Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 21: Nỗi căm phẫn và quá khứ của An Nhiê n



Kể từ sau ngày hôm đấy,hai người ríu rít,đi đâu cũng có nhau, tận hưởng tất cả những tháng ngày thanh xuân của tuổi trẻ,tình yêu nồng cháy của mối tình đầu,sống hết mình và yêu cũng hết mình.

Đỗ Khang vẫn kiên trì theo đuổi cô,gọi điện tặng hoa tặng quà... nhưng cô đều không quan tâm,cô toàn lấy lý do bận để thoái thác không gặp.

Thời gian trôi như thoi đưa,cô và Nhật Nam đã học hết hai năm đại học,cô cố miệt mài theo đuổi giấc mơ của mình còn Nhật Nam đã được bố cậu ấy công nhận.Quan hệ của hai người càng ngày càng cải tiến rõ rệt,cô thật mừng cho cậu ấy.

Nhật Nam là một học sinh giỏi thông minh,chuyên ngành cậu ấy học sau này có thể giúp ích cho công ty của bố cậu ấy rất nhiều.

An Nhi thì vừa đi học cô vẫn đi làm thêm ngoài giờ,công việc làm thêm gia sư cũng rất là nhàn.Cô không muốn phụ thuộc tất cả tài chính vào ông ấy vì cô muốn làm chủ cuộc sống của mình.



Qua những cuộc điện thoại cô đã thấy rõ ẩn ý của ông ấy trong mọi việc,cô không muốn làm một con rối,con rối biết nghe lời của ông ta.

Điều gì đến cuối cùng cũng đến,khi kỳ nghỉ hè sắp hết ông gọi điện bảo cô về nhà một chuyến vì sắp đến ngày giỗ mẹ của cô.

Cô sắp xếp hành lý để chuẩn bị về,Nhật Nam rất muốn về cùng cô nhưng cô không đồng ý.

Quan hệ của cậu ấy và bố vừa mới tốt lên,kỳ nghỉ hè này Nhật Nam đang thực tập tai công ty của bố,được mọi người trong ban quản trị đánh giá rất cao.Nên cô không muốn vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tới câu.

Nhật Nam tiễn cô ra sân bay,cậu bịn rịn lưu luyến không muốn xa,từ khi quen nhau đến giờ hai người như hình với bóng có lúc nào không gặp nhau đâu.

Nhật Nam ôm cô vào lòng,phải mất một lúc cô mới gỡ được tay cậu ra,mọi người đều đánh giá cậu là một người lạnh lùng ít hòa đồng nhưng chỉ có cô mới nhìn thấy mặt yếu đuối tình cảm này của cậu.Cô chào tạm biệt cậu rồi ra sân bay. harry potter fanfic

"Yên tâm tớ sẽ gọi điện về thường xuyên cho cậu".Cô nháy mắt trêu trọc.



Máy bay đáp xuống Thành phố C vào lúc chạng vạng tối,cô bắt taxi về nhà.Bác giúp việc mở cửa cho cô,niềm nở nói:

"Ông chủ đã căn dặn tôi dọn phòng cho cô chủ,cô chủ lên tắm rồi xuống ăn cơm ".

Cô quay lại cười rồi đáp:"cháu biết rồi ạ!".

Bước vào nhìn thấy mẹ kế và Lâm Giang đang ở phòng khách,nhìn thấy cô cả hai đều ngỡ ngàng vì không hiểu sao cô lại về.

Cô lạnh lùng cười nói:"sao không mong muốn sự hiện diện của tôi à,tôi tường dì đã dọn nhà ra ngoài ở rồi chứ" rồi cô cười to và đi lên phòng.

Hai mẹ con nhà nó nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô mà không làm được gì.

Năm ngoái em gái cô thi đại học QTKD nhưng trượt cuối cùng vớt vát mãi mới học được trường Đại học gần nhà,Sau vụ đó bị ông bố lôi ra trì triết và so sánh nên càng hâm hực với cô hơn.

Nhưng biết làm sao được học hành không bằng người thì phải chịu thôi chứ biết sao.Đối với bố cô phải có giá trị thì mới được coi trọng còn không có giá trị thì cũng thế mà thôi.Ông ta áp dụng từ công việc kinh doanh vào đến cả gia đình nên đối với ông ta cô đã thất vọng từ lâu lắm rồi.

Bước vào căn nhà,vào gian phòng cô ở bao nhiêu cảm xúc ùa về,ngôi nhà chứa đựng bao nhiêu hồi ức đau thương của cô,nó như cào xé tim gan của cô.

Cô nhớ rõ bảy năm về trước hình ảnh mẹ cô thoi thóp trong phòng bệnh,không một ai chăm sóc,chỉ có duy nhất một mình cô và một số người bên ngoại.Ngay cả phút giây cuối cùng trước khi chết ông ấy cũng không đến thăm.Cô hận,hận người đàn ông bội bạc,hận vì người đấy không ai khác lại chính là bố của chính mình.

Ngay từ giây phút mẹ cô rời xa thế gian cô đã không coi ông ấy là bố của mình nữa rồi.Cuộc đời quá khắc nghiệt đối với cô nên cô phải ghồng mình gánh lấy nó.(có lẽ chính vì thế mà nhân cách thứ hai của cô mới hình thành để bảo vệ An Nhiên bé bỏng và đáng thương).