Thiệu Minh Uyên bình tĩnh phân phó người đứng đầu toán thuộc hạ: "Sắp xếp xong thì thay ca đi, đừng có cố chịu đựng mà hành hạ bản thân. Sau này nếu chuyện này lại xảy ra thì trực tiếp đánh cho ta!"
"Dạ."
Thiệu Minh Uyên ngừng lời, trở về phòng.
Trong phòng yên tĩnh, cây nến đã cháy hết từ lâu, chỉ để lại đống sáp nến trơ trọi. Ánh trăng rót qua cửa sổ, phủ một vầng sáng mờ ảo khắp căn phòng, không cần thắp đèn vẫn nhìn rõ mọi thứ.
Thức ăn bày trên bàn lạnh tanh, tỏa ra mùi vị dầu mỡ dư thừa, kể cả người đang đói meo cũng chẳng muốn động đũa.
Thiệu Minh Uyên cũng không muốn gọi người lên dọn, đẩy cửa bước sang thư phòng.
Thư phòng sáng hơn phòng ngủ một chút, ánh sáng leo lắt hắt trên vách tường. Thiệu Minh Uyên mặc nguyên quần áo nằm lên giường nhỏ, nghĩ đến cảnh Thiệu Tích Uyên vuốt ve nắp quan tài ở linh đường, cảm thấy hơi bực bội trong lòng.
Cái thằng nhóc đấy có biết nó đang làm gì không?
Thiệu Minh Uyên lật người, lòng như bị lật trong chảo dầu, tí tách đau khổ.
Linh đường quá sáng, mắt chàng quá tốt, nhìn rõ mồm một cảm xúc trên gương mặt ấu đệ.
Thiệu Minh Uyên nhắm mắt, thở dài.
Tam đệ mới bao nhiêu tuổi mà đã dám nảy sinh tâm tư như vậy?
Thiệu Minh Uyên không muốn nghĩ kỹ thêm.
Chàng thực sự mong là do chàng nghĩ quá nhiều.
Chàng nằm trên tháp trằn trọc trở mình, khiến hàn độc âm ỉ trong người càng phát tán mãnh liệt. Dưới ánh trăng sáng, vầng trán chàng đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Thiệu Minh Uyên dứt khoát ngồi dậy, xỏ giầy đi ra ngoài.
Chàng vô thức đi về viện tử dành cho buổi thành hôn. Khoảnh sân vẫn yên lặng như cũ. Cây bạc hà ở góc tường vẫn thơm ngào ngạt như xưa. Hoa nhẫn đông đã nở tưng bừng.
Thiệu Minh Uyên đứng trước dàn hoa, lặng lẽ nhìn.
Thực ra Kiều thị là người như thế nào nhỉ?
Chàng nghĩ, nàng là người dũng cảm kiên cường, có lẽ cũng rất dịu dàng.
Phải rồi, chàng biết mà, khuê danh của nàng là "Chiêu", "Chiêu" lấy từ câu "Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu sử nhân chiêu chiêu".
Thiệu Minh Uyên lướt nhẹ tay qua đóa hoa nhẫn đông nhợt nhạt màu trắng vàng, cười tự giễu: Thật nực cười. Lúc nàng một mình cô quạnh chăm sóc góc sân nhỏ này, chàng bận bịu chỉ huy quân chống giặc Thát. Khi nàng không còn ở đây nữa, chàng mới tìm cách hiểu nàng, lại gần nàng.
Thiệu Tích Uyên tập tễnh lắc lư về phòng thì thấy phu nhân Tĩnh An Hầu Thẩm thị đang ngồi trong phòng cậu chờ từ lúc nào. "Nương, sao nương lại ngồi đây?"
Gã sai vặt đứng bên cạnh kịch liệt nháy mắt ra hiệu cho cậu.
"Tam lang, chân con sao vậy? Sao lại tập tễnh như thế?"
"Con—" Thiệu Tích Uyên mở mồm định tố khổ, nhưng lại nghĩ đến lời châm chọc của Nhị ca rằng chàng còn chưa dứt sữa mẹ, lại nuốt hết những lời định nói vào lòng. Cậu cười cười: "Con tự dưng bị ngã ấy mà."
Thẩm thị vội vàng tới, đỡ cánh tay Thiệu Tích Uyên nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Ngã à? Ngã có nặng không? Tố Điệp, mau mau mời đại phu đến."
"Không cần đâu nương, con không sao đâu. Chỉ ngã ngã chút chút thôi." Thiệu Tích Uyên vội vã cản lại.
"Cũng phải xem xem có bị trầy xước chỗ nào --"
"Không cần không cần đâu. Cò gì chỗ nào xây sát con tự bôi thuốc lên là được rồi." Để chứng minh rằng mình không bị làm sao, Thiệu Tích Uyên cố chịu đau nhảy một cái. Ai ngờ cậu đã từ đánh giá quá cao bản thân, đau đến méo cả miệng, mắng thầm: Nhị ca khốn nạn, ra chân mạnh thế không biết!
Thẩm thị nhìn thấy hết, nhưng thấy con trai không muốn thừa nhận, bà cũng không vạch trần, hỏi: "Muộn thế này sao con không ở trong phòng?"
"À, buổi tối ăn nhiều quá nên con đi bộ một chút cho tiêu cơm. Sao nương lại đến đây?"
Thẩm thị nhíu mày quở trách: "Không phải lúc nãy nói là đau đầu muốn đi ngủ sớm à? Sao lại đi bộ rồi? Dù giờ đã vào hạ rồi nhưng tối vẫn lạnh lắm, bị nhiễm gió lạnh thì sao?"
Thấy nhi tử vẫn dửng dưng, Thẩm thị liếc cậu: "Con cứ khiến nương phải bận tâm. Đang lo con đêm ngủ không ngon nên mới chạy đến xem một chút, ai ngờ con còn làm nương phải lo hơn!"
"Nương, sau này con đảm bảo sẽ nghe lời nương. Nương mau về phòng đi." Thiệu Tích Uyên không chịu nổi mấy lời càu nhàu của Thẩm thị, thúc giục.
"Được rồi, thế con tranh thủ cho gã sai vặt nhìn qua chỗ bị ngã, mau mau bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi."
Thiệu Tích Uyên đuổi được Thẩm thị thì mới thở phào, kêu gã sai vặt: "Lai Phúc, mau mau nhìn qua cái mông của tiêu gia, tiêu gia đau chết đi được!"
Nửa giờ sau, một bà tử trong sân Thiệu Tích Uyên đi đến chính viện, lặng lẽ được đưa vào phòng của Thẩm thị.
Thẩm thị nghe xong mặt trở nên lạnh buốt, vỗ mạnh cái tay vịn ghế, quát: "Tên súc sinh khốn nạn!"
"Bởi vì chuyện gì?"
Bà từ cúi gằm đầu: "Lão nô cũng không rõ chuyện này. Có điều lão nô nghe thấy Tam công tử mắng một câu. Có vẻ như Tam công tử không muốn ai biết, còn dặn dò Lai Phúc không được nói ra ngoài."
Thẩm thị nghe xong càng tức giận, tay run lẩy bẩy: "Lại còn dám uy hϊếp Tam lang! Tên súc sinh kia, đáng lẽ lúc đầu ta nên dìm chết nó vào bồn cầu mới phải!"
Bà từ cúi đầu sâu hơn, không dám nói gì thêm.
"Được rồi, ngươi về đi. Sau này khi nào Tam công tử đến gần Nhị công tử thì nhanh chóng báo cho ta." Tự ý thức được thất thố của mình, Thẩm thị nén lại cảm xúc, đuổi bà tử đi.
Bà tử vừa đi, bà lập tức quay sang nói với bà tử bên mình: "Hoa ma ma, chuyện ta bảo các ngươi sắp xếp thế nào rồi?"
Hoa ma ma đáp lại: "Lão nô cũng đang định nói với phu nhân ạ. Người của chúng ta đã về rồi ạ."
"Như thế nào?"
"Phu nhân yên tâm. Mua là mua kỹ nữ nhất đẳng Dương Châu, chọn thế nào cũng là người đứng đầu."
"Vậy thì tốt." Thẩm thị gật đầu. "Vất vả cho người của các ngươi rồi, mai đến phòng thu chi lĩnh thưởng. Đến lúc mọi chuyện thực sự thành thì còn thưởng nhiều hơn."
"Tạ ơn phu nhân. Phu nhân cứ yên tâm, lão nô đã tận mắt nhìn qua ả kỹ nữ kia rồi. Chỉ cần là hán tử bình thường chắc chắn không chống cự được đâu."
Thẩm thị liếc Hoa ma ma: "Ngươi cũng tự cẩn thận, đừng có làm mọi chuyện rối loạn."
"Dạ."
Lúc này Thẩm thị mới nhấp một ngụm trà, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
Nghiệp chướng kia ở biên ải nhiều năm. Trong quân ngay cả ruồi cái cũng không có. Bà không tin nó sẽ có thể thờ ơ trước kỹ nữ danh chấn Dương Châu.
Ha ha, chỉ cần nó chạm qua, cái gì mà giữ hiếu đạo thủ thê chỉ là chuyện cười cho thiên hạ thôi. Xem xem nó sẽ xử lý như thế nào!
Một đêm trời yên biển lặng, không biết có bao người trằn trọc mất ngủ, được bao kẻ say trọn giấc nồng.
Kiều Chiêu ngủ một giấc đủ đầy, sáng dậy đến chỗ các trưởng bối thỉnh an. Nàng vừa trở về Nhã Hòa Uyển một lát, Băng Lục đã đem đến một tấm thiệp, hưng phấn: "Cô nương, là thiệp từ phủ Thượng Thư đấy ạ!"
Nhận được thiệp đúng như dự liệu, Kiều Chiêu chẳng mảy may cầm lấy.
Trên phong thư trắng ngần là dòng chữ màu hoa hải đường. Mở ra là tấm giấy viết thư Trừng Tâm với nét chữ Trâm Hoa thanh mảnh. Tất thảy cho thấy chủ nhân viết nên tấm thiệp là một người nhã nhặn thông tuệ, vô cùng phù hợp với thân phận tôn nữ của Lễ bộ Thượng Thư kiêm Chượng viện Hàn Lâm Viện.
Kiều Chiêu lướt qua, vẻ mặt ung dung hơi thay đổi.
----------------------
Dạo này đang thích Hồ Hạ quá, có bạn nào cũng nghe Hồ Hạ hát không ạ :)) Tớ đề cử bài "Mùa hoa" nhaa!