Sau khi trở lại, Hạ Liên đầu tiên là tắm rửa giặt đồ, sau đó bắt đầu nấu ăn. Hắn vẫn chưa quên lời hẹn ăn tối với Tiểu Mộc đâu!
Sau ba tiếng, giọng nói của Tiểu Mộc vang lên từ chỗ cửa ra vào.
- Hi~ Tui tới rồi đây~ Mùi thơm ghê nha!
Hạ Liên ló đầu ra khỏi phòng bếp thì thấy Tiểu Mộc. Hắn cười cười, đáp.
- Cô canh giờ chuẩn thật, tôi vừa nấu xong, đang dọn ra bàn đây.
Tiểu Mộc nghe vậy liền sáng mắt lên, vội vội vàng vàng chạy đi rửa tay, sau đó hí hửng chạy đến giúp Hạ Liên dọn thức ăn ra bàn. Ngoại trừ cơm ra còn có hai món ăn mặn cùng một món canh.
- Đều là mấy món ăn bình thường thôi, mong là cô không chê.
- Không sao không sao, mấy món này nhìn cũng ngon mà!
Tiểu Mộc gắp một miếng thịt nướng lên ăn thử. Thịt vừa vào miệng, nàng liền hai mắt sáng lên.
- Ưm... Ngon! Thật ngon a!
Sau đó, nàng liền không còn lên tiếng, chuyên tâm ăn cơm. Nhìn thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, Hạ Liên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Kỳ thực lúc đầu hắn còn sợ Tiểu Mộc không quen ăn mấy món "bình dân" này cơ. Giờ đối phương chuyên chú ăn cơm như vậy liền là lời khen lớn nhất dành cho tài nấu nướng của hắn.
Hạ Liên không còn suy nghĩ nhiều, cũng bắt đầu ăn cơm. Đợi cơm nước xong xuôi, Tiểu Mộc xung phong đi rửa chén. Hạ Liên mặc dù cũng có nói để hắn rửa cho, nhưng sức thuyết phục của câu nói này hoàn toàn là con số không tròn trĩnh.
Dựa theo lời nàng nói thì là, nàng là đi ăn chực, cho nên phải biết điều một chút.
Lại nói, nếu là không ăn tối cùng nàng một bữa, Hạ Liên cũng không biết lượng cơm ăn của nàng vậy mà lớn như vậy.
Ròng rã ba chén cơm cùng hai chén canh a! Bản thân hắn cũng liền ăn một chén cơm thêm một chén canh...
Thật không rõ thân thể nhỏ bé đó của nàng là làm sao chứa nổi đống đồ ăn kia...
Sau khi hoàn thành việc rửa chén, Tiểu Mộc liền cùng Hạ Liên ngồi sofa xem TV một lát. Nhìn thấy nàng nhàn nhã như vậy, Hạ Liên liền hiếu kỳ hỏi thăm.
- Xung quanh không có Yểm Thú sao? Nhìn cô nhàn nhã thật đấy.
Tiểu Mộc nghe câu này liền khoé miệng co giật, quay sang nhìn Hạ Liên đáp.
- Đâu phải ngày nào cũng có Yểm Thú để đánh a!? Với lại, không rõ là có quy tắc ngầm gì không, nhưng mà mỗi khu vực sẽ chỉ xuất hiện tối đa ba con Yểm Thú một ngày thôi. Hôm nay bọn tôi xử hai con, thêm con cậu xử lý liền đủ rồi.
Nghe vậy, Hạ Liên mới biết là có chuyện này. Trước đó hắn cứ nghĩ là thiếu nữ phép thuật rất bận rộn cơ.
Lại nói... Vậy nếu là hắn cần cho Hư Linh ăn, hắn có thể nhờ bọn họ đem đống lõi của Yểm Thú về sao...?
- Không được. Nếu là không có biện pháp bảo quản đặc biệt, lõi chỉ có thể tồn tại ba mươi phút thôi. Hơn nữa, nếu là cậu nhờ hai người kia mang lõi về, cậu định giải thích thế nào? Nói cậu cần ăn chúng, nếu không sẽ chết?
Hạ Liên trầm mặc.
Xem ra hắn buộc phải tự thân vận động a...
Nghĩ như vậy, Hạ Liên liền mở miệng hỏi Tiểu Mộc.
- Tiểu Mộc này... Từ nay tôi đi đánh Yểm Thú cùng hai người được không?
Tiểu Mộc nghe vậy, lập tức sửng sốt, sau đó trầm tư một lúc rồi đáp.
- Cậu biến thân được thì để cậu đánh với Yểm Thú chắc cũng ổn, nhưng theo lời cậu kể thì lúc con Yểm Thú hồi chiều đến cậu căn bản không nhận biết được khí tức của nó, đúng không? Cậu định dùng cách gì để xác định vị trí của Yểm Thú?
Nghe cái này, Hạ Liên liền cạn lời. Hắn thật đúng là không biết làm sao xác định vị trí Yểm Thú...
Nhìn thấy hắn không trả lời, Tiểu Mộc che miệng cười khẽ, nói.
- Được rồi được rồi, cậu gọi bảo thạch ra để liên kết đi. Tôi cảm nhận được Yểm Thú sẽ thông báo cậu qua bảo thạch.
- Gọi bảo thạch ra?
Hạ Liên ngơ ngác lần thứ N. Hắn không biết làm sao gọi bảo thạch ra a! Chẳng lẽ suy nghĩ trong lòng là được?
Hạ Liên thử thầm hô vài tiếng, nhưng mà không có tác dụng. Hết cách, hắn đành phải hỏi thăm Hư Linh.
- Hư Linh này... làm sao để triệu hồi bảo thạch vậy?
Làm sao mà hắn dám vạch áo ra trước mặt Tiểu Mộc a! Hắn đâu phải biến thái chứ...
Nhưng mà không chờ hắn nói cái gì, Tiểu Mộc đã tinh mắt phát hiện có thứ gì đó cộm lên giữa ngực của Hạ Liên. Bởi vì tò mò, nàng trực tiếp vươn tay kéo áo Hạ Liên lên quan sát.
Sau đó, nàng liền nhìn thấy một viên bảo thạch hình thoi có màu đen tuyền được khảm vào trong da thịt của Hạ Liên. Xung quanh viên bảo thạch còn có không ít thứ như mạch máu màu đen kết nối bảo thạch với thân thể hắn.
Ánh mắt của Tiểu Mộc dời xuống một chút liền nhìn thấy phần bụng cùng eo của hắn. Nói thế nào đây...
Tiểu Mộc cảm thấy hình như eo của nàng cũng không nhỏ hơn Hạ Liên bao nhiêu...
Phải biết, mặc dù nàng không cao, ngực không lớn, mông không vểnh bao nhiêu, nhưng mà vòng eo luôn là thứ nàng tự hào a!
Vậy mà giờ, nàng nhìn thấy một đứa con trai có vòng eo không kém nàng bao nhiêu... Nói không sốc liền là dối lòng.
Mà tuy là Tiểu Mộc hiện tại rất sốc, nhưng mà Hạ Liên còn sốc hơn. Hắn là thật không nghĩ tới Tiểu Mộc trực tiếp động thủ a!
Ánh mắt của hắn nhìn xuống phần ngực của mình thông qua cổ áo. Sau đó, hắn liền sốc tập hai. Không nghĩ tới bảo thạch của hắn sẽ xuất hiện dưới hình thức này...
Hai người ai cũng không có nói chuyện. Tiểu Mộc bận hâm mộ dáng người của Hạ Liên, còn Hạ Liên thì là quá ngượng ngùng, căn bản không dám nói, cũng không dám động đậy.
Mà đúng lúc này, Thủy Triều mở cửa đi vào trong phòng.
- Chúng ta cần nói ch...
Nhìn khung cảnh trước mắt, Thủy Triều trầm mặc. Hai người kia làm sao tiến triển nhanh như vậy a?
Ừm, bởi vì góc nhìn không quá thích hợp, cho nên nàng không có nhìn thấy viên bảo thạch khảm giữa ngực Hạ Liên, chỉ nhìn thấy Tiểu Mộc giống như đang đè trên người Hạ Liên, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm thân thể hắn.
Mà kệ vụ đó đi. Rời khỏi chỗ này trước đã.
- Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi.
Nói xong, Thủy Triều liền lùi lại, còn thuận tay đóng cửa lại cho bọn hắn.
Hai người:...
Xong, bị hiểu lầm a...
Tiểu Mộc lại nhìn sang gương mặt của Hạ Liên, sau đó nhìn xuống dáng người của hắn, trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc nàng giúp hắn thay quần áo hôm qua.