Hạ Liên mở mắt ra liền thấy bản thân đứng trong một vùng không gian kỳ lạ. Hắn đứng ở trên mặt nước, xung quanh được bao phủ bởi vô số cây cối. Ở phía xa có nơi thì xuất hiện một tảng băng khổng lồ, có nơi lại có vô số tia chớp không ngừng xuất hiện.
Hạ Liên ngơ ngác nhìn hết thảy những này, trong đầu vang lên ba câu hỏi lớn nhất của cuộc đời.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta phải làm gì?
Ừm, đây chỉ là triệu chứng chung của người vừa ngủ dậy, không cần quá lo cho hắn.
Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Hạ Liên liền đoán ra chỗ hắn đang đứng là nơi nào. Không phải chỗ nào xa lạ, liền là thế giới nội tâm của hắn.
Mộc, Thuỷ, Lôi, Băng. Bốn nguyên tố xuất hiện ở đây hoàn toàn trùng khớp với bốn loại hình thái của hắn… Hắn không tin đây chỉ là trùng hợp. Bất quá, hắn cần phải thử thêm một thứ.
- Linh? Có đó chứ?
- Đây. Cần hỏi gì à?
Nghe thấy tiếng kêu của Hạ Liên, Hư Linh lập tức xuất hiện. Đương nhiên, nàng vẫn là tạo ra một khoả thủy cầu bao quanh bản thân lại, không có gặp mặt trực tiếp với Hạ Liên.
Hạ Liên cũng không để ý tới việc này, chỉ là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hỏi.
- Linh này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình nhớ là mình bị một cái gai đất đâm thủng bụng… Chúng ta bị bắt rồi à?
- Không có. Tôi tiếp quản thân thể cậu rồi xử lý tên kia rồi.
- Hả?
Hạ Liên ngơ ngác.
- Cậu tiếp quản được?
- Chỉ khi cậu ngất thôi.
Hạ Liên trầm mặc một lúc. Hư Linh nhìn thấy hắn như vậy, cũng không có lên tiếng, chỉ là trong mắt có xuất hiện một tia thất vọng cùng… buồn bã.
Đúng lúc này, Hạ Liên lần nữa lên tiếng.
- Cậu muốn ra ngoài không, Linh?
- Hả…?
Hư Linh sửng sốt, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, không hiểu Hạ Liên vì sao lại hỏi câu này. Không đợi nàng hỏi thăm, Hạ Liên đã nói tiếp.
- Trước đó mình tưởng cậu không ra ngoài được, nhưng cậu ra được thì… Mình có thể để chia đôi thời gian với cậu.
Lần này tới lượt Hư Linh trầm mặc. Nàng dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Hạ Liên, miệng nhỏ hơi hé, nhưng cuối cùng lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nàng thật sự không nghĩ tới Hạ Liên sẽ giao quyền khống chế ra đơn giản như vậy, vẫn là trực tiếp đưa ra một nửa thời gian.
Trong nội tâm nàng lập tức liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Mặc kệ đây là do nàng từng cứu mạng hắn, vẫn là do hắn không biết đề phòng…
Cảm giác được tín nhiệm, thật sự rất tuyệt vời a…
- Mỗi tuần một ngày là đủ rồi. Ở ngoài có người đang chờ cậu tỉnh lại kìa, đi đi.
Hạ Liên nghe vậy thì gật đầu, sau đó liền rời đi. Nhìn thấy hắn rời đi, Hư Linh lại trầm mặc một lúc, sau đó thì thào.
- Cảm ơn, Liên… Hy vọng cậu sẽ không nổi giận vì mình ra ngoài… dù sao cơ thể cậu sẽ…
Nàng không có nói hết, chỉ là lẳng lặng trốn đi.
Ở bên ngoài, Hạ Liên lúc này đã mở mắt. Trước mặt hắn là Lưu Hải Đường cùng Băng Linh đang ngồi cạnh bên.
- May quá, cậu tỉnh rồi!
Hạ Liên cảm thấy thân thể mình hiện tại vô cùng yếu ớt. Cố gắng chịu đựng cảm giác hư nhược, hắn quay sang hỏi thăm hai người.
- Mình… ngất bao lâu rồi…?
- Cậu bất tỉnh gần một ngày rồi. Tính tới hiện tại, đã qua khoảng hai mươi tiếng kể từ khi bọn tôi mang cậu về.
Nghe câu trả lời của Băng Linh, Hạ Liên có chút ngạc nhiên.
Hẳn 20 tiếng!? Nhưng hắn nhớ là hắn có khả năng hồi phục rất nhanh a? Mặc dù lúc đó bị đâm thủng bụng, nhưng hẳn là không cần tận 20 tiếng đi?
Với lại… Không biết vì sao, nhưng hắn cứ có cảm giác có cái gì đó thiếu thiếu, lại không biết rốt cuộc là thiếu cái gì…
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Lưu Hải Đường dường như có cái gì muốn nói nhưng lại không dám, liền hiếu kỳ hỏi thăm.
- Sao vậy, Thủy Triều? Có chuyện gì sao?
Nghe thấy hắn hỏi thăm, Lưu Hải Đường do dự một lát, sau đó mới hít sâu một hơi, nói.
- Liên này… giờ bọn tôi sẽ ra ngoài một lúc. Trong thời gian đó… cậu thử kiểm tra lại thân thể mình đi.
Nói xong, không đợi hắn phản ứng lại, nàng đã kéo tay Băng Linh đi ra khỏi căn phòng. Trước khi đi, Băng Linh còn để lại một ánh mắt thương hại, làm cho Hạ Liên không hiểu mô tê gì.
Bất quá, hắn vẫn là nghe lời của Lưu Hải Đường, ngồi dậy để tự kiểm tra xem thân thể của mình có chuyện gì không.
Vừa mới ngồi dậy, hắn liền nhíu mày một cái. Lúc đang ngồi dậy, hắn đột nhiên cảm thấy có dòng điện chạy qua ngực mình.
Ảo giác sao?
Mang theo nỗi nghi hoặc, Hạ Liên vén áo mình lên, muốn kiểm tra vết thương. Nhưng mà chuyện làm hắn không ngờ là…
- Mịa nó? Múi bụng mình đâu!?
Ba tháng không ngừng đánh quái cùng luyện tập đã thành công giúp Hạ Liên có chút múi bụng. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng chí ít cũng nhìn ra được là sáu múi. Nhưng mà bây giờ nha… đều biến mất cả rồi…
Hơn nữa, vừa nãy hắn không để ý, giờ hắn mới nhận ra giọng của bản thân dường như cao hơn mọi ngày một chút…
Hạ Liên: … Đột nhiên có dự cảm không tốt… Sẽ không phải như hắn nghĩ đi…
Hắn run run rẩy rẩy, đưa tay xuống quần, sau đó…
Vạch ra.
Không có gì cả.
Hạ Liên: …
Kỳ thực cũng không khác nhau là mấy, dù sao ngoại hình của hắn vốn liền rất giống con gái…
Cái rắm a!!!
Hắn là nhìn giống con gái, không phải muốn làm con gái a ngoạ tào!!!