâu dài không đạt được yêu cầu của Giản Nhất.

Chỉ là tạm thời Giản Nhất không có thời gian để đích thân điều chỉnh kế hoạch phát triển kinh doanh, bởi vì kỳ thi tháng tiếp theo đã đến và tất cả học sinh khối tự nhiên năm cuối cấp ba đều đang nhìn chằm chằm vào cô, xem cô có thể thi ra thành tích gì.

Vốn dĩ thi tháng là kỳ thi thử mỗi tháng một lần, nhằm kiểm tra tình hình học tập của học sinh trong một tháng qua, từ đó định hướng lại cách thức giảng dạy. Nhưng trái lại, lần này thầy Lương – giáo viên chủ nhiệm lớp 12/10 cố tình đề xuất việc giám thị xen kẽ, có nghĩa là giáo viên chủ nhiệm sẽ không thể giám thị học sinh của lớp mình, nói ngắn gọn là để ngăn chặn tình huống gian lận trong thi cử, nhưng thật ra lại ám chỉ đang đề phòng Đường Tâm Ninh chiếu cố Giản Nhất. Ông ta vẫn cố chấp cho rằng lần thi trước, Giản Nhất chỉ may mắn sao chép được đáp án, hơn nữa ông ta cũng muốn cuối tháng này có thể nhận được tiền thưởng.

Đề xuất của chủ nhiệm 12/10, chính thức khiến toàn bộ những học sinh cuối cấp sống bằng thi cử căng thẳng đến đỉnh điểm, thậm chí Đường Tâm Ninh cũng khẩn trương, cô ấy cố ý tìm Giản Nhất nói chuyện và dặn dò cô không nên căng thẳng, thả lỏng thi bla..bla..

Giản Nhất mỉm cười: “Cảm ơn cô Đường.”

“Không có gì.”

Giản Nhất lại nói. “Cô Đường, lần trước em đã nói, nếu lần này em không tụt hạng sẽ không cần đến buổi tự học tối…”

“Không phải là không đến buổi tự học tối, mà là tiết đầu tiên của buổi tối.”

“Có thể không đến cả buổi luôn không ạ?” Giản Nhất hỏi.

Đường Tâm Ninh cười cười: “Chờ có kết quả chúng ta sẽ thương lượng lại việc này.”

Còn thương lượng chính là có đường sống, Giản Nhất mỉm cười: “Được ạ, cảm ơn cô Đường.”

“Ừ, về đọc sách đi.”

“Vâng ạ.”

Ngày hôm sau thi tháng, trong hôm nay sẽ không có tiết tự học buổi tối, trên đường đến con phố đại học Giản Nhất nghe được bạn học lớp 12 thảo luận về kỳ thi.

“Kỳ thi tháng này sao lại nghiêm khắc như vậy?”

“Để ngăn việc quay cóp, dù sao thì giáo viên đối với học sinh của lớp mình vẫn sẽ thiên vị. Hẳn là muốn chấn chỉnh Giản Nhất sau kỳ thi kia.”

“Không phải đâu, bây giờ mà còn nói Giản Nhất sao chép sao?”

“Không nói thì không nói, nhưng đối với thành tích của Giản Nhất vẫn còn nhiều khả nghi, để xem lần này như thế nào, nếu xuống dốc không phanh thì không chỉ Giản Nhất bị vả mặt, mà còn liên lụy đến cả chủ nhiệm lớp 12/2.

“Cô Đường là người bảo vệ học sinh lớp mình nhất trong ban đấy.”

“Ừ, nếu lần này Giản Nhất thi không tốt, người đáng thương nhất chính là cô Đường.”

“Đúng vậy.”

“….”

Giản Nhất nghe xong thở dài, sau đó tăng tốc đi về con phố đại học.

—-

Sáng hôm sau, Giản Nhất vừa bước vào lớp đã nhìn thấy chủ nhiệm lớp 12/10, thầy Lương kẹp nách túi đề niêm phong đứng trên bục giảng, thiếu chút nữa cô cho rằng mình đi nhầm lớp. Sau đó nhớ ra thầy Lương sẽ là giám thị trông thi hai môn buổi sáng, yên lặng đi đến chỗ của mình ngồi xuống.

Ánh mắt sắc bén của thầy Lương xuyên qua gọng kính dày cộp quét về phía Giản Nhất, ông ta lại liếc một vòng quanh lớp học, chỉ vào dãy bàn hai bên trái và phải nói: “Dãy này, dãy nãy và dãy này kéo vào giữa, giữ khoảng cách với bạn cùng bàn.”

Những tiếng kéo bàn ghế cót két vang lên khắp lớp học, học sinh lớp 12/1 đi ngang qua cũng muốn rớt cằm, lớp bọn họ không có quy định sẽ phải kéo bàn, họ kinh ngạc nghĩ, kỳ thi tháng của lớp 12/2 bên cạnh thật sự quá nghiêm khắc rồi.

Cuối cùng ánh mắt của thầy Lương nhắm thẳng vào Giản Nhất, biểu lộ rõ ràng vẻ chán ghét, ông ta chỉ vào “chỗ ngồi riêng” trước bục giảng nói: “Giản Nhất, em ngồi chỗ này thi.”

Thầy Lương vừa dứt lời, cả phòng học đều im lặng, hành động này chính là đang ám chỉ ông ta nghi ngờ Giản Nhất, mọi người đều là học sinh cuối cấp, về cơ bản đều đã trưởng thành, có cần phải làm vậy không?

Giản Nhất nhướn mày quan sát thầy Lương.

Ông ta cũng nhìn cô.

Trong phòng học lớp 12/2 yên tĩnh một mảnh, tuy rằng bây giờ Giản Nhất đã chuyển mình thành một học bá, nhưng rất nhiều học sinh đều biết bản chất thật sự của cô rất xấu, cho dù là bạn học, giáo viên hay là hiệu trưởng, ai dám trêu vào cô nhất định không có kết quả tốt, cô sẽ không dùng tình cảm để nói chuyện thậm chí dùng bạo lực để giải quyết. Cho nên, cô hiện tại đều ôn hòa cười nói với bọn họ, thì họ cũng không dám khiêu khích Giản Nhất vì sợ bị đánh.

Nhưng hành động chỉ định Giản Nhất đến “chỗ ngồi riêng” của thầy Lương, liệu có làm Giản Nhất phát hỏa không?

Các bạn học sôi nổi ăn dưa nhìn về phía Giản Nhất?